Editor: Tieen
Chương 736: Thí chủ khoan đã (49)
Mà tiểu hòa thượng bên kia núp trong đống cỏ, nhìn năm huynh đệ chuột chũi yêu, há hốc mồm kinh ngạc.
Một "người" nhỏ như vậy?
Không, không, đó là yêu tinh.
Ở cùng một chỗ với tiểu hồ ly kia, bộ dạng kỳ quái như vậy, nhất định là yêu tinh!
Trong tầm nhìn của tiểu hòa thượng, chuột chũi mẹ bị năm chuột chũi con che khuất hoàn mỹ, cho nên hắn không nhìn thấy dáng vẻ của chuột chũi mẹ.
Khi Tô Mộc cùng đám chuột chũi yêu rời đi, tiểu hòa thượng tiếp tục đi theo.
Đi theo rất xa, loáng thoáng nghe được đối thoại của chúng.
Nói cái gì "chiếm cứ ngọn núi", "lão đại uy vũ", "thống lĩnh khu vực này", lời nói linh tinh.
Tiểu hòa thượng gãi gãi đầu trơn bóng, đem những lời này kết hợp với nhau, sau đó suy đoán rốt cuộc chúng nó đến tột cùng làm cái gì.
Chờ tiểu hòa thượng đi theo chúng nó đến một ngọn núi nào đó ở vị trí phía Đông mà Tô Mộc nói, bọn họ cách Nhân Hoa Tự đã mấy km.
Bất tri bất giác, hắn thế nhưng đi theo Tô Mộc lâu như vậy.
Nếu đã tới rồi, hôm nay hắn nhất định phải phát hiện ra cái gì đó, bắt được nhược điểm của hồ ly tinh này, sau đó để cho trụ trì đuổi nàng ra khỏi chùa, làm cho sư huynh chán ghét nàng!
Sư huynh bị nhốt lại, nhất định là yêu tinh hại!
Để hắn đến báo thù cho sư huynh!
Tiểu hòa thượng nhìn Tô Mộc mang theo mấy con chuột chũi yêu tiến vào núi, sau đó đào tới đào lui xung quanh, nếu như đụng phải yêu gây sự, Tô Mộc tọa trấn liền đuổi yêu đi.
Nếu như cứng rắn muốn đánh, vậy kết quả nhất định là bị đánh ngã.
Khi nhìn thấy con yêu thứ ba bị đánh ngã, tiểu hòa thượng trốn sau gốc cây nuốt nước miếng.
Thật, thật là một yêu tinh hung tàn!
Khó trách trụ trì cùng sư huynh đều không cho hắn từ sau núi chạy ra.
Hiển nhiên tiểu hòa thượng đã quên, yêu mà hắn cho rằng hung tàn, là từ trong chùa đi ra.
Mấy con chuột chũi yêu hồ giả hổ uy ở trên đỉnh núi đào khắp nơi.
Đào nửa ngày, cũng chỉ đào được mấy thứ, duy nhất tương đối đáng giá, chính là đào được một nhân sâm trăm năm.
Tô Mộc nhìn nhân sâm trăm năm kia, có chút ghét bỏ.
Cho Huyền Thanh một bữa ăn.
Tô Mộc mang theo mấy con chuột chũi yêu trở về.
Chuột chũi yêu lưu luyến không rời nhìn Tô Mộc rời đi.
Sau đó vây thành một nhóm, đếm những ngọn núi hôm nay bọn họ đi đào tính vào trong địa bàn của chúng.
Tô Mộc trở về từ cửa sau.
Tiểu hòa thượng cũng đi theo phía sau cùng trở về.
Tô Mộc trở về không ai phát giác, nhưng tiểu hòa thượng vừa bước vào cửa sau, đã bị các sư huynh tìm hắn hồi lâu quở trách.
Tiểu hòa thượng còn muốn nhìn xem Tô Mộc sau khi trở về làm gì, cho nên trong lúc đám sư huynh quở trách, lá gan thật lớn bỏ chạy.
Các sư huynh:
"Đệ ấy chạy đi đâu? Chúng ta chỉ nói với đệ vài câu."
"Chẳng lẽ là chúng ta nói quá đáng, làm cho tiểu sư đệ tức giận?"
"Để cho chúng ta tìm một trận thật lâu, cũng không biết đệ ấy trốn ở nơi nào, tạm thời đừng để ý tới đệ ấy, đi nói cho trụ trì, đã tìm được tiểu sư đệ rồi."
"Nhìn phương hướng tiểu sư đệ chạy, là phòng bếp, thì ra là đói, cho nên mới xuất hiện."
...
Tiểu hòa thượng bất quá là suy đoán Tô Mộc sẽ vào phòng bếp, bởi vì những ngày này, hắn ngoại trừ ở phòng bếp gặp qua Tô Mộc, bằng không chính là ở cửa sau chùa.
Tô Mộc đúng là ở trong phòng bếp, cô đang làm thảo dược, muốn nghiền nát bỏ vào thức ăn chay chuẩn bị cho Huyền Thanh.
"Hay cho yêu tinh nhà ngươi, thì ra là muốn hại chúng ta! Đầu độc trong nhà bếp của bọn ta!"
Tiểu hòa thượng nhảy ra, bộ dáng ta biết chân tướng, có chút đắc ý.
"Ngươi chờ đó, ta muốn đem việc này nói cho trụ trì, đuổi ngươi ra khỏi chùa!"
