Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế

Chương 11




Chuyện Thất hoàng tử không thích nói chuyện, ban đầu chẳng ai để ý. Dù sao, có đứa trẻ chưa đầy một tuổi đã bập bẹ vài chữ, nhưng cũng có đứa hơn một tuổi vẫn chưa chịu mở miệng.

Trong mắt Tần Quý phi, Tiêu Yến Ninh vẫn là một cục bột nhỏ, ngày thường đã hiểu lời, chỉ là chưa nói rõ được, chỉ thích "a a a" để diễn đạt ý mình. Đứa trẻ này lại hoạt bát, đáng yêu, nhìn sắc mặt là biết con mình đang nghĩ gì, nên Tần Quý phi chẳng bận tâm chuyện hắn chưa nói.

Mãi đến mùa đông giá rét, khi nàng thỉnh an Hoàng hậu xong, định về cung, chợt nhớ hoa mai trong Ngự hoa viên đã nở, bèn rẽ lối đi ngắm mai trước.

Ai ngờ, vừa đến nơi, nàng nghe mấy cung nhân làm việc vặt thì thào rằng Tiêu Yến Ninh đã hơn một tuổi mà vẫn chưa biết nói.

Tần Quý phi tức đến run người. Nàng cảm thấy mình với cái Ngự hoa viên này chắc chắn có oán, mỗi lần đến là chẳng gặp chuyện gì tốt lành.

Con trai nàng, đường đường là Thất hoàng tử, được chính Hoàng Thượng khen ngợi, muốn nói thì nói, không muốn nói thì thôi, cớ gì đám người này dám bàn tán sau lưng một hoàng tử?

Nàng vừa giận vừa lo, cũng chẳng biết những lời đồn đãi về Tiêu Yến Ninh đã lan thành thế nào.

Thấy Tần Quý phi giận dữ ngút trời, mấy cung nhân sợ đến hồn bay phách tán. Ai trong cung chẳng biết Thất hoàng tử là bảo bối trong lòng nàng, là vảy ngược của nàng. Họ lén lút bàn tán, bị nàng bắt tại trận, e là khó giữ mạng.

Mấy người vội quỳ xin: "Quý phi nương nương tha mạng! Quý phi nương nương tha mạng!"

Tần Quý phi lạnh mặt, đôi mắt lấp lánh như dao sắc: "Từ bao giờ trong cung lại có đám nô tài dám bàn chuyện sau lưng chủ tử?"

Mấy cung nhân run rẩy, lời cầu xin cũng chẳng còn trọn vẹn.

Tần Quý phi: "Đã có gan bàn tán sau lưng, thì phải có gan chịu hậu quả. Hôm nay bản cung tâm trạng tốt, không muốn thấy máu. Các ngươi ra cửa Ngự hoa viên quỳ một canh giờ cho nhớ đời." Nói xong, nàng phất tay áo bỏ đi.

Mấy cung nhân vốn tưởng mình toi mạng, không ngờ mọi chuyện lại xoay chuyển. So với bị đánh đòn, quỳ một canh giờ trong tuyết chẳng phải quá khó chịu. Thoát chết trong gang tấc, họ dìu nhau, thân thể mềm nhũn, ra cửa Ngự hoa viên quỳ để giác ngộ.

Chuyện Tần Quý phi phạt cung nhân nhanh chóng truyền đến tai Hoàng hậu. Biết là do mấy cung nhân lắm mồm, Hoàng hậu thở dài: "Chuyện này là sơ suất của bản cung, không kịp phát hiện lời đồn trong cung."

Ý Tuyết nói: "Nương nương là Hoàng hậu, quản lý lục cung, mỗi ngày bao việc phải xử lý, làm sao để ý hết mọi chuyện. Mấy cung nữ, thái giám lén lút thì thào ở chỗ vắng, nương nương sao phát hiện được."

Hoàng hậu: "Dù vậy, tính tình Quý phi ngươi chẳng phải không biết, thế nào cũng sẽ phát tiết đến chỗ Hoàng Thượng. Xét cho cùng, là bản cung quản lý không chu toàn, sau này phải cẩn thận hơn."

Ý Tuyết đã theo Hoàng hậu từ lúc còn ở Vương phủ, nhìn nàng từ Thế tử phi trở thành Hoàng hậu, gánh nặng trên vai ngày càng lớn, nụ cười trên mặt ngày càng ít. Mỗi ngày lo toan không ngớt, làm việc chẳng dám sai sót. Nhìn Hoàng hậu vô thức nhíu mày, Ý Tuyết chỉ thấy làm Hoàng hậu thật quá vất vả.

Ngày trước ở Vương phủ, Hoàng hậu quản lý nội viện đâu có khó khăn thế. Nghĩ đến đây, Ý Tuyết buột miệng: "Nương nương khổ quá."

Nhìn vẻ mặt nàng ta, Hoàng hậu biết ngay nàng đang nghĩ gì, khẽ cười nhạt: "Bản cung là mẫu nghi thiên hạ, sao lại khổ cho được."

Con trai nàng sau này sẽ trở thành hoàng đế, nàng sẽ là Thái hậu. Việc phải xử lý trong cung cũng như trong Vương phủ, nếu đã vậy, nàng thà mang danh Hoàng hậu.

Gánh nặng là trách nhiệm, cũng là quyền lực.

Ý Tuyết không nói thêm, nàng biết rõ, nói quá giới hạn sẽ không được lòng người. Là cung nữ được sủng bên Hoàng hậu, nàng hiểu khi nào nên nói gì.

---

Hoàng Thượng cũng lập tức biết chuyện Tần Quý phi phạt cung nhân. Hiểu nguyên do, ngài nhíu mày. Lưu Hải ra hiệu cho tiểu thái giám đến báo tin lui ra.

Lưu Hải biết Hoàng Thượng tâm trạng không tốt. Hôm nay, Nội Các trình lên một tấu chương về việc Dương Thiện, biểu đệ của Thái tử, phóng ngựa ở kinh thành, suýt gây thương tích. Nội các kiến nghị rằng biểu đệ Thái tử là cháu nhà Hoàng hậu, hành vi phóng ngựa là tệ hại, Hoàng Thượng phải lập tức hạ chiếu nghiêm khắc quở trách, để răn đe.

Lưu Hải thầm thở dài.

Nhà họ Dương vốn ở ngoại tỉnh, năm nay những người có năng lực trong nhà Hoàng hậu được thăng chức, dần dần hồi kinh.

Dương Thiện phóng ngựa mà chẳng biết chọn nơi, kinh thành là chỗ nào chứ? Đập một bảng hiệu, mười người trúng thì chín người rưỡi là quan triều đình, nửa người còn lại có khi là đối thủ nhà hắn.

Quả nhiên, hành vi này bị vị Hàn Lâm Học sĩ - Lư Văn Dụ và Nội Các Thủ phụ - Tần Truy tận mắt chứng kiến.

Tần Truy qua Nội Các dâng tấu, bên Ngự sử cũng trình tấu thẳng lên ngài, phê bình Dương Thiện chẳng ra gì, chỉ thiếu điều nói thẳng hắn gây họa cho Thái tử, bôi đen Hoàng hậu.

Việc tưởng chừng thuộc ngoại đình, thực chất lại liên quan đến nội đình - Hoàng hậu và Tần Quý phi. Hoàng Thượng không bực mới lạ.

Bên kia, Tần Quý phi về Vĩnh Chỉ Cung, cơn giận vẫn chưa tan.

Nhưng nhìn Tiêu Yến Ninh trắng trẻo như cục bột nếp, đang chơi với đĩnh vàng, lòng nàng lập tức mềm ra.

Con trai nàng ngoan ngoãn, hiểu chuyện biết bao. Một đứa trẻ phấn điêu ngọc mài, đáng yêu thế này, nâng niu trong tay còn sợ chưa đủ, vậy mà kẻ khác dám lén lút bôi nhọ, thật quá đáng!

Nếu không vì có cục cưng này, với tính tình nàng, hôm nay tuyệt không dễ dàng tha thứ đám cung nhân kia.

Cơn giận trên mặt nàng không giấu diếm, cung nhân Vĩnh Chỉ Cung, kể cả Lạc Mi, đều căng thẳng, không dám lên tiếng.

Tiêu Yến Ninh thấy cảnh này, mắt láo liên, đứng dậy bước về phía Tần Quý phi, miệng nở nụ cười rạng rỡ.

Trong mắt mọi người, Thất hoàng tử có lẽ thấy mẫu phi không vui. Hắn cắn môi, nhìn Tần Quý phi, lại nhìn đĩnh vàng nắm chặt trong tay, ánh mắt lộ vẻ thích thú xen lẫn luyến tiếc.

Thấy cảnh này, mọi người như đoán được hắn định làm gì, nín thở chờ đợi. Gương mặt tinh xảo của Thất hoàng tử từng bước tiến tới, cuối cùng dừng lại. Hắn cúi đầu, đôi mắt to tròn liếc qua đĩnh vàng rồi nhìn Tần Quý phi, cuối cùng, nước mắt lưng tròng, đưa đĩnh vàng cho nàng.

Dù không nói, hành động và biểu cảm của hắn như đang nói: "Cho mẫu phi đĩnh vàng, đừng giận nữa."

"Trời ơi, đây là cho ta sao?" Tần Quý phi ôm ngực, không tin nổi. Cả cung ai chẳng biết Tiêu Yến Ninh là đứa trẻ mê của, thích nhất là đống đĩnh vàng trong rương. Hàng ngày phải ôm chơi một lúc mới chịu ngủ, ai động vào rương, hắn đều không vui. Vậy mà giờ, hắn lại đưa đĩnh vàng cho nàng.

"Thật sự cho ta?" Nàng hỏi lại.

Tiêu Yến Ninh vẫn mang vẻ mặt luyến tiếc, nhưng bàn tay vẫn đưa ra đầy kiên định. Cảnh này khiến mọi người xao xuyến. Tần Quý phi nhận đĩnh vàng còn hơi ấm từ tay hắn.

Trong mắt nàng, đây đâu chỉ là đĩnh vàng, mà là cả một mảnh tâm ý vàng rực của con trai dành cho mẹ mình!

Lúc này, chuyện ở Ngự hoa viên đã bị nàng quên sạch. Mắt nàng, lòng nàng giờ chỉ có con trai. Nàng ôm Tiêu Yến Ninh, ngẩng đầu tự hào: "Không hổ là con trai bản cung, thật hiểu chuyện."

Cung nhân thấy nàng như vậy, thầm thở phào.

Dỗ Tần Quý phi vui, Tiêu Yến Ninh cũng mừng. Nàng đối tốt với hắn, hắn chỉ mong nàng luôn vui vẻ.

Tần Quý phi: "Sau này ai dám bàn tán Thất hoàng tử nói chậm, bản cung sẽ nhổ lưỡi họ, cho họ cả đời không nói được nữa."

Tiêu Yến Ninh: "..." Hắn rốt cuộc hiểu nàng giận chuyện gì rồi.

Hắn không phải không muốn nói, chỉ sợ mở miệng lại không giống đứa trẻ hơn một tuổi. Dù sao, trong cơ thể hắn là linh hồn gần ba mươi, trải qua bao chuyện, tâm tính ít nhiều khác trẻ con.

Chưa kể, hắn vẫn còn là một đứa trẻ. Mở miệng, trong cung đầy người tinh ranh, lỡ lộ tẩy, e là phiền. Nếu lại bị Thái hậu coi là thần đồng mà ra sức bồi dưỡng, thì đúng là thiệt hơn.

Nhưng giờ, không nói cũng không được. Chẳng lẽ để người ta vin vào đó công kích Tần Quý phi? Hắn không nỡ. Vậy thì phải nói, nhưng nói ít thôi, cố gắng giống một đứa trẻ bình thường nhất có thể.

Đúng lúc, Tần Quý phi buông hắn ra: "Tiểu Thất, gọi mẫu thân đi nào."

Nàng không trông mong hắn nói, chỉ thuận miệng, nghĩ sau này dạy nhiều, hắn sẽ gọi. Tiêu Yến Ninh hít sâu mấy cái, bập bẹ: "Mau... mẫu... mẫu phi."

Giọng chưa rõ, nhưng đủ nghe ra hắn gọi "mẫu phi".

Tần Quý phi sững sờ, ngây người nhìn hắn. Nếu như hắn không lên tiếng, nàng cũng chẳng có cảm giác gì. Nhưng khi nghe tiếng "mẫu phi", lòng nàng như bị ai bóp chặt. Rõ là chuyện vui, vậy mà nước mắt nàng cứ lăn dài.

Hoàng Thượng không báo mà vào, đúng lúc thấy Tần Quý phi ôm Tiêu Yến Ninh khóc. Ngài khựng lại, tưởng nàng khóc vì con không nói được. Chưa kịp mở lời, nàng đã ôm Tiêu Yến Ninh chạy đến, chẳng hành lễ, vừa khóc vừa phấn khích: "Hoàng Thượng, Tiểu Thất vừa gọi mẫu phi! Tiểu Thất biết nói rồi!"

Lạc Mi và cung nhân gật đầu phụ họa, xác nhận họ vừa nghe Thất hoàng tử gọi "mẫu phi".

Hoàng Thượng: "..." Biết nói rồi à? Nhanh thế sao?

Ngài nhìn Tiêu Yến Ninh. Tần Quý phi vẫn phấn khích vô cùng: "Hoàng Thượng, Thất hoàng tử ngoan lắm. Thiếp về cung, thấy thiếp không vui còn đưa đĩnh vàng cho thiếp."

Hoàng Thượng: "..." Đĩnh vàng? Cái đĩnh vàng mà tối nào cũng đếm trước khi ngủ? Hắn chịu đưa?

Thấy Hoàng Thượng không tin, Tần Quý phi bế hắn đưa đến tay ngài, mắt ngấn lệ, đầy mong chờ: "Gọi phụ hoàng đi."

Tiêu Yến Ninh: "..." 

Hắn nghĩ, nếu là trẻ con thật, bị nàng lăn qua lăn lại thế này, đừng nói gọi phụ hoàng, chắc đã gào khóc rồi.

Nhưng đây là kỳ vọng của nàng, hắn không thể làm ngơ. Hắn nhìn Hoàng Thượng, cố nặn nụ cười, lắp bắp: "Phụ... phụ phụ."

Đứa trẻ nào đáng yêu nhất? Trẻ trắng trẻo, mũm mĩm, dễ thương mới là đáng yêu nhất! 

Vậy đứa trẻ nào khiến đế vương lạnh lùng yêu thích? Đứa trẻ mắt to tròn, dễ thương, ngây ngô gọi phụ hoàng một tiếng "phụ phụ", chính là đứa khiến đế vương yêu thích nhất!

Tiêu Yến Ninh nằm trong lòng Hoàng Thượng, thầm khinh bỉ bản thân. Hắn vì muốn làm Hoàng Thượng vui, mà gọi "phụ phụ".

Lịch sử đen tối, cứ mỗi ngày lại càng chất chồng, chẳng bao giờ dứt.

Hoàng Thượng nhìn Tiêu Yến Ninh mềm mại trong lòng, bị đôi mắt ngây thơ ấy làm tan chảy.

Trước kia, các đứa con gọi ngài là phụ vương, giờ là phụ hoàng. Hôm nay, đứa nhóc này nói không tròn, giọng lơ lớ, lại gọi một cái tên kỳ lạ mà độc đáo: Phụ phụ.

Hoàng Thượng chỉnh tư thế bế, nâng Tiêu Yến Ninh lên: "Gọi lại lần nữa cho ta nghe."

Đã làm một lần thì lần hai quen tay, Tiêu Yến Ninh gọn gàng hừ hừ: "...Phụ phụ."

Chẳng phải chỉ là làm đế vương vui vẻ bằng sự đáng yêu thôi sao? Chuyện này dễ như trở bàn tay.

"Ái phi, nàng xem, mặt nó đỏ rồi... cổ cũng đỏ..." Hoàng Thượng kinh ngạc: "Nó thẹn thùng à?"

Tiêu Yến Ninh: "..." Đúng, hắn thẹn thùng thật!

Tần Quý phi: "..." Nàng lau nước mắt, muốn nói da Tiêu Yến Ninh từ nhỏ dễ đỏ, nhưng thấy Hoàng Thượng như chưa từng thấy chuyện lạ, nàng nuốt lời lại.

Hoàng Thượng ôm Tiêu Yến Ninh, tò mò ngắm nghía. Lát sau, ngài hạ giọng dụ dỗ: "Cho phụ hoàng một đĩnh vàng nhé?"

Tiêu Yến Ninh: "..." Cho cái đầu ngài! Hắn biết ngay giọng Hoàng Thượng mà trầm xuống là chẳng có gì hay ho. Quả nhiên, thì ra muốn lấy đĩnh vàng của hắn!

Hắn không muốn cho, nhưng không cho không được. Người này là đùi vàng của hắn và Tần Quý phi, tính tình thất thường, không nể mặt trước đám đông, trong lòng chắc chắn sẽ lẩm bẩm.

Thế là hắn ậm ừ chỉ huy Hoàng Thượng đến rương đồ quý, rồi nhịn đau lấy một đĩnh vàng đưa cho ngài.

Thấy hắn đau lòng, Hoàng Thượng lập tức vui vẻ. Ngài nhận lấy, Thất hoàng tử mím môi, tủi thân đặt đĩnh vàng vào tay ngài.

"Tốt." Hoàng Thượng cười lớn: "Không hổ là con trai tốt của trẫm. Trẫm lát nữa sai Lưu Hải mang đến cho con mười đĩnh."

Nghe vậy, nụ cười Tiêu Yến Ninh rạng rỡ hơn. Đùi vàng của Hoàng Thượng quả nhiên to, tùy tiện mở miệng là thu về một khoản lớn. Vậy thì sau này, hắn phải ra sức dỗ ngài, để ngài giúp lấp đầy kho vàng nhỏ của hắn.

. . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 149.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 6 tháng