"Chú ý đừng để vết thương dính nước, đừng dùng sức, ba ngày sau thay thuốc." Tông Khuyết vừa nói vừa dọn dẹp băng gạc và thuốc trên bàn.
"Cảm ơn, tôi phải trả anh bao nhiêu tiền?" Người đàn ông cẩn thận nâng cánh tay lên hỏi.
"Năm tệ." Tông Khuyết nói.
Người đàn ông lộ vẻ khó xử, nhưng vẫn mò trong túi ra mấy đồng xu, đếm đủ năm tệ đặt lên bàn rồi quay người rời đi.
Tông Khuyết cầm lấy tiền xu, rửa sạch và khử trùng, sau đó bỏ vào hộp tiền bên cạnh.
Hộp tiền làm bằng sắt, bên trong có tinh hạch, tiền xu, và cả ngọc trai, vàng vụn, đồ trang sức bạc và quặng khoáng không biết cạy từ đâu ra.
Trật tự thế giới đã được gây dựng lại, giấy bút trước đây đã mất giá trị. Trong thời mạt thế, tinh hạch thây ma được dùng làm tiền tệ giao dịch, nhưng khi mạt thế đi đến giai đoạn cuối, bảy tổ chức lớn nổi lên, các tổ chức nhỏ xen kẽ, dựa dẫm và đấu tranh lẫn nhau, tiền giấy khó phát hành. Tiền tệ được sử dụng trong thế giới này cũng không đồng nhất, mỗi nơi tự hình thành quy tắc riêng, nhưng kim loại quý vẫn rất có giá trị.
Các thế lực tranh giành không ngừng, trong số người bình thường cũng không yên ổn. Kỹ thuật sản xuất thuốc men thì được giữ lại, nhưng việc bán thuốc vẫn bị bảy tổ chức lớn kiểm soát chặt chẽ, liên tục thu về của cải cho họ.
Dị năng giả bị thương hoặc được dị năng giả hệ trị liệu chữa trị, hoặc dùng thuốc. Người bình thường có một nghề để kiếm sống sẽ được trọng dụng, cuộc sống sẽ tương đối khá giả hơn, nhưng mạt thế kéo dài quá lâu, không chỉ thu hẹp không gian sống của người bình thường, ngay cả khi có trẻ con ra đời, sống sót và lớn lên đã là rất khó, giáo dục không theo kịp, số người thực sự nắm vững kỹ thuật lác đác không có mấy.
Mạt thế được tuyên bố kết thúc, nhưng thế giới này vẫn đang ở bên bờ vực sụp đổ. Người bình thường không có nơi để khám bệnh. Sự xuất hiện của Tông Khuyết coi như đã mở ra cánh cửa này, nhưng phí khám bệnh bắt buộc phải thu lại khiến một số người dù có gắng gượng chống đỡ cũng không đến khám.
"Người tiếp theo!" Người được Tông Khuyết thuê để duy trì trật tự hô to.
Tiếng bước chân vững vàng vang lên. Tông Khuyết đóng hộp tiền lại, khử trùng dụng cụ. Khi người đàn ông ngồi xuống trước bàn khám bệnh, hắn ngẩng đầu nhìn anh ta hỏi: "Anh khó chịu ở đâu?"
Người dân ở đây sống rất khó khăn, phần lớn chỉ mặc những bộ quần áo đơn giản nhất, nhiều bộ còn có dấu vết vá víu. Nhưng người đàn ông trước mặt lại có thân hình rất cường tráng, đầu cắt hói cua, da hơi đen, ngũ quan đoan chính cứng cỏi, ngón tay trông rất linh hoạt, bộ đồ da khiến anh ta trông có chút vẻ thổ phỉ.
Đối phương không nói gì mà nhìn thẳng vào hắn. Tông Khuyết đối diện với ánh mắt anh ta nói: "Muốn chữa chỗ nào?"
"Anh nói vậy cứ tôi như bị bệnh không chỉ một chỗ." Giang Trầm cười một tiếng, ánh mắt lướt qua người đàn ông trước mặt, đối phương thực sự quá đẹp trai, đẹp đến mức anh ta cũng không thể không cảm thán về ngoại hình của đối phương.
Nhưng điều khiến anh ta cảnh giác không phải là vẻ ngoài, mà là khí thế. Khí thế cũng không bức người, bởi vì đôi mắt hắn trông rất bình tĩnh, không thể nhìn thấu quá nhiều cảm xúc, nhưng chính vì quá điềm tĩnh, điềm tĩnh đến mức không giống một người bình thường đã trải qua mạt thế.
Thân hình và cơ bắp rất hoàn hảo, cơ thể này tràn đầy sức mạnh, ngón tay thon dài, móng tay cắt rất sạch sẽ, nhưng trên đó không có vết sẹo hay dấu vết của thời gian bào mòn.
Đột nhiên xuất hiện, lại tinh thông y thuật, thể thuật chắc cũng không tệ, khiến anh ta không thể không nghi ngờ mục đích đối phương đến đây.
Anh ta hành sự rất cẩn thận, lẽ ra sẽ không khiến dị năng giả nhận ra, nhưng nếu họ phát hiện ra thì ư? Cử người bình thường đến thăm dò, nếu anh ta thực sự ra tay với đối phương, nhất định sẽ gây ra sự kiêng dè.
Sức mạnh của người bình thường rất yếu ớt, một khi phát hiện ra tổ chức mà họ đã thành lập, chỉ cần vài dị năng giả là có thể khiến họ tan rã ngay lập tức, khiến anh ta không thể không thận trọng hành sự, không bỏ qua bất kỳ manh mối nào.
"Ăn uống không điều độ, thường xuyên rượu chè ăn uống quá độ, bị bệnh dạ dày." Tông Khuyết nhìn tướng mặt anh ta, lấy gối kê tay đặt trước mặt nói: "Đặt tay lên đây."
"Đây không phải là cách chữa của Đông y ư?" Giang Trầm nghe vậy hỏi, đặt cổ tay lên, đối phương bắt mạch anh ta mà không nói lời nào.
Giang Trầm cười một tiếng, cảm thấy thú vị, khi đối phương buông tay ra hỏi: "Chẩn đoán ra gì rồi?"
"Há miệng." Tông Khuyết lấy thanh đè lưỡi đưa ra.
Giang Trầm nhìn thứ trong tay hắn thì hơi chần chừ, nhưng vẫn siết chặt ngón tay há miệng, để thanh đè lưỡi thăm dò vào miệng, đè lưỡi xuống.
Lấy thanh đè lưỡi ra, Giang Trầm lấy một tờ giấy, nhổ một ngụm nước bọt rồi ném vào thùng rác: "Bác sĩ, Đông y không phải đều nói vọng, văn, vấn, thiết ư?"
* bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y: nhìn, nghe, hỏi, sờ, gọi là "tứ chẩn"
"Ngoài bệnh dạ dày, còn có viêm họng, viêm phế quản mãn tính." Tông Khuyết khử trùng và rửa sạch thanh đè lưỡi đặt lại: "Là do hút thuốc lâu ngày gây ra, ngủ không điều độ, nội tiết hơi rối loạn, gan chịu tải nặng, khớp ngón tay bị viêm..."
"Dừng!" Giang Trầm ngăn lời hắn, sắc mặt đã hơi cứng đờ, anh ta đến để thăm dò lai lịch của người này, không ngờ bản thân lại mắc một đống bệnh trước, "Anh không cần nói cho tôi biết có bệnh gì, anh cứ nói cho tôi biết cách chữa trị."
Tông Khuyết lấy giấy viết đơn thuốc: "Ngủ điều độ, tốt nhất là ngủ vào ban đêm, ban ngày ngủ thì kéo rèm cửa sổ lên, cai thuốc lá và rượu bia, ăn ba bữa một ngày, ăn uống thanh đạm, kiêng đồ cay nóng. Thuốc này uống ba lần một ngày, cái này mỗi ngày một viên, uống ba ngày xem sao. Cái này dán vào ngón tay có thể giảm đau."
"Ồ..." Giang Trầm cầm lấy tờ giấy mà đối phương xé ra: "Cảm ơn bác sĩ."
Tên thuốc trên đó không dùng ký tự đặc biệt của bác sĩ, mà viết rất rõ ràng và ngay ngắn, giống như con người này bình tĩnh điềm đạm, bề ngoài dường như thu lại sắc bén, nhưng thực chất không thể xem thường.
"Tôi lấy thuốc ở đâu?" Giang Trầm hỏi.
"Tiệm thuốc." Tông Khuyết cầm lấy gối kê tay: "Tiền khám mười tệ."
"Đắt vậy ư?" Giang Trầm cười nói: "Có thể rẻ hơn một chút không?"
"Không thể." Tông Khuyết nói.
Giang Trầm sờ túi, lấy ra một tinh hạch đặt lên bàn khám: "Bác sĩ không phải đều cứu thế giúp dân, cứu người giúp đời ư?"
Tông Khuyết nhận tinh hạch khử trùng: "Tôi cũng cần sống."
Một nắm gạo ân, một đấu gạo thù. Nếu mở tiền lệ không thu phí thì sau này muốn thu tiền sẽ bị oán trách, chữa không khỏi cũng sẽ bị oán hận.
Lòng người là vậy, ở đâu cũng vậy, chỉ khi phải trả giá mới không cảm thấy đó là điều hiển nhiên.
Giang Trầm nghe vậy trầm ngâm, cầm lấy tờ giấy bước ra ngoài.
"Anh Giang, thế nào rồi?" Người chờ đợi bên ngoài đi theo anh ta ra khỏi đám đông đang xếp hàng hỏi.
"Y thuật thực sự rất tốt." Giang Trầm nhìn tờ đơn thuốc trên tay cũng thấy hơi đau đầu, anh ta vốn tưởng mình rất khỏe mạnh, vậy mà khám một cái lại ra một đống bệnh, cảm giác như sắp chết đến nơi, "Cậu giúp tôi mua ba ngày thuốc theo đơn này, vẫn phải theo dõi người đó, xem anh ta đã đi đâu, gặp những ai, nói những gì, đều phải ghi lại."
"Anh Giang." A Kim nhăn mặt nói, "Mỗi ngày anh ta khám bệnh không ít, cả chẩn đoán cũng ghi ư?"
"Ặc..." Giang Trầm thấy ngày nào cũng nghe tên bệnh, tên thuốc thực sự rất phiền phức, "Ghi, ghi hết lại, và cả anh ta đã khám bệnh cho ai, đều phải ghi rõ ràng cho tôi."
"Được rồi." A Kim nhận lấy tờ giấy nói, "Vậy tôi đi giúp anh bốc thuốc."
"Thôi, để tôi tự đi, cậu ở đây theo dõi." Giang Trầm rút tờ giấy ra quay người rời đi.
Tiệm thuốc ở khu vực này hơi nhỏ, nhưng vẫn có. Giang Trầm đi ra từ tiệm thuốc, nhìn những gói thuốc trong tay, theo bản năng móc bao thuốc lá ra từ túi, kẹp một điếu vào miệng, khi nhận ra thì nhíu mày lấy điếu thuốc xuống, nhét lại vào: "Thôi, đừng để chí lớn chưa thành mà thân đã chết."
Khu vực này thuộc vùng ngoại ô thành phố, khắp nơi là những căn hộ thấp tầng được xây dựng lại, có điện nước, nhưng hàng trăm người lại sống chung trong một tòa nhà bốn tầng. Dây căng phơi đầy quần áo, đến giờ ăn, mùi các loại thức ăn hòa quyện trong những tòa nhà hướng ra ánh mặt trời, khắp nơi đều là mùi dầu mỡ.
Mạt thế mấy chục năm, nhiều công trình đã xuống cấp, hoàn toàn không thể ở được. Những công trình như thế này được xây dựng trong thời kỳ mạt thế, so với nguy hiểm của mạt thế, bây giờ đã tốt hơn rất nhiều.
Giang Trầm ngồi trên nóc tòa nhà đối diện, nhìn những tầng lầu như tổ ong thở dài một hơi, chỉ như vậy là không đủ.
Họ đã đánh bại thây ma, nhưng lại trở thành đối tượng bị dị năng giả áp bức. Dị năng giả sống trong những tòa nhà cao tầng, tùy ý tiêu xài của cải và tài nguyên, trong khi người bình thường lại phải sống chật vật ở đây, chịu đựng những cuộc chiến tranh và bóc lột của họ, thậm chí đôi khi có thể mất mạng một cách tùy tiện. Chỉ khi dị năng giả biến mất, thế giới mới có thể trở lại trật tự trước mạt thế, người bình thường mới có đường để đi, chứ không phải chỉ bị ép khom lưng.
