"Đại yêu quái, ngài đang làm gì vậy?" Ngân Nguyệt cọ xong thì cũng không tách ra mà nhìn về phía màn hình máy tính của hắn, phát hiện bản thân không hiểu gì cả, bèn hỏi: "Hôm nay cũng phải làm việc à? Thật vất vả."
"Không vất vả, chỉ là tìm việc gì đó để làm." Tông Khuyết biết không gian hiện tại không có gì nhiều để khám phá đối với hình thể con người.
"Ưm..." Ngân Nguyệt bám vào lòng hắn nói: "Đại yêu quái thật lợi hại."
"Muốn ra ngoài chơi không?" Tông Khuyết hỏi.
Đầu của thanh niên trong ngực lập tức lắc như trống bỏi: "Không muốn, không muốn, bên ngoài nóng lắm."
"Vậy đợi tối nhiệt độ giảm xuống rồi ra ngoài." Tông Khuyết đưa tay xoa đầu cậu nói.
Tính tình Ngân Nguyệt hiếu động, không gian trước đây cho phép cậu chạy nhảy thoải mái, nhưng giờ lớn lên rồi, ngược lại sẽ khiến cậu cảm thấy gò bó.
"Được!" Ngân Nguyệt theo bản năng cọ cọ vào lòng bàn tay hắn, không đợi Tông Khuyết phản ứng, lập tức đứng dậy nói: "Em đi lấy điện thoại."
"Mang dép vào." Tông Khuyết nhìn đôi chân đang đặt xuống đất của cậu nói.
Tuy sàn nhà rất sạch, nhưng vi khuẩn là thứ mắt thường không nhìn thấy được.
"Được." Ngân Nguyệt đi dép vào, lạch bạch lạch bạch đi lấy điện thoại của mình, khi ngồi lại trên ghế sofa thì chen vào bên cạnh Tông Khuyết mà nghịch.
Màn hình vốn rất lớn giờ cảm thấy nhỏ đi rất nhiều, mở máy cũng tiện lợi hơn, chỉ là chữ trở nên hơi nhỏ, nhìn hơi khó.
"Cuối cùng em cũng biết tại sao nó gọi là 'điện thoại di động' rồi." Ngân Nguyệt gối đầu lên vai hắn nói.
Cậu không hề né tránh sự thân mật. Tông Khuyết suy nghĩ về hành động trước đây khi cậu đứng trên vai mình, biết rằng đó chỉ là bản năng.
"Có thể phóng to cỡ chữ lên một chút." Tông Khuyết nhìn chữ trên màn hình của cậu nói.
Ban đầu là để phù hợp với hình thể của cậu, chữ được cố ý chỉnh nhỏ lại, khiến cậu nhìn không quá khó khăn, nhưng bây giờ quá nhỏ thì cũng khó khăn như vậy.
"Ồ..." Ngân Nguyệt đưa điện thoại qua: "Dạy em."
"Đây, thông thường cài đặt điện thoại đều ở đây." Tay Tông Khuyết chỉ vào màn hình của cậu: "Những vấn đề liên quan đến giao diện điện thoại đều được điều chỉnh từ đây."
Ngón tay hắn lướt trên trang, từ từ phóng to cỡ chữ.
Ánh mắt Ngân Nguyệt lại tập trung vào bàn tay hắn. Cậu không hiểu thế nào là đốt xương rõ ràng, thon dài mạnh mẽ, chỉ biết tay của đại yêu quái lớn hơn, dài hơn và đẹp hơn tay của cậu.
"To cỡ này thấy thế nào?" Tông Khuyết hỏi, tay lại bị nắm lấy. Khi hắn ngẩng đầu lên, thanh niên đã kéo tay hắn lại, v**t v* ngắm nghía trước mắt.
"Đại yêu quái, ngón tay ngài dài quá." Ngân Nguyệt kéo tay hắn so sánh: "Sau này em cũng có thể lớn như vậy ư?"
Lòng bàn tay hơi ngứa, Tông Khuyết nhìn đôi mắt thuần khiết mong đợi của thanh niên nói: "Không thể, điều này do đặc điểm sinh học quyết định."
Tiểu yêu tinh rõ ràng đã trưởng thành, dù có biến thành hình dáng người lớn thì xương cốt vẫn hơi mảnh mai.
"Ưm..." Ngân Nguyệt nắm tay hắn trầm ngâm, ngay sau đó ngón tay trong lòng bàn tay Tông Khuyết biến mất, quần áo bay xuống ghế sofa, một cục bông nhỏ từ trong đó vùng vẫy.
"Chíp, chíp chíp..."
Cái gì vậy, không ra được, cứu mạng...
Tông Khuyết kéo cổ áo cậu, nhóc con với lông xù bay ra khỏi đó, đậu lên vai Tông Khuyết kêu một tiếng 'chíp' nhỏ.
Được cứu rồi!
"Sao đột nhiên biến thành nguyên hình vậy?" Tông Khuyết nhẹ nhàng v**t v* sợi lông ngốc trên đỉnh đầu cậu nói: "Yêu lực mất kiểm soát à?"
"Chíp, chíp..." Nhóc con dang cánh ngắm nghía mình.
Em muốn xem nguyên hình của em có lớn hơn không, lớn như diều hâu ấy!
Nhưng cậu nhìn ngang nhìn dọc, so sánh với hình thể của đại yêu quái, phát hiện vẫn nhỏ như cũ: "Chíp..."
Không lớn hơn.
Tông Khuyết khẽ nhíu mày: "Trong cơ thể em không có huyết mạch của tộc ưng, nguyên hình sẽ không lớn hơn."
Một con chim béo lớn bằng diều hâu... Không phải, cậu không béo, chỉ là nhiều lông thôi, nhưng không thể phủ nhận là cậu có hoài bão lớn.
"Chíp..." Nhóc con cụp cánh xuống như thở dài.
Tiếc quá...
Trên người cậu phát ra những đốm huỳnh quang, yêu lực dao động, vẻ mặt Tông Khuyết khẽ động. Thanh niên vừa nãy trượt xuống từ vai hắn, vững vàng rơi vào lòng hắn.
"Ưm, em có đè đau ngài không?!" Ngân Nguyệt cố gắng đứng dậy hỏi.
Cậu quên rằng mình biến thành hình người thì sẽ lớn như vậy.
"Không." Tông Khuyết khẽ thở ra một hơi, giữ chặt thanh niên đang quậy phá nói: "Tôi dạy em cách dùng yêu lực để thu quần áo lại."
Trước đây cậu quá nhỏ, chỉ cần duy trì hình người cũng đủ tiêu hao hết yêu lực, nhưng bây giờ có thể biến lớn như vậy, yêu lực đã đủ rồi.
"Em có thể học không? Tốt quá rồi, mỗi lần mặc quần áo thật phiền phức!" Thanh niên đứng dậy ôm cổ hắn cọ cọ nói.
"Trước tiên mặc quần áo vào đã." Tông Khuyết ấn trán cậu nói.
"Ồ, được." Thanh niên từ trên người hắn xuống, ngồi trên ghế sofa bên cạnh mà hồn nhiên mặc quần áo.
Tông Khuyết quay mặt đi, lắng nghe tiếng vải vóc ma sát bên cạnh. Một lúc sau, có người bám vào người hắn. Khi hắn quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt đầy mong đợi của thanh niên: "Dạy em."
"Ngồi yên." Tông Khuyết nói.
"Được." Ngân Nguyệt buông tay xuống, ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa, ánh mắt vẫn không rời khỏi hắn.
Tông Khuyết từ phía sau nắm lấy cổ tay cậu nói: "Không được ôm ấp người khác lung tung."
"Với con người thì chắc chắn sẽ không." Ngân Nguyệt cong môi nói.
"Yêu tinh cũng vậy." Tông Khuyết nói.
"Tại sao? Mọi người không thích chen chúc với nhau à?" Thanh niên hỏi.
"Con người coi trọng khoảng cách, em xem phim truyền hình không ít, những hành động như vậy thường đại diện cho việc tìm bạn đời." Tông Khuyết nói.
"Ồ..." Ngân Nguyệt khẽ há môi chợt hiểu ra, ngay sau đó lại có chút nghi hoặc: "Nhưng chúng ta đều là giống đực mà."
"Trong xã hội loài người, giống đực và giống đực cũng có thể ở bên nhau." Tông Khuyết nói.
"Giống đực cũng có thể đẻ trứng ư?!" Thanh niên mở to mắt, rõ ràng vô cùng kinh ngạc.
"Không thể đẻ trứng, chỉ là kết thành bạn đời." Tông Khuyết biết cậu không hiểu, nhiều loài động vật có cuộc đời ngắn ngủi chỉ để sinh sản và nuôi dưỡng con cái, truyền lại huyết mạch. Đó là bản năng khắc sâu vào xương cốt, nhưng con người có tư duy, sinh tồn không chỉ để sinh sản, "Cho dù là yêu tinh hay con người, họ đều không chỉ để đẻ trứng mới kết thành bạn đời."
Ngân Nguyệt mơ hồ chớp mắt: "Vậy là để làm gì?"
"Để bầu bạn." Tông Khuyết xoa đầu cậu nói.
Vì sinh mệnh dài đằng đẵng, cần phải tạo ra mối liên hệ với thế giới. Một mình lẻ bóng lâu dài, trái tim sẽ dần chìm vào tĩnh lặng, không còn đập nữa, tìm kiếm xung quanh cũng không tìm thấy người có thể khiến cảm xúc xao động. Có lẽ cảm giác đó gọi là cô đơn.
Nhưng không phải ai cũng có thể làm người bầu bạn. Trước đây Tông Khuyết không tìm thấy, nhưng bây giờ đã tìm được rồi.
Người này đã tiến vào lòng hắn bằng mọi cách, bám rễ vững chắc, hoàn toàn không thể loại bỏ, cũng không muốn loại bỏ.
Bất kể cậu biến thành hình dáng gì, bất kể cậu là ai, hắn chỉ muốn cậu.
"Bầu bạn..." Ngân Nguyệt khẽ lẩm bẩm, nhìn Tông Khuyết hỏi: "Nếu em không có ý tìm bạn đời thì có phải sau này đều không thể chen chúc nhau nữa không?"
Tông Khuyết muốn nói cậu khác, hắn có đủ kiên nhẫn đợi cậu thông suốt, nhưng: "Đúng vậy, như vậy sẽ gây hiểu lầm."
Muốn có được một người, đương nhiên không thể chỉ dựa vào sự kiên nhẫn, mà còn cần những thủ đoạn thích hợp hỗ trợ.
"Ồ..." Ngân Nguyệt chớp mắt, dịch sang một bên nói: "Vậy chúng ta đứng xa một chút, để tránh yêu tinh khác hiểu lầm, như vậy sau này đại yêu quái ngài sẽ khó tìm bạn đời."
Tông Khuyết: "..."
1314 nhanh chóng nhấc máy ảnh của mình lên, cố gắng nín cười, nín rất vất vả.
"Hướng Dương sẽ không hiểu lầm em cầu kết đôi với ngài chứ..." Ngân Nguyệt xoa cằm trầm ngâm nói: "Hay em gọi điện thoại giải thích cho cậu ấy một chút."
"Lại đây, trước tiên dạy em pháp thuật kia." Tông Khuyết nói.
"Ồ ồ ồ..." Ngân Nguyệt ngồi lại, theo bản năng muốn cọ vào lòng hắn, nhưng lại cố gắng kiềm chế mình hỏi: "Làm thế nào?"
Tông Khuyết nắm lấy cổ tay cậu nói: "Ngoài việc biến thành hình người, yêu lực còn có nhiều cách sử dụng khác. Nhắm mắt lại, cảm nhận dòng chảy của nó."
"Được." Ngân Ngân Nguyệt nhắm mắt lại.
Sức mạnh từ lòng bàn tay Tông Khuyết đi vào huyết mạch của cậu, dẫn dắt sức mạnh của cậu.
Ngân Nguyệt cảm thấy lạnh toát, mở một mắt nhìn xuống, thốt lên kinh ngạc: "Thật sự thu lại được rồi!"
"Bây giờ thử phóng ra lại." Tông Khuyết nói.
"Ồ!" Ngân Nguyệt tiếp tục nhắm mắt, quần áo từ từ hiện ra.
Phép thuật chia làm hai bước, hai bước này không khó, khó là làm thế nào để kiểm soát tốt thời gian biến hình, mặc quần áo vào hoặc thu lại.
Tông Khuyết buông cổ tay cậu ra để cậu tự mình thử. Thanh niên điều khiển yêu lực của mình thành công biến hình một lần thì trên mặt hiện lên nụ cười, theo bản năng nhào vào lòng Tông Khuyết: "Em học được rồi!"
"Ừm." Tông Khuyết cúi mắt đáp.
Ngân Nguyệt theo bản năng cọ cọ vào mặt hắn, khi đứng dậy thì nhớ ra điều gì đó, lùi lại một chút, cúi mắt, lông mày khẽ nhíu, mi mắt khẽ run: "Lớn lên cảm giác không vui."
Trước đây cậu muốn nhảy vào người đại yêu quái là nhảy, bây giờ thì không được nữa rồi.
"Không sao, em có thể làm như trước đây, tôi sẽ không hiểu lầm." Tông Khuyết đưa tay xoa đầu cậu nói.
Tính tình nhóc con thẳng thắn, sơn tước lại càng thích chen chúc chung một chỗ, tuy là để sưởi ấm trong mùa đông, nhưng cũng là cách thể hiện sự thân mật.
"Thật sao?!" Ngân Nguyệt ngẩng đầu, mắt sáng lấp lánh.
"Thật." Tông Khuyết nói.
"Thích đại yêu quái nhất." Ngân Nguyệt ôm eo hắn, cọ cọ vào lòng hắn, rồi được bàn tay lớn ấm áp đó xoa đầu.
[Thả thính rồi lại không cho danh phận.] 1314 lén lút nhìn, thì thầm với 01: [Ngài có thấy có vẻ hơi đểu không.]
Một con chim nhỏ đểu cáng.
[Cậu ấy chưa thông suốt, cái này nên tính là ký chủ tranh thủ chiếm hời.] 01 nói.
[Ký chủ không cho ôm, Nhạc Nhạc trông rất khó chịu.] 1314 xót xa nói: [Trông như sắp khóc ấy.]
01: [Vừa nãy cậu còn nói cậu ấy đểu.]
[Ừm, tôi có nói câu đó à?] 1314 hỏi.
01: [... ]
Đây mà là hệ thống sao.
"Pháp thuật này phải kết hợp với hóa hình mà luyện tập cho tốt, trước khi luyện tốt, không thể tùy tiện thay đổi hình dạng bên ngoài." Tông Khuyết nhìn người đang ngẩng đầu trong lòng nói.
"Em nhất định sẽ luyện tập chăm chỉ." Ngân Nguyệt vui vẻ rời khỏi lòng hắn, cố gắng kết hợp tốt hai pháp thuật.
Tuy nhiên, một con chim bay lên, quần áo lại xoẹt một tiếng rơi xuống đất, rồi từ từ biến mất.
"Chíp!"
Thành công rồi!
Tông Khuyết: "... Tiếp tục."
Con chim đậu xuống đất, xoẹt một tiếng biến thành người, quần áo vẫn còn nguyên tại chỗ, cậu chớp mắt rồi mặc quần áo tiếp tục biến hình.
Trong nhà Tông Khuyết lúc thì rơi xuống hai bộ quần áo, lúc thì đột nhiên xuất hiện một thanh niên tr*n tr**ng. Sau này tình hình dần tốt hơn, chỉ rơi quần, rồi sau đó thanh niên trực tiếp lơ lửng giữa không trung, cố gắng trồng cây chuối để tránh quần rơi xuống. Trồng cây chuối hơi khó nên nằm trên đất biến hình.
Tông Khuyết nhéo mi tâm, lấy máy tính bên cạnh nói: "Trước khi thành thạo không được ra ngoài."
"Chíp?! Chíp! Chíp!" Nhóc con phản đối, và nhìn cửa sổ đang mở với vẻ háo hức muốn thử.
Tại sao?! Ngài nói không giữ lời! Em muốn ra ngoài!
"Không nghe lời trừ lương." Tông Khuyết nói.
Nhóc con sững sờ tại chỗ.
