Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế

Chương 207: An Vương




Gia nhân phủ An Vương, vì chủ nhân trở về kinh thành mà vừa kinh ngạc vừa vui mừng. 

Năm xưa, khi An Vương rời kinh đến Thông Châu, chỉ để lại hơn mười người ở lại kinh. Tiêu Yến Ninh từng muốn điều vài kẻ từ nội phủ sang để trông nom viện tử, song bị An Vương khéo léo từ chối.

Tiêu Yến Ninh biết rõ nút thắt trong lòng hắn, nên cũng chẳng ép buộc.

Những năm An Vương vắng mặt, đại môn An Vương phủ lúc nào cũng đóng im ỉm.

Ngày trước, An Vương phủ được chăm chút tinh xảo, cảnh sắc thanh nhã, người ra vào tấp nập không ngớt. Nay, cả phủ mênh mông chỉ dựa vào hơn chục người duy trì, dẫu cố gắng thế nào cũng khó tránh sơ sẩy. Cửa vừa mở, mùi ẩm mốc và không khí mục nát liền xộc tới.

Mỗi lần trở về phủ, An Vương lại cảm thấy một nỗi ngột ngạt mơ hồ, cảm giác ấy chẳng hề phai nhạt theo năm tháng, lần này cũng vậy.

An Vương mau chóng thu lại tâm tư, thần sắc tự nhiên bước vào viện.

Cả phủ toát lên vẻ tiêu điều, nhưng phòng hắn thì ngày ngày được quét dọn, sạch sẽ ngăn nắp.

An Vương tùy tiện rửa ráy một phen rồi nằm vật ra giường, vốn dĩ tưởng trở về chốn xưa, mình sẽ trằn trọc khó ngủ, song hành trình liên miên khiến thân xác hắn mỏi mệt tột độ, dù lòng đầy tâm sự, hắn nằm đó chẳng bao lâu đã thiếp đi.

Chỉ là giấc ngủ này chẳng êm đềm, hay nói đúng hơn, từ sau khi chuyện giấu long bào xảy ra, hắn chưa từng có một đêm ngon giấc nào trong phủ An Vương.

An Vương lại một lần nữa mơ về cảnh tượng năm xưa. Hắn biết mình đang mơ, nhưng cứ mãi không tỉnh nổi. Trong mơ, hắn bị triệu hồi từ Tây Cương về kinh, kỳ thực khi nhận thánh chỉ lúc ấy, hắn rất muốn kháng lệnh – mắt thấy đã sắp đánh bại Tây Cương, vậy mà lại bị điều về kinh, nếu kẻ thay thế hắn cứng rắn thì thôi, chứ chỉ cần hơi yếu thế một chút, cho Tây Khương cơ hội th* d*c, e rằng sẽ lại kéo dài thành cuộc chiến lê thê thêm vài năm.

Song cuối cùng, An Vương không kháng lệnh, chỉ là trên đường về kinh, lòng hắn chợt dâng lên nỗi buồn man mác.

Cuộc tranh quyền đoạt lợi giữa các hoàng tử khiến hắn chán ghét.

Nhưng An Vương không để lộ ra, những năm qua hắn một mực chinh chiến biên cương, An Vương phi cô đơn một mình ở kinh. Hắn xứng đáng với thiên hạ, với lê dân Tây Cương, nhưng lại có lỗi với Vương phi.

Lý do duy nhất khiến hắn vui khi về kinh, chính là kinh thành có An Vương phi.

Nghĩ đến An Vương phi, tâm tình An Vương khá hơn đôi chút. An Vương phi dung mạo kiều diễm, tài hoa hơn người, nói chuyện thì dịu dàng ấm áp mà lại kiên cường lạ thường. So với nàng, An Vương từ nhỏ đã thích múa may roi gậy, trông như một gã thô kệch. Ngay cả An Vương cũng tự thấy ngoài tấm da mặt trông tạm được của mình, hai người dường như chẳng có điểm nào xứng đôi.

An Vương cũng biết, khi An Vương phi gả cho hắn, sau lưng không ít kẻ xì xào rằng nàng là đóa hoa tươi cắm trên bãi phân trâu, song như lời An Vương phi nói, vợ chồng nhà ta đóng cửa bảo nhau, ngày tháng êm đẹp hay không chỉ hai ta biết, người ngoài đoán già đoán non thì mặc kệ họ.

Sau khi về kinh, An Vương chôn sâu những bất mãn và trách nhiệm vào đáy lòng, vợ chồng xa cách mấy năm, mọi tâm tư hắn đều đặt trên người An Vương phi, khoảng thời gian ấy, An Vương phi vui vẻ lắm, giữa đôi mày lúc nào cũng rạng rỡ nụ cười.

Nhìn cảnh ấy, lòng An Vương càng thêm đau xót.

Những năm hắn vắng kinh, An Vương phi một mình gánh chịu bao nỗi đắng cay.

Năm ấy mùa đông kéo đến, An Vương phi dường như có tâm sự, cả ngày luôn cau có buồn bã. An Vương dò hỏi mãi cũng chẳng ra, tưởng nàng ngày ngày ở phủ bị ngột ngạt, bèn nghĩ đủ cách dẫn nàng ra ngoài du ngoạn.

Nghe nói ở ngoại ô, có nơi hàn mai đang nở rộ, hấp dẫn vô số khách. An Vương liền cùng An Vương phi đi ngắm. Thành thật mà nói, An Vương chẳng thấy hoa mai có gì hay ho, nhưng nhìn An Vương phi vui vẻ, hắn cũng vui lây, hắn không thích thấy nàng luôn mặt mày ủ rũ.

Dù giữa chừng có chút trục trặc nhỏ, song chẳng ảnh hưởng đến hứng thú ngắm mai của họ.

Năm đông buốt giá ấy, An Vương phi đứng dưới cành mai, hồng mai phản chiếu tuyết trắng, song chẳng sánh nổi dung nhan rực rỡ của nàng.

Nàng ngắm hoa mai trong giá lạnh, hắn ngắm nàng.

Mọi thứ dường như mỹ mãn, cho đến khi An Vương phi nhìn hoa mai mà rơi lệ, An Vương cả người hoảng loạn.

An Vương phi nhìn hắn, bảo hoa mai thật đẹp, tiếc rằng chỉ có thể ngắm được một mùa đông. Nghĩ đến khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, nàng khó chịu khôn cùng.

An Vương an ủi rằng không sao, nếu nàng thích, hắn sẽ mang mai về An Vương phủ. Hoa tàn năm nay, sang năm sẽ lại nở, hắn và nàng có thể cùng ngắm mãi.

An Vương phi gật đầu, nước mắt rơi càng nhiều, nàng chỉ nói mình rất vui.

Từ ngày hai người ngắm mai kết thúc, đến khi chuyện giấu long bào xảy ra, cũng chỉ vỏn vẹn vài ngày ngắn ngủi.

An Vương nhớ rõ hôm ấy thời tiết cực đẹp, khi cấm vệ mặc giáp bước vào phủ An Vương, hắn còn đang luyện thương, bị cấm quân vây kín, hắn chẳng hay biết chuyện gì xảy ra.

Mãi đến khi thấy từ trong phòng bị lôi ra một bộ long bào, đầu óc hắn trống rỗng.

Trong giấc mộng, hơi thở An Vương đột ngột trở nên nặng nề hơn, hắn giãy giụa mở mắt.

Hắn nhìn chằm chằm trướng màn trên đầu, ánh mắt đờ đẫn, hồi lâu không nhúc nhích.

Chậm rãi ngồi dậy, toàn thân đẫm mồ hôi lạnh..

An Vương tựa vào đầu giường, có những chuyện hắn không muốn nhớ lại, song giấc mơ vừa tỉnh, ranh giới giữa mộng và thực lại trở nên mơ hồ, khiến hắn khôn thể phân biệt được.

Hình ảnh năm xưa vẫn đọng lại trong đầu, khi hắn bị cấm vệ dẫn đi, cả phủ hỗn loạn, tiếng người ồn ào, cảnh tượng tan hoang. Nhiều cảnh hắn cũng không nhớ rõ, nhưng hắn mãi mãi nhớ tiếng kinh hô của đám đông khi An Vương phi đâm đầu vào cột đá trước cửa.

An Vương kinh hoàng hô hoán bảo cứu nàng, nhưng nàng vốn đã ôm lòng quyết tuyệt, chẳng để lại cho bản thân một con đường lui.

Về sau nghĩ lại, An Vương thấy mình thật quá sơ suất. Thời gian ấy, mấy lần An Vương phi muốn nói lại thôi, ánh mắt phảng phất u uẩn, mà hắn đều chẳng hề nhận ra, rằng trong lòng nàng đang gánh nặng ngàn cân.

Nhà họ Từ can dự vào cuộc tranh đoạt ngôi vị, muốn đẩy người khác lên tất phải kéo Thái tử xuống.

Năm ấy, hắn và Tiêu Yến Ninh gặp đôi mẹ con kia, có lẽ chính là một phép thử dành cho hắn.

Hắn nhận ra dung mạo của đứa trẻ có điều khác lạ, lại nhớ đến tấu chương buộc tội Thái tử đức hạnh khiếm khuyết. Nhưng vì tình huynh đệ, hắn không hề hé răng.

Mà lựa chọn của hắn trong mắt nhà họ Từ chính là đứng về phía Thái tử. Đã không thể dùng được, thì đương nhiên phải bị trừ khử.

An Vương kỳ thực chẳng muốn nghĩ đến những chuyện này, nhưng hôm nay hắn lại chẳng kìm nén nổi.

An Vương đứng dậy đẩy cửa sổ. Ánh tà dương rơi rải rác trên mái ngói, bóng đêm dần kéo xuống, ngày và đêm đổi phiên trong khoảnh khắc trang trọng và tịch mịch.

Đèn đuốc phủ đệ sáng rực, nhưng vẫn không thể che lấp đi nỗi cô quạnh tang thương bên trong.

Nhìn mọi thứ trước mắt, An Vương khép hờ đôi mắt.

Phủ đệ nơi nơi đều in bóng An Vương phi. Nữ tử ai chẳng quý trọng nhan sắc, An Vương phi cũng vậy. Nàng thích giữ bản thân xinh đẹp rạng ngời, song khi quyết tuyệt ra đi, nàng lại thê thảm đến thế, máu và lệ theo vết thương nhuộm đỏ má phấn và y phục.

Lúc này, phủ đệ vang lên tiếng ồn ào, An Vương từ hồi ức ngẩng đầu, có hạ nhân tất tả chạy đến bẩm: "Vương gia, Hoàng thượng, Tiểu vương gia và Định Nam hầu đến rồi ạ."

Định Nam Hầu chính là Lương Tĩnh, năm xưa y từ Nam Cương về kinh, hoàng đế liền sắc phong y làm Định Nam Hầu.

An Vương nghe vậy vội đứng dậy ra nghênh đón, trông thấy người, An Vương mau chóng hành lễ.

Tiêu Yến Ninh tiến lên đỡ cánh tay hắn: "Tam ca, chúng ta mặc thường phục mà đến, hà tất đa lễ như vậy."

An Vương vốn định bảo lễ nghi không thể bỏ, song bên kia Lương Tĩnh đã cung kính hô một tiếng Vương gia.

Tiêu Yến Ninh mặt đầy bất lực, y nhìn Lương Tĩnh, giọng điệu mang chút oán trách vì bị phá đám: "Bên ta vừa nói xong Tam ca, giờ ngươi lại giở trò này."

An Vương ngẩn ra, chỉ cảm thấy lời Tiêu Yến Ninh với đối phương mang theo chút thân mật khó tả, song Tiêu Yến Ninh trước mặt Lương Tĩnh xưa nay đều chẳng có dáng vẻ của quân vương, hai người tình cảm lại tốt, nên hắn chẳng nghĩ ngợi nhiều.

Bên kia Tiểu Bát túm tay áo An Vương, cười hì hì: "Tam ca, huynh về kinh sao không đến thăm ta? Huynh có nhớ ta không?"

An Vương nhìn Tiểu Bát, hắn cười: "Hôm nay vào cung quá vội, vốn định mai đi thăm đệ."

Nghe vậy, Tiểu Bát cười đến híp mắt, má lúm đồng tiền nhỏ xinh bên khóe miệng: "Ta biết Tam ca nhớ ta mà, ta cũng nhớ Tam ca lắm, Tam ca không cần đến thăm ta, ta đến thăm Tam ca cũng thế thôi."

An Vương mỉm cười, thầm nghĩ không hổ là đứa trẻ Tiêu Yến Ninh một tay nuôi lớn, lời nói ra nghe ngọt đến thế.

Ánh mắt Tiểu Bát quét một vòng quanh viện, cậu bảo: "Tam ca, phủ huynh lạnh lẽo quá, may mà hoàng huynh mang theo rượu và đầu bếp đến đây."

Tiêu Yến Ninh liếc cậu một cái, cười như không cười: "Vốn định cho Tam ca bất ngờ, ai ngờ đệ nói toạc ra rồi."

"Có gì mà bất ngờ." Tiểu Bát bảo: "Rượu và đầu bếp của hoàng huynh lẽ nào còn phải giấu đi?"

Tiêu Yến Ninh lắc đầu, rồi nhìn An Vương: "Tam ca hiếm khi về kinh, hôm nay huynh đệ ta không say không về."

An Vương mặt nghiêm túc khuyên nhủ: "Bệ hạ mai còn phải thiết triều, rượu nên uống ít thôi, kẻo đau đầu."

Tiêu Yến Ninh: "..."

Tiêu Yến Ninh thở dài một tiếng, châm chọc: "Tam ca, huynh thật biết cách phá hứng đấy."

An Vương cũng muốn thở dài, hắn chỉ nói thật lòng thôi mà. Bên kia Lương Tĩnh cười phá lên.

Rượu và đầu bếp đều mang từ phủ Phúc Vương xưa kia, những đầu bếp ấy Tiêu Yến Ninh không mang vào cung. Làm việc ở vương phủ thoải mái hơn cung nhiều, tự do mà cũng không vướng vào chuyện sinh tử rối ren.

Đêm nay không có người ngoài, bốn người liền ngồi quanh bàn trong lương đình sau viện, cùng uống.

Tiểu Bát còn nhỏ, không được uống rượu, chỉ ngồi ăn món và uống trà.

An Vương tinh thần vốn căng như dây đàn, Tiêu Yến Ninh thì lại thư thái, Lương Tĩnh cũng vậy.

Thế là An Vương cũng theo họ mà thả lỏng.

Không biết có phải do mình uống nhiều quá hay không, An Vương cứ thấy giữa Tiêu Yến Ninh và Lương Tĩnh có gì đó là lạ.

Ví như khi chén rượu của Lương Tĩnh cạn, Tiêu Yến Ninh liền rất tự nhiên cầm bình rượu lên rót thêm cho y, động tác quen thuộc đến mức như đã làm vô số lần, chẳng hề có chút ngại ngần.

An Vương chớp mắt, lòng thầm cảm khái. Năm xưa trong cung chỉ Tiêu Yến Ninh và Tiêu An Nhiên là nhỏ tuổi nhất, lại vì Tiêu An Nhiên là tiểu công chúa, Tiêu Yến Ninh không thường chơi cùng nàng, nên bên cạnh hắn chẳng có bạn đồng lứa nào. 

Có lẽ vì cô quạnh quá, Tiêu Yến Ninh rất coi trọng Lương Tĩnh – người bạn đồng trang lứa – những năm qua luôn xem y như đệ đệ ruột thịt.

Mà Lương Tĩnh đối với Tiêu Yến Ninh cũng vậy, luôn che chở bảo vệ hắn.

An Vương lại tu thêm một chén, thầm nghĩ, như vậy cũng tốt, không còn cô tịch nữa.

Tối ấy, An Vương cố ý uống say, Tiêu Yến Ninh cũng cùng chén rượu bầu bạn, đến mức người cũng lâng lâng.

Đến khi tiệc tan, Tiểu Bát đã ngủ say, Tiêu Yến Ninh đi đường còn hơi lảo đảo. Khi hắn say rồi thì thường ít nói, tựa hẳn vào người Lương Tĩnh, mặt treo nụ cười đĩnh đạc.

An Vương nhìn nụ cười trên mặt hắn, thầm nghĩ nụ cười này hơi giả tạo, có phần gượng gạo.

Lương Tĩnh cẩn thận đỡ lấy Tiêu Yến Ninh, y bảo: "Vương gia, bệ hạ say rồi, ta đưa ngài ấy về." Nói rồi, y do dự một chút lại bảo: "Tiểu vương gia ngủ say..."

An Vương xoa trán mình, bảo: "Để đệ ấy ngủ một đêm ở vương phủ đi, ngươi được không?"

Lương Tĩnh khẽ cười: "Vương gia yên tâm, ta chưa say, sẽ chăm sóc tốt cho bệ hạ."

Tiêu Yến Ninh bên cạnh mỉm cười gật đầu, An Vương chậm chạp ừ một tiếng, rồi nhìn Lương Tĩnh dẫn Tiêu Yến Ninh đi.

Người say rồi, tâm trí cũng mụ mẫm, chẳng nhớ nổi những nỗi đau chôn sâu trong đáy lòng.

An Vương ở Thông Châu ít khi say, hễ về kinh là hắn luôn muốn chuốc say bản thân, lần này cũng vậy.

An Vương mơ màng ngủ đến nửa đêm, rồi lòng chợt giật thót, cả người đột ngột tỉnh giấc, đầu đau như búa bổ ngồi dậy.

An Vương thầm nghĩ, khi Lương Tĩnh dẫn Tiêu Yến Ninh rời vương phủ, cửa cung đã khóa chặt, Lương Tĩnh thân là triều thần, dùng cách gì để đưa người về cung? Lúc ấy cách tốt nhất lẽ ra phải để Tiêu Yến Ninh nghỉ ngơi một đêm ở vương phủ của hắn chứ?

Chỉ là An Vương uống say quá, đầu óc loạn thành cháo, phản ứng cũng chậm chạp, Lương Tĩnh và Tiêu Yến Ninh lại biểu hiện quá tự nhiên, hắn khi ấy cũng không nghĩ nhiều.

Giờ nửa đêm, đột ngột nhớ lại, lòng đầy kinh ngạc.

Dù biết Lương Tĩnh sẽ không làm gì Hoàng thượng, song An Vương vẫn sợ đến ứa mồ hôi, hắn tự mắng mình một câu, lập tức mặc xiêm y đứng dậy.

Dù sao đi nữa, hắn vẫn phải xác định an nguy của bệ hạ.

Chờ hắn hối hả ra khỏi đại môn vương phủ, đứng giữa màn đêm, An Vương nhíu mày, hắn đi đâu tìm bệ hạ đây?

Nghĩ một hồi, mắt hắn sáng lên, rồi cưỡi ngựa thẳng tiến Lương phủ.

An Vương cũng chẳng hay đầu óc mình đang nghĩ gì, sao không đến phủ Phúc Vương mà lại đến Lương phủ.

Thành thật mà nói, có lẽ vì say rượu thôi.

. . . 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 149.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 6 tháng