Gần xế chiều ngày thứ hai Phong Thập Bát mới về tới viện Hạnh Hòa, mặt mũi bầm dập, đi đường còn xiêu xiêu vẹo vẹo, nàng ấy uể oải chắp tay với Ngụy Niên: "Cô nương, ta về rồi."
Ngụy Niên vội vàng ra hiệu cho Đông Tẫn đỡ nàng ấy: "Sao lại thế này?"
Phong Thập Bát khẽ thở dài, được Đông Tẫn đỡ ngồi xuống, mới vừa buồn vừa sợ vươn một ngón tay: "Một trăm vòng."
Ngụy Niên: "Cái gì?"
"Vốn dĩ buổi trưa ta đã có thể về rồi, nhưng sau đó lại đánh một trận, đấy, vất vả lắm mới chịu phạt xong, lại chọc giận điện hạ, lần này thì không được bỏ qua dễ dàng nữa rồi, hơn một trăm người, chạy quanh thao trường một trăm vòng, ta sắp hẹo rồi." Phong Thập Bát nằm nhoài ra ghế nhìn về phía Ngụy Niên, vô cùng đáng thương nói: "Cô nương ơi, có gì ăn không, ta vừa đói vừa mệt vừa buồn ngủ, sắp xỉu rồi."
Ngụy Niên bị dáng vẻ của nàng ấy chọc cười, kêu Nguyệt Lan đi phòng bếp bảo hạ nhân đưa thức ăn đến, lại thuận miệng hỏi: "Sao lại đánh nhau?"
Nhắc tới chuyện này Phong Thập Bát lập tức hào hứng, hơi ngồi dậy, nói: "Chuyện chép sách vốn chỉ có Phong Thập Cửu bị bắt, mười bảy người khác đều là bị Tống đại nhân bắt được, bọn họ giận mà không dám nói gì, vẫn là Phong Thập Cửu quyết đoán, tố cáo ngay trước mặt điện hạ, nói thị vệ c*̃ng tham dự."
Ngụy Niên nghe vậy thì sửng sốt, phía sau chuyện này còn có uẩn khúc như vậy?
"Thế là, thị vệ và Phong Thập Cửu kết thù, chân trước mới chép phạt xong chân sau đã đi gây sự với Phong Thập Cửu. Phong Thập Cửu nhỏ tuổi nhất, thường ngày chúng ta đều rất bảo vệ hắn, sao có thể trơ mắt nhìn thị vệ ỷ đông h**p yếu." Phong Thập Bát nhún vai: "Đấy, vậy là đánh nhau."
Ngụy Niên: "..."
Nhất thời nàng cũng không biết nên nói gì mới phải, chẳng qua lúc này nàng tin tưởng lời Tô Cấm nói, quả nhiên Thái tử đối xử với người của mình rất khoan dung, bằng không thì bọn họ nào dám kéo bè kéo lũ đánh nhau ở biệt viện.
Có điều…
"Hơn một trăm người?"
Không phải lần này chỉ có ba mươi người chép sách thôi à?
Phong Thập Bát nhíu mày, ra vẻ oai phong: "Chỉ bằng mười một thằng nhãi kia sao mà đánh thắng chúng ta được, một mình ta đã có thể đánh gục bọn họ, đương nhiên là bọn họ phải tìm giúp đỡ rồi, đánh hăng quá, thế là ào hết lên như ong vỡ tổ, nhưng nhiều người thì sao chứ, cuối cùng còn không phải vẫn không chơi lại chúng ta."
Đông Tẫn: "..."
Ngụy Niên: "..."
Nếu không ngươi soi gương nhìn mình trước đi rồi nói?
Phong Thập Bát như thể đã đoán được ý của các nàng, hất cằm nói: "Chúng ta đánh nhau có quy củ, không thể sử dụng nội lực, đều là vật lộn tay chân, bằng không thì đám gà con yếu ớt kia sao có thể làm ta bị thương, một chưởng của ta đã có thể đánh bay bọn họ rồi!"
Chủ tớ hai người liếc nhau, nhất thời không nói gì.
"Ơ hai người đừng không tin nhé, không thì ta thể hiện cho hai người xem ..."
Đông Tẫn nhanh tay kéo nàng ấy về chỗ ngồi, nói: "Nữ hiệp nữ hiệp, tin, chúng ta tin mà!"
"Hít, a đau đau đau, tiểu Đông Đông ngươi muốn mưu sát à." Phong Thập Bát nhe răng trợn mắt ôm cánh tay hô.
Đông Tẫn hoảng sợ vội vàng buông nàng ấy ra: "Trên người c*̃ng có vết thương à?"
"Chứ còn gì nữa?" Khuôn mặt đủ mọi màu sắc của Phong Thập Bát nhăn rúm lại, thở phì phò nói: "Đám nam nhân thô lỗ kia, tốt xấu gì ta cũng là tiểu cô nương, chẳng biết thương hương tiếc ngọc gì cả! Đáng đời bọn họ không lấy được nương tử!"
Đông Tẫn: "..."
Nhưng mà tiểu cô nương ơi, mới vừa rồi ngươi còn nói muốn đánh bay người ta đấy.
Ngụy Niên biết mình không nên cười vào lúc này, nhưng tiểu cô nương này thật sự quá đáng yêu, nàng không nhịn được mím môi nhịn cười, mới miễn cưỡng nghiêm trang phụ họa: "Đúng, Thập Bát cô nương nói rất đúng, bọn họ thực sự không nên ra tay với tiểu cô nương."
"Bôi thuốc chưa?"
Lúc này Phong Thập Bát mới hài lòng ngồi xuống: "Tô Cấm tỷ tỷ đã bôi thuốc cho ta rồi.”
"Cô nương gọi ta là Thập Bát là được."
Chẳng bao lâu Nguyệt Lan đã bưng đồ ăn tới, Phong Thập Bát ăn như gió cuốn mây tan, sau đó hô to với Đông Tẫn: "Tiểu Đông Đông ơi, mau đỡ ta một chút, chân ta nhũn cả ra rồi, không đứng lên nổi."
Đông Tẫn cam chịu chạy tới, nhưng lại nghe thấy nàng ấy nói: "Ôi không được không được, ngươi đừng làm ta ngã, Tiểu Nguyệt Lượng ngươi c*̃ng qua dìu ta đi."
Nguyệt Lan vẫn luôn đứng bên cạnh, ngẩn ra một hồi mới ý thức được là người nàng ấy gọi là mình, tay chân luống cuống đi qua.
Nguyệt Lan không dám đụng vào Phong Thập Bát, sợ vô ý động tới vết thương của nàng ấy, Phong Thập Bát nắm bộp lấy bờ vai của Nguyệt Lan: "Cảm ơn Tiểu Nguyệt Lượng nha."
Mặt Nguyệt Lan đỏ lên: "Đừng khách khí."
Đông Tẫn: "... Sao ngươi không cảm ơn ta?"
Phong Thập Bát qua loa nói: "Cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi."
Ngụy Niên nhìn mấy tiểu cô nương lảo đảo đi ra ngoài, trong mắt chứa đầy vẻ dịu dàng.
Thập Bát trông tùy tiện, thực ra tâm tư cũng rất tinh tế tỉ mỉ.
Trường Phúc nói, mười chín ám vệ là do Thái tử một tay nuôi dạy lớn lên, cũng không biết làm thế nào mà tên điên như Chử Yến lại nuôi ra người có tính tình hoạt bát như Thập Bát.
Đêm dài, ngọn nến trong phòng Ngụy Niên nhẹ nhàng nhảy lên.
Từ sau khi nàng sống lại thì rất sợ tối, mỗi khi đêm xuống đều phải thắp nến mới dám chìm vào giấc ngủ, lại còn ngủ cực nông giấc, một chút gió thổi cỏ lay cũng có thể bị bừng tỉnh.
Ngụy Niên mở mắt ra cẩn thận lắng nghe trong chốc lát rồi ngồi dậy, khẽ gọi: "Đông Tẫn."
Kể từ khi Xuân Lai chết, Đông Tẫn vẫn luôn là đảm nhận việc gác đêm. Sau khi nàng ấy tỉnh lại thì vội vàng đứng lên đi vào trong: "Cô nương, sao vậy ạ?"
Ngụy Niên nhìn ra ngoài, lông mày cau lại, Đông Tẫn c*̃ng kịp phản ứng, lắng tai nghe một lát rồi quay sang nói với Ngụy Niên: "Nô tỳ đi xem thế nào."
Ngụy Niên gật đầu: "Ừ."
Cũng không lâu lắm, Đông Tẫn đi vào.
"Cô nương, hình như là Trình phủ bên cạnh xảy ra chuyện."
Trong ngõ mà Ngụy gia ở phần lớn đều là quan trong triều, bên cạnh Ngụy gia chính là phủ của Lễ bộ Thị lang Trình Uẩn.
Ngụy Niên trầm mặc một lát rồi đứng dậy: "Ta đi ra xem một chút."
Không phải là hơn nửa đêm rồi mà nàng còn muốn hóng chuyện, mà là nàng nhớ tới ‘gió đông’ trong miệng Chử Yến.
Mặc dù đến nay nàng vẫn không hiểu rõ hắn có ý gì, nhưng chẳng biết tại sao, nàng luôn cảm thấy chuyện kỳ lạ tối nay có thể có liên quan tới điều này.
Vốn dĩ nàng cảm thấy Kiều thị gần như sẽ không vào phòng ngủ của nàng, trong thời gian ngắn sẽ không phát hiện trong phòng của nàng thiếu đồ, nhưng chuyện gì cũng có lỡ như, nếu có thể giải quyết đương nhiên vẫn tốt hơn.
"Bên ngoài hơi lạnh, cô nương mặc áo choàng vào nhé."
Ngụy Niên: "Ừ."
Vừa ra khỏi cửa phòng, Ngụy Niên đã nhìn thấy ánh lửa lập lòe từ phủ bên cạnh, loáng thoáng còn có tiếng ồn ào truyền đến.
Nàng đang muốn đi ra ngoài viện, định nghe ở khoảng cách gần hơn một chút, đã thấy Phong Thập Bát ngáp một cái đi tới: "Cô nương, ngươi cũng bị đánh thức à?"
Ngụy Niên gật đầu, dường như nhớ ra cái gì đó, dừng bước, hỏi: "Ngươi có thể nghe được là chuyện gì xảy ra không?"
Phong Thập Bát từng nói người tập võ, thính lực không phải người thường có thể sánh bằng, bọn họ nghe không rõ, nhưng Phong Thập Bát hẳn là có thể.
Quả nhiên, Phong Thập Bát lại ngáp một cái, hai mắt mơ màng nói: "Mất trộm."
Đông Tẫn kinh ngạc kêu lên: "Mất trộm, tên trộm nào mà to gan thế, dám trộm đồ của phủ Lễ bộ Thị lang?"
Phong Thập Bát ôm cánh tay dựa lên cây cột đỏ, nói: "Tham nhiều rồi, cũng nên nhả ra một ít."
Cơ thể Ngụy Niên thoáng sững lại, trong mắt nhanh chóng lướt qua một tia sáng kì dị.
Nàng biết ‘gió đông’ mà Chử Yến nói là gì rồi!
Ngụy Niên nhìn Phong Thập Bát đầy thâm ý, nếu nàng không đoán sai, 'kẻ trộm' phủ bên cạnh chính là người của Thái tử.
"Đông Tẫn."
Ngụy Niên trầm tư một lát, đột nhiên nói.
Đông Tẫn quay đầu lại: "Cô nương có gì sai bảo?"
"Lập tức dẫn người cất tất cả những thứ mới mua hôm qua vào rương, chuyển vào kho." Ngụy Niên nói vội.
Đầu tiên Đông Tẫn sửng sốt, rồi hiểu ngay: "Cô nương sợ kẻ trộm đến phủ chúng ta?"
Ngụy Niên: "... Đi trước đi."
Đông Tẫn không hỏi thêm nữa, gật đầu đồng ý.
"Mau lên nhé."
"Vâng."
Rất nhiều đồ mới mua về hôm qua còn chưa được bày ra, cho nên thu lại cũng khá nhanh, chưa tới một khắc đồng hồ, Đông Tẫn đã đến phục mệnh.
Ngụy Niên đứng lặng nhìn ánh lửa ở phủ bên cạnh một lúc lâu, rồi mới nói: "Đốt đèn, nói Hạnh Hòa viện mất trộm, làm ồn ào một chút."
Đông Tẫn không hiểu lắm: "Dạ?"
Lúc này, Phong Thập Bát đi tới, chọc ngón tay lên mặt Đông Tẫn, thấp giọng nói: "Những thứ bán đi trước đó đều là bị trộm, hiểu chưa?"
Đông Tẫn trợn to hai mắt: "Hả?"
Vẻ mặt Ngụy Niên lạnh nhạt: "Đồ hôm qua chúng ta mua về không bị trộm, là bởi vì cất trong kho, kẻ trộm không tìm được."
Đông Tẫn cũng không ngu dốt, nghe đến đó thì đã hiểu, dằn nỗi kinh ngạc trong lòng xuống, vội vàng quay người đi sắp xếp.
Ngụy Niên thở dài nhìn ánh lửa cách đó không xa.
Gió đông thì đón được rồi, nhưng nàng lại nợ Thái tử một lần.
Không biết lần này, hắn muốn đòi lại thế nào.
Nhưng nghĩ cũng biết sẽ không đơn giản, cho nên, nàng phải làm cho cơn 'gió đông' này càng có giá trị!
-
Hạnh Hòa viện đèn đuốc sáng trưng, ồn ào không ngừng, chẳng bao lâu đã khiến những người khác bừng tỉnh, Ngụy Văn Hồng mới đứng dậy, bên ngoài lập tức có người bẩm báo: "Gia chủ, phu nhân, Hạnh Hòa viện mất trộm."
Cảm giác bực bội khi bị đánh thức ban đầu của Kiều thị lập tức tiêu tan, la thất thanh: "Cái gì?"
Ngụy Văn Hồng nghe vậy thì nhíu mày, đứng dậy cầm lấy một cái áo ngoài rồi đi ra ngoài, Kiều thị vội vàng phủ thêm áo choàng đi theo, nghe thấy hộ vệ bẩm báo: "Gia chủ, nhị cô nương bị hoảng sợ, đang đi về phía này."
Sắc mặt Kiều thị đen tối, nó tới đây làm gì!
Nhưng có mặt hộ vệ, bà ta không thể hiện ra, âm thầm nói với Lưu ma ma hầu cận đang đi tới: "Nhị cô nương đến đây, mau đi đón."
Lưu ma ma lập tức hiểu ý, lên tiếng rồi quay người đi ra ngoài.
"Đang yên đang lành, sao lại mất trộm." Sau khi Lưu ma ma rời đi, Kiều thị không kiên nhẫn oán trách.
Vừa nói xong thì thấy Ngụy Ngưng bước nhanh đến trong sự vây quanh của nha hoàn bà tử: "Phụ thân, mẫu thân."
Kiều thị tiến lên đón, giữ chặt tay của nàng ta, đau lòng nói: "Đêm lạnh, con qua đây làm gì."
Mặt Ngụy Ngưng lộ vẻ mờ mịt, nói: "Ngưng Nhi nghe thấy trong phủ có tiếng ầm ĩ, hình như từ bên nhị tỷ tỷ truyền đến, là nhị tỷ tỷ đã xảy ra chuyện gì sao?"
Ngụy Hằng vừa chạy tới thì nghe thấy Ngụy Ngưng nói vậy, sắc mặt hắn ta trầm xuống, buớc nhanh tới dưới hiên: "Phụ thân, mẫu thân."
Ngụy Văn Hồng ừ một tiếng, Ngụy Hằng lập tức hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Viện Hạnh Hòa mất trộm."
