Chương 766: Thí chủ khoan đã (Xong)
Không cần yêu cả thiên hạ tìm cô, cô đem tin tức của mình bán ra ngoài, để yêu đến cửa tìm cô đánh.
Đầu tiên là cô chiêu cáo chúng yêu, cô không phải chủ nhân tháp Trấn Yêu, nhưng trên tay cô có yêu đan của chủ nhân tháp Trấn Yêu.
Lại liên tưởng đến tin đồn, liền có thể biết yêu đan này chính là vật có thể khống chế tháp Trấn Yêu.
Có yêu giữ thái độ nghi ngờ, cũng có yêu xua như xua vịt.
Tin hay không tất cả phụ thuộc vào chính mình.
Yêu tìm tới cửa, quy củ vẫn đơn giản thô bạo như trước.
Đánh thắng cô liền giao ra yêu đan, đánh thua liền giao bảo vật.
Phá vỡ các quy tắc sao?
Tham khảo trước kia, tin tưởng không có mấy yêu không tiếc mạng.
Huyền Thanh nhìn giá trị thù hận từ trên người mình chuyển đến trên người nàng, vả lại bộ dáng vô cùng vui vẻ của nàng, chỉ có thể bất đắc dĩ cười.
Cũng chỉ có nàng mới có thể làm được như thế.
Lúc trước là nàng ở cùng hắn, hiện giờ bất luận đối mặt với chuyện gì, hắn cũng sẽ ở cùng nàng.
Đáng nói là, trên đường Mạc Ảnh lần nữa đi theo.
Chỉ là hắn bị thương, rõ ràng hơi thở không ổn định như trước kia.
Huyền Thanh cảm nhận được, Tô Mộc tất nhiên cũng cảm nhận được.
Tô Mộc không cho là đúng.
Nhưng rõ ràng cảm nhận được hơi thở Mạc Ảnh ngày một càng yếu, Huyền Thanh không cách nào ngồi yên không để ý, đem thảo dược hái trên đường đặt ở vị trí hắn ẩn nấp.
Nhưng thảo dược chưa từng bị động qua.
Mạc Ảnh đang cố ý dùng cái này để thu hút sự chú ý của Tô Mộc.
Lúc Tô Mộc đánh nhau với yêu tinh, bất luận cô có nguy hiểm hay không, Mạc Ảnh vẫn chú ý nhìn chằm chằm xung quanh cô, có động tĩnh gì, hắn đều sẽ thân thể so với ý thức trước một bước có động tác muốn tiến lên ngăn trở thay cô.
Nhưng mỗi lần, thân thể của hắn đều cứng đờ giữa đường, bởi vì nguy hiểm luôn bị chính cô hay là Huyền Thanh hóa giải.
Hắn ở chỗ này, chính là người ngoài mà thôi...
Vừa rồi đánh một hồi, Tô Mộc co rụt ở đầu vai Huyền Thanh nhắm mắt nghỉ ngơi.
Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng ho khan, kèm theo mùi máu tươi.
Là Mạc Ảnh, ho ra máu.
Mặc dù không biết hắn trốn thoát khỏi tay Liên phụ như thế nào, nhưng với một thân trọng thương này của hắn xem ra, phải trả một cái giá không nhỏ.
Tô Mộc thần sắc vẫn không thay đổi.
Huyền Thanh quay đầu nhìn thoáng qua về phía Mạc Ảnh ẩn nấp, khẽ ngâm: "A di đà phật."
Yên lặng đi trong chốc lát, Tô Mộc mở mắt ra, cái đuôi hơi lay động, đột nhiên mở miệng:
"Huyền Thanh, ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện."
Huyền Thanh nghiêng tai lắng nghe.
Giọng nói lạnh lùng của cô tiếp tục nói.
"Đó là thời kỳ hỗn chiến của một đại quốc, khói bốc lên tứ phương, trong quốc gia lấy nam tử cầm đầu chinh chiến sa trường bảo quốc vì dân, xuất hiện một nữ tướng trùm khăn..."
Nàng từ từ kể ra, là một câu chuyện xưa về một nữ anh hùng.
Chỉ là...
"Cuối cùng, quốc gia mà nàng che chở, người nhà nàng tín nhiệm, huynh đệ sinh ra tử, ban cho nàng cái danh phản quốc..."
"Đẩy nàng vào địa ngục."
Ngữ điệu của cô chỉ là kể chuyện, nhưng Huyền Thanh nghe được đáy lòng lại níu lại, há miệng lại chỉ khẽ than một câu "A di đà phật".
Mà Mạc Ảnh phía sau, ngay khi Tô Mộc nói, thân thể liền cứng ngắc.
Biểu tình lạnh như băng trên mặt vỡ vụn, đáy mắt nổi lên áy náy vô tận, ngực phập phồng ngã xuống, cuối cùng ôm ngực từng ngụm từng ngụm hộc máu.
"Chủ, chủ tử..."
Lời nói của hắn đều bị bao phủ trong máu tanh giữa môi và răng.
Ngày hôm nay qua đi, Mạc Ảnh ở phía sau bọn họ biến mất.
Hắn đã đi đâu, cũng không ai biết.
Tô Mộc và Huyền Thanh vẫn trải qua những ngày chạy trốn.
Nói chạy trốn, không bằng nói là con đường Tô Mộc thu thập bảo vật.
Khí tức trên người Huyền Thanh vẫn không tan, nhưng đối với Yêu tộc, hiển nhiên yêu đan trên tay Tô Mộc càng hấp dẫn.
Yêu tới tìm bọn họ, chủ yếu lấy Tô Mộc làm chủ, Huyền Thanh chỉ là thuận tiện.
Những ngày như vậy sau khi cô thao bàn, cũng không khổ sở.
Lại vội vàng mấy năm trôi qua.
Mấy năm nay, năm con chuột chũi tinh ở nhà chờ chán liền đi ra tìm Tô Mộc, làm nhân công miễn phí của cô.
Mà Huyền Thanh cũng trở về Nhân Hoa tự một chuyến.
Trong chùa tất cả đều tốt, trụ trì và sư phụ già hơn trong trí nhớ của hắn rất nhiều.
Trụ trì cùng sư phụ đều không nói đến tà khí trên người hắn, chỉ quan tâm mấy năm nay hắn sống có tốt hay không, điều này làm cho hắn cảm thấy đặc biệt ấm lòng.
Tiểu sư đệ lớn lên, đã cao ngang hắn, lúc nhìn thấy hắn còn ôm hắn khóc sướt mướt một thời gian.
Hắn ở trong chùa mấy ngày, bởi vì tà khí trên người, hắn cũng không cách nào tới gần chủ viện trước kia thường xuyên gõ mõ niệm kinh, nơi đó có tượng Phật.
Nhưng bây giờ hắn sẽ không vì vậy mà khổ sở.
Tiểu sư đệ mỗi ngày đều đến tìm hắn, giống như khi còn bé, thích nghe hắn nói chuyện thú vị ở bên ngoài.
Hắn chọn một cái gì đó để nói chuyện với đệ ấy.
Lúc rời khỏi chùa, Tô Mộc đi tháp Trấn Yêu một chuyến mới từ từ xuất hiện.
Nhìn theo hắn tiểu sư đệ trừng mắt nhìn cô.
Bảo nàng tránh xa hắn, đừng gây rắc rối cho hắn...
Nghe tiểu sư đệ nói, Huyền Thanh chỉ cảm thấy như tỉnh mộng.
Dường như không có gì thay đổi.
Nhưng mọi thứ đã thay đổi.
Hắn tiếp tục trên con đường của mình, không có phương hướng, không có mục đích.
Chỉ có nàng...
Lại nhiều năm sau.
Một ngày nào đó.
Khi Huyền Thanh và Tô Mộc đi ngang qua một trấn nhỏ, nghỉ ngơi ở quán trà, nghe được một câu chuyện xưa.
Đó là câu chuyện đẹp nhất mà Huyền Thanh từng nghe.
Sau khi uống trà.
Hoàng hôn buông xuống, hắn dẫn cô chậm rãi đi về phía mặt trời lặn.
Hoàng hôn kéo bóng dáng hắn thon dài, bóng dáng có thể thấy được trên vai hắn một nhúm lông xù xù Tô Mộc.
Ánh nắng mặt trời lúc hoàng hôn bao phủ trên cơ thể của bọn họ, ấm áp hòa hợp.
Cuối chuyện xưa, người kể câu chuyện đó đã nói một câu như này...
Huyền Thanh nghiêng đầu nhìn Tô Mộc trên vai, khóe môi khẽ nhếch lên.
Nói là:
Tình bạn là lời tỏ tình dài nhất.
Đơn giản là đối xử với nhau chân thành.
Đây cũng là cách nàng đối xử với hắn từ trước đến nay.
"Liên thí chủ." Huyền Thanh chậm rãi mở miệng.
Tô Mộc nhẹ "Hửm?" một tiếng.
"Người có chỗ nào muốn đi không?"
"Đều có thể."
Có tiền kiếm là được, cho dù không có, cô cũng có thể tìm cơ hội kiếm tiền.
Huyền Thanh cúi đầu, khóe môi ý cười mở rộng.
"Như thế, bần tăng mang thí chủ lĩnh hội sơn hà tuyệt cảnh này."
Có nàng làm bạn, vì sao không đi xem thế gian phồn hoa này?
