Chuyện của Annabelle có liên quan đến nhiệm vụ. Chuyện giữa cô và ác ma có lẽ không thiếu sự dụ dỗ của ác ma, nhưng Ostor quả thực không phải là nơi cô nên dừng lại. Từ việc Đức vua già tuyên bố nhiệm vụ có thể tùy ý hứa gả cô là có thể thấy một số manh mối. Cô là một phần thưởng, còn cô có hạnh phúc hay không thì không ai quan tâm. Về những lời của April, hắn cần xác nhận một chút, điều đó có nghĩa là hắn sẽ phải ở lại Rừng Hồng Ngọc một thời gian.
Hắn ở đâu thực ra không quan trọng, có một con ác ma muốn linh hồn của hắn ở bên cạnh, cuộc sống chắc sẽ không nhàm chán.
Chỉ là Taelia và Azer rời đi, không biết có thoát ra khỏi Rừng Hồng Ngọc được không.
Tông Khuyết mở cửa ra, thị nữ đoan trang đứng bên ngoài nói: "Mời đi theo tôi, Đại nhân April đang đợi ngài rồi."
Tông Khuyết đi theo, xuyên qua hành lang dài của lâu đài. Khi bước lên sân thượng, hắn nhìn thấy mị ma đang tựa vào lan can nhìn về phía xa.
Y khẽ tựa vào đó, mái tóc khẽ bay trong gió. Ánh sáng đỏ phía sau nối liền rừng rậm và bầu trời, khiến bóng dáng tuyệt đẹp này trông hút hồn, nhưng lại mang theo sự cô đơn và trống trải độc nhất của y.
Ánh mắt Tông Khuyết khẽ cụp xuống đi tới. Người đang tựa vào đó nghe tiếng bước chân thì khẽ quay đầu lại, trong mắt đã tràn ngập ý cười, vẻ u sầu đã biến mất, nói: "Thật không tồi, ánh mắt của em quả nhiên rất tốt."
Tông Khuyết cúi mắt nhìn y nói: "Cảm ơn."
Theo bản tính đã bộc lộ của y, chỉ sẽ nói những lời như muốn tự tay cởi ra, xem ra y lại mở ra kịch bản mới rồi.
[Nhạc Nhạc cũng rất cô đơn...] Giọng 1314 tràn đầy mơ mộng và thương cảm.
Con mèo nhỏ này có sừng! Y đẹp chết đi được!
Tông Khuyết cũng xác nhận rằng hệ thống này sẽ vĩnh viễn ngây thơ như vậy, rất dễ bị người khác lừa gạt.
"Anh đói không? Ăn một chút gì đi." April đứng dậy cười nói: "Đây là do em đặc biệt chuẩn bị cho anh đó."
"Được." Tông Khuyết ngồi xuống bàn trên sân thượng hỏi: "Taelia và Azer thế nào rồi?"
"Họ đã ra ngoài rồi." April rót rượu đỏ cho hắn, khẽ chạm ly nói: "Họ là bạn của anh, em sẽ không giữ họ lại đâu. Nếu anh thấy cô đơn thì..."
"Em có thể đưa họ quay lại không?" Tông Khuyết hỏi.
"Ừm, không thể." April nói: "Người phụ nữ đó rất thích anh."
Y rất ngạc nhiên khi mình không giết đối phương, bởi vì giết đi thì cảm thấy người đàn ông này sẽ tức giận.
"Anh thực sự thích nam giới." Tông Khuyết cầm dao dĩa nói.
"Anh không thể để em yên ổn ghen tuông lần này ư?" April chống cằm nói.
"Em chắc chắn chứ?" Tông Khuyết hỏi.
"Anh có chuyện giấu em ư?" Ngón tay April khẽ lướt qua cằm: "Không đúng, anh giấu em nhiều chuyện lắm. Còn chuyện gì mà em không biết nữa không?"
"Còn em?" Tông Khuyết hỏi.
April khẽ nhướng mày cười nói: "Thì nhiều lắm, xem anh muốn biết gì thôi. Chúng ta trao đổi bí mật được không?"
"Không cần đâu." Tông Khuyết liếc y một cái, cúi đầu tiếp tục ăn.
Về bí mật của y, có những điều không tiện hỏi, còn những điều còn lại thì hắn đã biết gần hết.
"Hừ." April khẽ hừ một tiếng nói: "Thịt trong đĩa của anh là thịt người đó."
Tông Khuyết thậm chí không dừng động tác, tiếp tục ăn cơm của mình.
"Anh không sợ em dùng thật ư?" April biết hắn không mắc lừa.
"Vân thịt người không như vậy." Tông Khuyết nói.
Rõ ràng trong đĩa là thịt bò.
April a một tiếng nghiêng đầu nói: "Sao anh biết không phải như vậy?"
"Đã thấy rồi." Tông Khuyết cắt thịt trong đĩa nói.
"Đôi khi em thực sự nghi ngờ anh không phải con người." April nhìn hắn nói. Một con người bình thường không thể vừa nói những chuyện máu me vừa ăn uống không chút biểu cảm như vậy.
"Điểm này anh vẫn có thể xác nhận." Tông Khuyết nói.
Hắn chỉ không biết bộ phận mình đánh mất là gì, nhưng quả thực hắn là con người.
"Nhưng anh không có sơ hở nào." April nói.
"Có cũng không nói cho em biết." Tông Khuyết nói.
April khẽ nheo mắt, kéo đĩa của hắn đi.
"Em muốn ăn?" Tông Khuyết ngẩng đầu hỏi.
Ánh mắt April khẽ động, đặt đĩa của hắn trở lại. Người đàn ông này luôn khiến y không nhìn rõ trái tim hắn khi y đã chắc chắn về tình cảm của hắn, và lại luôn khiến y nhận ra khi y không chắc chắn: "Thức ăn của con người không hợp khẩu vị của em."
"Vậy em ăn gì?" Tông Khuyết hỏi.
"Chúng em thường ăn thịt người." April nhẹ nhàng nói: "Nếu anh không giao linh hồn cho em, em sẽ ăn thịt anh."
Tông Khuyết tiếp tục cắt thịt trong đĩa đáp: "Ừm."
April: "..."
Người đàn ông này không có một chút cảm giác bị đe dọa nào cả.
Nhưng cũng phải, ngay cả con ma long mà cả thế giới sợ hãi kia hắn còn không sợ.
"Rõ ràng anh đã biết thân phận của em từ trước, tại sao còn diễn với em lâu như vậy?" April hỏi.
"Anh muốn xem em muốn làm gì." Tông Khuyết nói.
Y thích chơi, và ở mãi đây chắc sẽ rất nhàm chán.
"Vậy lúc đó tất cả đều là cố ý phải không?" Mắt April trở nên tối sầm.
Nếu ngay từ đầu hắn đã biết, vậy thì hai người họ còn không biết ai đang trêu chọc ai.
"Đã là trò chơi thì phải nguyện đánh cuộc nguyện chịu thua." Tông Khuyết nói.
"Cũng đúng." April nhìn hắn nói: "Vậy anh..."
"Từ chối." Tông Khuyết nói.
"Em chưa nói xong mà." April nói.
"Em nói đi." Tông Khuyết đặt dao dĩa xuống, lau miệng nói.
"Khi nào linh hồn của anh sẽ thuộc về em?" April hỏi.
"Cũng câu trả lời như vừa nãy." Tông Khuyết đứng dậy nói: "Cảm ơn đã chiêu đãi."
"Anh đi đâu?" April hỏi.
"Tìm một nơi nghỉ ngơi một chút." Tông Khuyết nói: "Mấy ngày nay nghỉ ngơi không được tốt lắm."
Trải qua dao động cảm xúc dữ dội, hắn cần điều chỉnh trạng thái.
"Anh có phòng ngủ riêng của mình, đi theo em." April ôm lấy eo hắn, cơ thể bay lên không, thẳng tắp rơi xuống đỉnh tháp, đặt hắn xuống đất, cười nói: "Thích nơi này không, dũng sĩ đại nhân?"
Tông Khuyết nhìn xung quanh nói: "Cũng không tồi."
Hắn đi đến bên giường, cởi áo khoác, tựa vào chiếc giường công chúa sang trọng mềm mại đó, nhắm mắt bắt đầu ngủ.
Ma Vương đại nhân bị phớt lờ hoàn toàn khẽ nhướng mày, đưa tay bố trí kết giới quanh tháp, đi đến bên giường nhìn hắn.
Người đàn ông nằm trên chiếc giường màu hồng phấn nữ tính như vậy trông có chút lạc lõng, nhưng lại bất ngờ mang đến một chút mềm mại.
April ngồi bên giường khẽ cụp mắt. Trong ảo ảnh, y cũng từng nhìn hắn như vậy, chỉ là lúc đó hắn luôn ngủ không sâu, không như bây giờ, dường như toàn bộ tâm trí đều đã được thả lỏng.
April khẽ chống tay xuống giường, cúi đầu hôn lên môi hắn. Tim đập rất nhanh, hơi nóng ở ngực lan tỏa, thể hiện sự rung động của y.
Có lẽ từ lúc đó, y đã động lòng với người đàn ông này rồi.
"Ngủ ngon nhé, người đẹp ngủ trong rừng của em." April đứng dậy, đi ra ngoài từ cửa sổ. Khi tiếp đất, y nhìn thấy ác ma đang tựa vào lan can: "Có chuyện gì không?"
Ác ma tóc đỏ khẽ liếc mắt nói: "Đại nhân April, để một con người không có khế ước ở trong lãnh địa của ác ma là một việc vô cùng nguy hiểm."
"Nick, ngươi đang sợ hãi con người ư?" April hỏi.
"Đương nhiên không, tôi đang nhắc nhở ngài, đừng dễ dàng để lộ sơ hở." Nick cười nói: "Khi trao trái tim cho con người, một khi hắn chết, mị ma cũng không sống được bao lâu, và điều này sẽ trở thành gièm pha của Rừng Hồng Ngọc."
"Ngươi sẽ không có cơ hội nhìn thấy ngày đó đâu." April cười nói.
Nick cười một tiếng nói: "Vậy tôi sẽ chờ xem."
Xem y chinh phục con người đó, hay xóa sổ hắn khỏi thế giới này.
Khói đen tan biến, April quay người nhìn về phía tháp, khẽ nheo mắt lại.
...
Rừng Hồng Ngọc không có sự phân chia rõ ràng giữa ngày và đêm, những ác ma sống ở đây cũng không cần sự thay đổi thời gian của loài người.
Tông Khuyết cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, khi tỉnh lại thì không thấy ánh sáng đỏ, mà là cả căn phòng tối đen.
Có tiếng động nhẹ bên giường. Nến được thắp sáng lúc này, Tông Khuyết khẽ nheo mắt. Không biết từ khi nào Ma Vương đại nhân đã ngồi bên giường, ghé lại hôn hắn cười nói: "Ngủ ngon không?"
Trong mắt y có ý cười, nhưng vẻ mặt lại có chút mệt mỏi khó che giấu. Tông Khuyết hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi?"
"Rừng Hồng Ngọc có thể xảy ra chuyện gì?" April cười nói: "Anh nên lo cho mình trước đi."
Tông Khuyết đứng dậy, nhất thời cũng không phân biệt được y đang diễn hay thật sự có chuyện gì đó xảy ra. Hắn hít một hơi nói: "Thật sự có chuyện gì thì phải nói ra."
"Khuyết, bây giờ anh giống như một con cừu non bị nhốt trong lồng mà vẫn lo lắng cho con sói ngoài lồng vậy." April ghé sát, một tay đặt trên vai hắn, một tay nâng cằm hắn nói: "Nếu anh bằng lòng giao linh hồn cho em, em có thể loại bỏ mọi phiền muộn."
Lời Tông Khuyết chưa kịp thốt ra, người trước mặt cười chấm vào mũi hắn nói: "Em biết, anh từ chối, em đã biết câu trả lời của anh từ lâu rồi, nhưng trước khi anh đồng ý em vẫn sẽ không ngừng hỏi, biết đâu có lúc anh sẽ đồng ý."
Tông Khuyết vuốt má y, ôm y vào lòng nói: "Xin lỗi, ngoài điều này ra, anh có thể cho em bất cứ thứ gì."
"Ừm, có những thứ này em đã thỏa mãn rồi." April ôm eo hắn nói.
"Nếu đã thỏa mãn thì linh hồn sẽ không bao giờ được cho nữa." Lúc Tông Khuyết nói ra câu này thì thấy rõ người trong lòng nghiến răng một cái.
April không ở đây lâu đã rời đi. Y nhận được tin tức, bóng dáng vội vàng biến mất, rõ ràng là có chuyện gì đó khẩn cấp.
[Kí chủ, khi cậu ngủ có ác ma nói rằng để một linh hồn không có khế ước ở trong lãnh địa ác ma rất nguy hiểm, còn nói nếu cậu chết, Nhạc Nhạc cũng không sống được bao lâu.] 1314 nói: [Chắc chắn Nhạc Nhạc đã chịu áp lực rất lớn.]
Tất cả mọi người đều muốn bắt nạt con mèo nhỏ xinh đẹp này.
[Ừm.] Tông Khuyết nhìn ra ngoài cửa sổ bị kết giới ngăn cách, đáp.
Tốc độ viết kịch bản của y có hơi nhanh quá, tốc độ nhanh như vậy, sơ hở cũng rất nhiều.
