Chương 774: Nữ binh đặc chủng (8)
Sau khi trò chuyện một lúc về một vài người tương đối đặc thù trong đội ngũ, mọi người đều chìm vào giấc ngủ.
Ba ngày sau, đêm khuya.
Tô Mộc và một vài đồng đội đứng dưới ký túc xá của các tân binh.
Một tiếng còi lớn phá không truyền đến.
Chẳng mấy chốc đã có những âm thanh thưa thớt từ trên lầu yên tĩnh.
Trong một phút, tất cả mọi người đã tập hợp xong, đứng ngay ngắn trước mặt Tô Mộc.
"Tốt, đều đến đông đủ." Tô Mộc đang cầm ly cà phê đá trong tay, còn đang bốc hơi lạnh.
Đêm hè khi bị đánh thức như vậy, tâm vốn nóng đến hoảng, đồ uống lạnh, quả thật chính là một cốc thuốc làm dịu.
Trong ánh mắt của đám nhóc bên kia, Tô Mộc nhấp một ngụm.
"Ực ——" Tiếng động rất nhỏ, là có người nuốt nước bọt.
Quét ánh mắt qua mười mấy người còn sót lại trước mặt, Tô Mộc nhàn nhạt nói:
"Chúc mừng các cậu vẫn còn đứng ở đây."
Mười mấy người ở phía đối diện: "..."
Lời chúc mừng này tràn đầy ác ý.
Quả nhiên, kế tiếp nghe thấy Tô Mộc nói:
"Năm phút, thu dọn đồ đạc xong tập hợp, chúng ta đi trải nghiệm điều k*ch th*ch hơn."
Sau đó, cô uống cà phê, thong thả đứng tại chỗ, nhìn mười mấy binh lính vội vã trở về ký túc xá, bắt đầu dọn dẹp.
Trong ký túc xá, một nhóm thanh niên đang thu dọn đồ đạc nhỏ giọng đàm luận.
"Này, cậu nói Diệt Tuyệt sư thái muốn làm gì? Vào nửa đêm, cô ấy sẽ không muốn giết chúng ta diệt khẩu chứ?"
"Trong đầu cậu đều là thứ gì vậy, nếu không nhanh chóng dọn dẹp thì sẽ tự mình chấm dứt."
"Không phải là tôi chưa từng ra khỏi căn cứ huấn luyện, tôi không biết trong đầu Diệt Tuyệt sư thái đang trừu tính cái quái gì, nửa đêm bắt chúng ta vác nặng việt dã gì đó."
"Này, Trình Lạc, sao cậu không thu dọn đi."
Trình Lạc bị gọi đang nằm trên giường, hai tay gối đầu, khi nghe thấy có người gọi, hắn lười biếng nói: "Không cần thiết."
"Cùng là người, sao cậu lại nổi trội như vậy, tôi thật sự ghen tị với cậu, nhưng tôi khuyên cậu đừng nên đối đầu với Diệt Tuyệt sư thái, tôi luôn cảm thấy sau khi trở về từ nhiệm vụ lần này, cô ấy còn đáng sợ hơn."
"Tôi cũng có cảm giác này, hiện tại tôi còn không dám nhìn thẳng mắt Diệt Tuyệt sư thái."
"Tôi thật sự không biết Cố Thành Phong kiềm chế Diệt Tuyệt sư thái thế nào."
"Cậu cho rằng Diệt Tuyệt sư thái là loại người sẽ bị kiềm chế sao? Cố Thành Phong mới là đối tượng bị kiềm chế."
"Đừng nói nữa, còn có một phút!"
"Mẹ nó! Chỉ một phút."
"Này, Trình Lạc, còn 20 giây, chúng ta đi thôi."
Thanh niên nằm trên giường đứng dậy, duỗi cánh tay dài ra, cầm lấy chiếc ba lô không có gì ở đầu giường, tùy ý đeo sau lưng, khi mọi người vội vã xuống lầu, hắn thong thả đi theo cuối hàng.
Danh Tử dưới lầu đã bắt đầu đếm ngược:
Năm!
Bốn!
Ba!
Hai!
Một!
Cùng với từ "Một" cuối cùng, Trình Lạc đã chuẩn xác vào chữ cuối cùng tiến vào đội ngũ.
Tô Mộc uống xong cà phê, chiếc ly trong tay bị ném sang một bên, chính xác là vào thùng rác bên đường cách đó năm mét.
"Xuất phát."
Cửu Thiên Tuế: 【 ... 】
Kiêu căng như ký chủ, sớm muộn gì cũng sẽ bị sét đánh!
Một nhóm binh lính đi theo Tô Mộc và sáu người kia, lên xe, xe chạy ra khỏi căn cứ, bóng tối bao trùm không biết đi đâu.
Trong đêm tối bên ngoài, tiếng xe xóc nảy vang lên bên tai, hàng chục người lính túm tụm trong một chiếc xe, từ tiếng thì thầm lúc đầu xem bọn họ sẽ đi đâu, đến dựa vào nhau ngủ ở phía sau.
Xe xóc nảy suốt đường đi bọn họ cũng ngủ ngon lành.
Chiếc xe không biết khi nào dừng lại, cũng không biết dừng ở chỗ nào.
Một tiếng còi quen thuộc vang lên bên ngoài xe, hơn mười người trong xe lập tức bước ra khỏi xe, đeo ba lô với tinh thần phấn chấn.
