Ông cụ Thương nói đến đó thì ngừng.
Thương Ngôn Tân hơi nhướng mày, khóe miệng cong lên, cười hỏi: “Ba, ba cho rằng hôm nay con đến là vì cái gì, lẽ nào, con đến là vì phá hoại việc đính hôn của Ngạn Khâm sao?”
Thương Ngôn Tân ngước mắt, đối diện với ánh mắt sáng quắc của ông cụ Thương, trong mắt lóe qua ý cười.
Ông cụ Thương được như mong muốn, mặt mày hớn hở: “Sính lễ đã đưa tới, là cho Ngạn Khâm cưới vợ, bây giờ đổi thành con đính hôn không tiện trực tiếp dùng sính lễ của cháu con. May mà ba đã sớm chuẩn bị sính lễ cho con cưới vợ rồi. Vừa rồi ba đã dặn chú Trần con cho người mang lên xe đưa qua đây ngay, con đã chuẩn bị cái gì rồi?”
Thương Ngôn Tân bình tĩnh nói: “Đang ở trên đường.”
Trong một phòng sách khác, Quý Hồng Dương biết nếu như để em trai nói chuyện trước, Trần Nhã Như nhất định sẽ gây náo loạn long trời lở đất với em trai, vì thế vừa đóng cửa ông ta đã quả quyết tuyên bố: “Hôn sự của Tư Nhu và Ngạn Khâm sẽ hủy bỏ, Nhiêu Nhiêu và sếp Thương liên hôn.”
Lý do không cần nói nhiều, trong lòng mọi người đều rõ.
Quý Nhiêu vẫn còn đang suy nghĩ có nên để Quý Tư Nhu và Thương Ngạn Khâm đính hôn không, chỉ là một người cháu trai không quá có khả năng thừa kế gia tộc, thật sự không cần cô phải tốn hết tâm sức đi phá hoại cuộc hôn nhân này. Trần Nhã Như vừa nghe bỏ hôn sự giữa Quý Tư Nhu và Thương Ngạn Khâm thì kêu la: “Nhu Nhu và Ngạn Khâm liên hôn là chuyện đã bàn bạc xong từ trước rồi, sính lễ cũng đã đưa tới rồi, cả gia đình đều đã nhìn thấy rồi, bây giờ hủy hôn sự, truyền ra ngoài, mặt mũi của Nhu Nhu có còn không?”
Quý Hồng Chấn nhìn bà ta đến cả anh cả cũng dám hét, vội vàng kéo bà ta lại khuyên nhủ: “Anh cả quyết định như vậy là suy nghĩ cho nhà họ Quý, bà đừng không biết lý lẽ, người nhà họ Thương vẫn còn ở bên ngoài, các anh em họ cũng còn đang ở bên ngoài, bà nhỏ tiếng chút, đừng để người khác nghe được.”
“Tôi không hiểu lý lẽ?” Trần Nhã Như vốn cũng không phải là quý phu nhân hợp chuẩn gì, thủ đoạn chiếm chỗ vợ cả cũng không quá vinh dự, mấy năm nay làm ra vẻ phu nhân nhà giàu nhưng người trong giới lại chẳng có ai coi trọng bà ta, khó khăn lắm mới chịu đựng đến lúc con gái tìm được mối hôn sự hợp ý, kết quả lại bị Quý Nhiêu phá đám, như sấm sét đánh giữa trời quang, nào còn quan tâm đến thể diện phu nhân nhà giàu, chỉ muốn giành lại mối hôn sự này cho con gái.
“Hôn sự của Nhu Nhu đã đến đoạn đính hôn rồi, Nhiêu Nhiêu mới dẫn sếp Thương đến nhà, cho dù hai đôi không thể cùng cưới được thì theo thứ tự trước sau cũng không nên hủy hôn sự của Nhu Nhu.”
Quý Hồng Chấn: “Bà đừng có náo loạn, đây là vì tốt cho nhà họ Quý.”
“Cái gì mà tốt cho nhà họ Quý, Nhu Nhu không phải con cháu nhà họ Quý sao? Quý Hồng Chấn, Nhu Nhu không phải con gái của một mình tôi, ông có từng nghĩ đến, sính lễ của Nhu Nhu đã được đưa đến nhà rồi lại bởi vì Quý Nhiêu và sếp Thương yêu đương nên hủy hôn sự của Nhu Nhu, sau này sao Nhu Nhu còn có mặt mũi gặp người khác?”
Quý Hồng Chấn nhíu mày, không cho là đúng: “Chuyện liên hôn giữa nhà họ Quý và nhà họ Thương có lợi cho việc làm ăn của nhà họ Quý, sau này sẽ tìm cho Nhu Nhu người tốt hơn.”
“Đi đâu tìm được người tốt hơn Thương Ngạn Khâm nữa?” Trần Nhã Như cuồng loạn: “Nếu như ông có trách nhiệm như Thương Nguyên Đạt thì khi tôi có thai Nhu Nhu đã cho tôi danh phận rồi, giống như Thương Nguyên Đạt vậy, mỗi đứa con từ khi sinh ra đã danh chính ngôn thuận, sao có thể để Nhu Nhu bị người ta cười nhạo là con riêng nhiều năm như vậy chứ. Nếu như con bé vừa ra đời đã được nuôi dưỡng ở nhà họ Quý, Nhu Nhu muốn tìm ai mà không được, sao tôi phải cố chấp với mối hôn sự nhà họ Thương như thế. Vẫn là do ông có lỗi với Nhu Nhu, để con bé bị người khác chê cười nhiều năm như vậy, bây giờ còn bắt con bé hủy hôn ngay trong ngày đính hôn vì cái loại lý do mà nếu truyền ra ngoài sẽ bị người khác cười rụng răng thế này, người làm ba như ông không thấy có lỗi với con gái à?”
Quý Hồng Chấn bị lời tố cáo như pháo liên thanh của Trần Nhã Như làm cho sững sờ.
Quý Nhiêu nghe đến thầm bật cười.
Thương Nguyên Đạt là quỷ phong lưu nổi tiếng ở Bắc Thành, cưới vợ hết người này đến người khác, con thì sinh hết đứa này đến đứa nọ, vứt cho người cha già, không hỏi không thăm đứa con nào, vẫn là lần đầu tiên nghe có người nói Thương Nguyên Đạt có trách nhiệm.
Triệu Yến Ninh ngồi trên ghế sofa, nắm tay Quý Nhiêu trong lòng, nói lời châm chọc Trần Nhã Như: “Chuyện Nhu Nhu là con gái riêng này cũng không thể trách một mình chú hai, khi cô và chú ấy ở bên nhau chẳng lẽ không biết chú hai đã có gia đình rồi sao. Nói cho cùng, là do cô muốn mượn con để giành giật danh phận nên mới làm khổ Nhu Nhu thành con riêng bị người đời khinh thường, cũng khổ cho Nhiêu Nhiêu nhà chúng ta, vốn là con gái độc nhất của chú hai, cũng không biết từ đâu nhảy ra một người con gái riêng, một gia đình đang yên lành bị người ta phá hoại tan tành.”
Sắc mặt Trần Nhã Như cứng đờ.
Quý Hồng Chấn cũng có chút ngại ngùng, mắng Trần Nhã Như: “Cái gì mà con riêng với con không riêng, hai đứa con gái trong lòng tôi đều như nhau cả, đều là con gái của tôi. Bây giờ đang bàn chuyện liên hôn với nhà họ Thương, bà ở đây nhắc đến chuyện cũ làm gì.”
Triệu Yến Ninh lạnh nhạt nói: “Con riêng đều là do ba mẹ tạo nghiệp, trẻ con vốn vô tội, Nhu Nhu đã vào nhà này thì đó chính là con cháu nhà họ Quý, người khác đối xử với Nhu Nhu thế nào trước không nói đến, chú hai đối xử với hai đứa nhỏ như thế nào, tôi đều trông thấy hết; chưa từng vì Nhu Nhu là con riêng mà bạc đãi nó. Thế nhưng có người cả ngày cứ treo câu con riêng bên miệng, giống như làm con riêng là chuyện gì vinh hạnh lắm.”
“Được rồi, mỗi người bớt nói mấy câu đi.” Quý Hồng Dương nhíu mày: “Ông cụ Thương vẫn còn ở nhà họ Quý, mấy người là muốn nói chuyện xấu của nhà họ Quý ra ngoài cho ông cụ nghe, phá hủy liên hôn giữa hai nhà đúng không?”
Trong phòng thoáng im lặng.
Trần Nhã Như không còn kêu la nữa, chỉ lạnh mặt nói: “Tóm lại, tôi không đồng ý hủy bỏ hôn sự của Nhu Nhu.”
Quý Hồng Dương nói với Quý Hồng Chấn: “Hồng Chấn, hai đứa đều là con gái chú, chú nói phải làm sao bây giờ?”
Quý Hồng Chấn đang muốn nói chuyện, Quý Tư Nhu bỗng nhiên chỉ về Quý Nhiêu nói: “Ba, Quý Nhiêu cố ý dẫn Thương Ngôn Tân đến, sao mà có chuyện trùng hợp như vậy chứ, con và Thương Ngạn Khâm liên hôn, cô ta lại vừa khéo yêu đương với Thương Ngôn Tân. Trăm phần trăm là cô ta cố ý, muốn phá hoại chuyện hôn nhân của con.”
Ánh mắt của mấy người trong phòng đều nhìn về phía Quý Nhiêu.
Quý Nhiêu vô tội chớp chớp mắt: “Sao em lại cố ý, không phải là em chỉ yêu đương thôi sao?”
Quý Tư Nhu chất vấn: “Trên thế giới có nhiều người như vậy, sao cô lại cứ phải yêu đương với Thương Ngôn Tân chứ?”
Quý Nhiêu buồn cười: “Em yêu đương với ai liên quan gì đến chị, sao mà em biết được chị sẽ liên hôn với Thương Ngạn Khâm chứ.”
Ánh mắt Quý Nhiêu nhìn về phía Quý Hồng Chấn: “Ba, mọi người lên kế hoạch liên hôn với nhà họ Thương từ khi nào vậy, sao không có ai nói cho con biết?”
Quý Hồng Chấn chột dạ: “Chuyện này vẫn chưa xác định chính thức cho nên không nói cho con biết.”
Quý Nhiêu than thở: “Con với Thương Ngôn Tân đã yêu đương lâu lắm rồi, nếu như sớm biết chị chuẩn bị liên hôn với Thương Ngạn Khâm thì con đã sớm nói chuyện con yêu đương với Thương Ngôn Tân cho mọi người, nếu vậy thì đã không xảy ra chuyện ngại ngùng như ngày hôm nay.”
Quý Nhiêu tiếc nuối lắc đầu: “Chuyện này ồn ào như vậy, truyền ra ngoài, chị sẽ bị người ta cười nhạo.”
Mặt Quý Nhiêu đầy lo lắng.
Quý Tư Nhu tức đến khó thở: “Cô bớt làm bộ làm tịch đi, nhất định là cô biết trước chuyện tôi và Thương Ngạn Khâm liên hôn, mới cố ý đi dụ dỗ Thương Ngôn Tân, cô và Thương Ngôn Tân căn bản yêu nhau chưa được bao lâu, lúc trước rõ ràng cô yêu đương với một tên ất ơ mà.”
Quý Tư Nhu nhớ đến cậu nhóc tóc vàng bên cạnh Quý Nhiêu cô ta gặp phải hồi ở trung tâm thương mại lần trước, mắt sáng lên: “Ba, bác cả, mới hôm trước Quý Nhiêu còn tay nắm tay dạo trong trung tâm thương mại với một tên nào đó, trong điện thoại con còn có ảnh chụp. Lúc này mới được bao lâu đã yêu đương với Thương Ngôn Tân rồi, còn không biết đã chia tay với tên kia chưa nữa. Nhỡ đâu cô ta một chân đạp hai thuyền, sếp Thương biết được không chừng sẽ giận cá chém thớt lên đầu nhà họ Quý chúng ta.”
Quý Hồng Dương cảnh giác: “Nhiêu Nhiêu, cháu và bạn trai cũ đã chia tay chưa?”
Thời bây giờ người trẻ tuổi yêu đương mấy lần cũng không sao, nhưng nếu như cắm sừng Thương Ngôn Tân, vậy thì nhà họ Quý họ gặp phiền phức lớn rồi.
“Cháu làm gì có bạn trai cũ chứ ạ.” Quý Nhiêu tủi thân dựa vào trong lòng Triệu Yến Ninh: “Tên ất ơ mà chị nói là Tề Hành Châu, là cháu ngoại của Thương Ngôn Tân, hồi nghỉ hè cậu ấy đến nhà Thương Ngôn Tân chơi, cháu và Thương Ngôn Tân dẫn cậu ấy đi dạo trung tâm thương mại, vừa đúng lúc bị chị bắt gặp. Chị cứ gọi người ta ất ơ nọ ất ơ kia, đi rêu rao khắp nơi là cháu yêu đương với một tên ăn chơi, lại còn chụp ảnh, lẽ nào chị không nhìn ra Tề Hành Châu nhìn có mấy phần giống với Thương Ngôn Tân à.”
Quý Hồng Dương và Quý Hồng Chấn đồng loạt thở phào một hơi.
Quý Tư Nhu vốn cho là bắt được điểm yếu của Quý Nhiêu là có thể lật ngược ván cờ, không ngờ được tên ăn chơi mà cô ta dùng để cười nhạo Quý Nhiêu lại chính là cháu ngoại của Thương Ngôn Tân.
Cho nên, Quý Nhiêu và Thương Ngôn Tân đã yêu nhau sớm như vậy rồi sao?
Lẽ nào, chuyện Quý Nhiêu và Thương Ngôn Tân yêu nhau thật sự là trùng hợp?
Không thể nào, sao có thể trùng hợp như vậy?
Quý Tư Nhu nghiêng đầu nhìn Trần Nhã Như, gấp gáp muốn mẹ mình nghĩ cách.
Quý Nhiêu nhìn hai mẹ con cô ta vắt hết óc nghĩ cách giữ lại hôn sự, trong mắt lóe qua ý cười không thể nhìn thấy được, cúi đầu, tủi thân cầu toàn nói: “Sính lễ của Thương Ngạn Khâm đã đưa đến rồi, con thấy chị hình như cũng vừa chụp ảnh sính lễ của nhà họ Thương đăng lên vòng bạn bè, chuyện chị chuẩn bị liên hôn với nhà họ Thương chắc là mọi người đều biết hết rồi. Nếu lúc này mà hủy hôn, mà lại còn là vì con, người khác chắc chắn sẽ thầm cười nhạo chị. Nếu như con mà là chị cũng cảm thấy mất mặt, không bằng cứ để chị đính hôn đi, để con và Thương Ngôn Tân chia tay đi, con không muốn làm chị bị mất mặt.”
Quý Nhiêu đứng dậy khỏi sofa, giả bộ: “Giờ con sẽ đi nói rõ ràng với Thương Ngôn Tân, để chị và Thương Ngạn Khâm đính hôn, từ đây con và anh ấy mỗi người mỗi ngả.”
Quý Nhiêu còn chưa đi ra ngoài, Quý Hồng Chấn đã nóng nảy, vội vàng ngăn cô lại: “Con bé này, nói linh tinh gì vậy chứ, con và sếp Thương yêu nhau sao có thể chia tay được chứ?”
Quý Nhiêu lo lắng: “Nhưng con không chia tay thì chị phải làm sao? Ông cụ Thương cũng không đồng ý thân càng thêm thân.”
Quý Nhiêu rất hiểu lòng người mà nói: “Con không thể ích kỷ như vậy, chỉ biết nghĩ đến bản thân mà không để ý đến thể diện của chị, con vẫn nên đi chia tay thôi.”
Quý Nhiêu giả bộ muốn đi chia tay với Thương Ngôn Tân.
Lúc này không chỉ Quý Hồng Chấn nóng nảy mà Quý Hồng Dương cũng nóng nảy.
“Nhiêu Nhiêu, bác cả biết cháu là đứa trẻ ngoan, cháu luôn luôn suy nghĩ cho nhà họ Quý, cháu yên tâm đi, chuyện này bác cả tuyệt đối không để cháu phải chịu thiệt.”
Ánh mắt của Quý Hồng Dương nhìn về phía Quý Tư Nhu, khiển trách: “Tư Nhu, cháu làm chị gái mà sao không có chút dáng vẻ của chị gái vậy, học em gái cháu này, suy nghĩ vì gia đình, đừng có ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân mình.”
Sắc mặt Quý Tư Nhu trắng bệch.
Quý Nhiêu nói: “Bác cả, bác đừng mắng chị, cháu không sao thật mà, cháu thật sự có thể chia tay ạ.”
Cô không sao nhưng Quý Hồng Dương và Quý Hồng Chấn thì có sao, hôm nay nếu như để Quý Nhiêu và Thương Ngôn Tân chia tay, để lại liên hôn giữa Quý Tư Nhu và Thương Ngạn Khâm, không nói người ngoài sẽ cười nhạo chủ gia đình nhà họ Quý đầu óc có vấn đề, mà còn không thể nào nói được với những chú bác nhà họ Quý ngoài kia.
“Tư Nhu.” Quý Hồng Dương lạnh nhạt liếc nhìn Quý Tư Nhu một cái, ánh mắt sắc bén mang theo cảnh cáo: “Nói với em gái, cháu không sao, cháu tự nguyện hủy mối hôn sự này, xin lỗi em gái đi.”
Quý Tư Nhu cắn cắn môi, khó tin được.
Rõ ràng người bị thiệt là cô ta, sao cô ta còn phải xin lỗi Quý Nhiêu.
Nếu như người bắt cô ta xin lỗi là ba cô ta thì cô ta sẽ quay đầu bước đi, nhưng người bắt cô ta xin lỗi lại là bác cả mà cô ta vẫn luôn sợ hãi.
Quý Tư Nhu nắm chặt bàn tay, vẻ mặt chết lặng mà nói với Quý Nhiêu: “Xin lỗi.”
Quý Nhiêu áp khóe miệng cong cong lên: “Không sao đâu chị.”
Cô duỗi tay nắm lấy tay Quý Tư Nhu, an ủi: “Chị, đừng buồn, bác cả và ba quyết định như vậy là cân nhắc với nhà họ Quý, bác cả và ba vẫn thương yêu chị, chị nên hiểu cho nỗi khổ tâm của bác cả và ba, đừng có ghi hận hai người họ.”
Nhìn dáng vẻ hồn bay phách lạc của Quý Tư Nhu và Trần Nhã Như, tâm tình Quý Nhiêu vui sướng.
Mặc dù quyến rũ sai người, nhưng hình như kết quả cũng khá tốt.
Chỉ là chỉ chọc tức hai mẹ con Trần Nhã Như và Quý Tư Nhu, còn hời cho ba cô.
Nhìn ông ta có vẻ rất vui.
Trong lòng Quý Nhiêu có chút tiếc nuối.
Hai nhà đã tự bàn bạc xong xuôi, lần nữa tụ tập ở phòng khách, ông cụ Thương cười híp mắt hỏi Quý Hồng Chấn: “Không biết nhà họ Quý các cậu cảm thấy, con trai và cháu trai tôi, ai là người hợp làm con rể nhà họ Quý hơn?”
Ông cụ Thương cho nhà họ Quý đủ thể diện, Quý Hồng Chấn đáp lại vẻ mặt vui vẻ: “Cho dù là sếp Thương hay là Ngạn Khâm đều là nhà họ Quý chúng tôi với cao, vừa rồi tôi hỏi hai đứa nhỏ, Tư Nhu là chị gái bình thường vẫn luôn yêu thương em gái, lần này lựa chọn tác thành cho em gái.”
Đây đều là lời xã giao, ông cụ Thương chỉ nghe kết quả.
“Vậy chính là để Nhiêu Nhiêu và Ngôn Tân nhà tôi kết thân.” Nụ cười của ông cụ càng sâu hơn: “Vậy thì giờ chúng ta tiếp tục, bàn chuyện đính hôn của Nhiêu Nhiêu và Ngôn Tân đi.”
Quý Nhiêu sững sờ.
Đính hôn?
Bây giờ?
Ánh mắt Quý Nhiêu nhìn về phía Thương Ngôn Tân, cho anh một ánh mắt: “Ngôn Tân, hôm nay đã đính hôn rồi có phải là quá vội vàng không, sính lễ này vốn là để cho chị em.”
Cũng không thể để cô nhận sính lễ của Quý Tư Nhu chứ.
Ông cụ Thương trả lời thay Thương Ngôn Tân: “Nhiêu Nhiêu yên tâm, sính lễ cưới vợ của Ngôn Tân, ta đã sớm chuẩn bị xong cho nó, đã bảo người đưa tới, tuyệt đối không để con chịu thiệt.”
Quý Nhiêu nghẹn một tiếng: “Không… Không phải chịu thiệt, là…”
Quý Nhiêu đến trước mặt Thương Ngôn Tân, kéo tay áo anh, ý muốn bảo anh nói mấy câu.
Thương Ngôn Tân nhìn rất bất lực, ghé sát tai cô, nhẹ giọng nói: “Hôm nay ông cụ đến là để bàn chuyện cưới hỏi, chúng ta hủy lễ đính hôn của Ngạn Khâm, ông cụ giận rồi.”
Ý ở ngoài lời, anh không dám phản kháng quyết định của ông cụ Thương.
Không thể trông cậy vào anh, Quý Nhiêu hít sâu một hơi, giả bộ bình tĩnh: “Chú Thương, con và Ngôn Tân đính hôn, có phải cần xem bát tự, tính ngày hoàng đạo không ạ? Hôm nay, có phải không thích hợp lắm không?”
Không phải người nhà họ Thương rất để ý cái này sao? Sao có thể lấy ngày đính hôn của cháu làm ngày đính hôn cho chú được.
Ông cụ Thương cất tiếng nói vang vọng, trách mắng: “Mới nhỏ tuổi, sao đã mê tín dị đoan.”
Quý Nhiêu không kịp đề phòng, bị mắng đến hơi run.
Ánh mắt nghiêm túc của ông cụ Thương rơi vào trên mặt Quý Nhiêu, biết rõ tất cả, quắc mắt: “Nghe ý của con là đã làm loạn lễ đính hôn của cháu trai ta, lại còn không muốn chịu trách nhiệm với con trai ta?”
Quý Nhiêu bị dọa đến sững sờ, vô thức trốn phía sau Thương Ngôn Tân, dịch bước nhỏ về phía sau người anh, lắc lắc đầu, mím môi không dám lên tiếng.
