Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 31




Ngụy Niên lập tức hiểu ý, vào lúc hắn tiếp cận thì nhẹ nhàng nhắm nghiền hai mắt, nhưng mà đôi môi trong dự đoán cũng không rơi xuống, mà là truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Thái tử:

"Vậy thì phạt ngươi đi cho sói của Cô ăn."

Ngụy Niên bỗng nhiên mở mắt ra, lập tức đối diện với ánh mắt đùa cợt của Thái tử: "Ngươi đang nghĩ gì thế?"

Khóe mắt Ngụy Niên hơi ướt, chỉ ước lập tức tìm được một kẽ đất mà chui xuống: "Thần nữ không, không nghĩ gì cả."

"Hừ." Chử Yến hừ lạnh một tiếng rồi buông nàng ra, cất giọng kêu: "Người đâu."

Tô Cấm nhanh chóng xuất hiện sau tấm bình phong: "Có nô tỳ."

"Chuẩn bị xong thịt tươi cho sói ăn chưa?"

Tô Cấm cúi đầu trả lời: "Rồi ạ."

Chử Yến chống khuỷu tay liếc mắt nhìn Ngụy Niên: "Còn không đi?"

Lúc này Ngụy Niên mới bỗng nhiên nhớ tới lời hắn vừa nói!

Hắn muốn nàng đi cho sói ăn!!

Hốc mắt Ngụy Niên lập tức ướt, nàng nhẹ nhàng kéo lấy ống tay áo của Thái tử, run giọng nói: "Điện hạ, thần nữ sợ."

Nàng thật sự không muốn quay lại chỗ đó nữa!

Ngay cả tới gần thôi chân nàng đã mềm nhũn, nào dám đi vào cho sói ăn.

Chử Yến liếc nhìn ngón tay thanh mảnh đang kéo ống tay áo của mình, nhạt giọng bảo: "Hoặc là, ngươi cho sói ăn, hoặc là, cho sói ăn ngươi."

Ngụy Niên cứng đờ, cắn môi nhìn Chử Yến, mãi đến khi biết hắn sẽ không đổi ý mới chậm rãi buông tay, chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng nói: "Thần nữ tuân chỉ."

Ngụy Niên đi cực chậm, có thể dùng câu ‘đi một bước ngoảnh lại ba lần’ để hình dung, thế nhưng mãi đến khi nàng ra tới cửa, c*̃ng không chờ được Thái tử mềm lòng.

Nàng không khỏi trầm thấp thở dài.

Còn sống thật là khó, dỗ Thái tử thật là khó!

Chử Yến nghe thấy tiếng than khẽ kia, khóe môi chậm rãi nhếch lên.

Một chút thủ đoạn nhỏ này, hắn có thể không nhìn ra hay sao?

-

Ngụy Niên một đường vừa đi vừa nghỉ, ý đồ kéo dài thời gian, cũng mặc kệ nàng kéo dài thế nào, cuối cùng vẫn đến ngoài chuồng sói.

"Tô Cấm cô nương..."

Tô Cấm đối diện với ánh mắt khẩn cầu của nàng, c*̃ng lực bất tòng tâm: "Nô tỳ cũng không có cách nào."

Ngụy Niên đau khổ nhìn vào trong vách đá, hai chân đã bắt đầu run lên, đời trước nàng tạo nghiệp gì ... À không, đời trước trước!

"Áuu!"

Tựa hồ là ngửi thấy mùi thịt tươi, không ngừng có sói gào lên, Ngụy Niên sợ hãi lùi về sau, sắc mặt càng thêm trắng bệch.

"Cô nương, sẽ có thị vệ đi vào cùng ngươi, không có chuyện gì đâu." Tô Cấm không đành lòng, dịu giọng an ủi nàng: "Vả lại rào chắn cao như vậy, cô nương chỉ cần ném chỗ thịt này xuống là được rồi."

Nhưng nàng ấy vừa mới nói xong, một người trong số các thị vệ xách thịt tươi lập tức nói: "Điện hạ dặn, chúng ta xách thịt vào xong phải đi ra ngay."

Ngụy Niên: "..."

Ngụy Niên nhìn chằm chằm hắn: "...?!"

Thị vệ hổ thẹn cúi đầu xuống.

Điện hạ ra lệnh, bọn họ c*̃ng không có cách nào.

Nhất thời Tô Cấm c*̃ng ngẩn cả người, không biết nên an ủi nàng thế nào.

Sau một trận im lặng quái dị, Ngụy Niên quay đầu đi, nghiến răng nghiến lợi.

Tên điên Chử Yến không có tình người này!

Về sau, Ngụy Niên dùng non nửa khắc thời gian để xây dựng tâm lý, sau đó nhắm mắt lại, nín thở nhanh chân đi vào trong.

Không phải chỉ là cho sói ăn thôi à!

Cũng không phải là cho sói ăn nàng, có gì phải sợ!

Rào chắn cao như vậy, bọn chúng còn có thể nhảy lên cắn nàng chắc!

Nàng đứng cách xa một chút rồi ném xuống là được, đã từng chết một lần rồi, còn sợ chút việc nhỏ này sao!

Nhưng, khi Ngụy Niên đi vào, nhìn thị vệ lần lượt đặt ba giỏ thịt tươi to ở nơi xa, tất cả tâm lý đã xây dựng trước đó đều thành công cốc.

Vị trí thị vệ đặt thịt tươi tương đương với muốn để một mình nàng chạy một vòng quanh chuồng sói!

Ngụy Niên nắm chặt hai tay, thầm mắng Thái tử rất nhiều lần!

Bọn thị vệ nhanh chóng rời đi, trong chuồng sói cũng chỉ còn lại một mình nàng.

Tiếng gầm gừ của đàn sói giống như đang ở ngay bên tai, dường như nàng có thể cảm nhận được hơi thở do bọn chúng phả ra, xung quanh tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm u ám, khiến người rợn sống lưng.

Ngụy Niên biết có chờ đợi thêm nữa cũng vô ích, càng chờ càng sợ hãi, còn không bằng tranh thủ thời gian cho ăn xong rồi rời đi nơi quỷ quái này.

Sau khi nàng chuẩn bị sẵn sàng, cắn chặt môi, chậm rãi nhấc chân đi vào trong, đi tới đi tới, nàng bắt đầu chạy chậm, nước mắt c*̃ng rơi xuống theo bước chân.

Nàng vừa khóc, vừa nhanh chóng dùng cái kìm nén thịt tươi ném vào trong bầy sói, động tác không có chút do dự nào.

Ở vách đá, ánh mắt Chử Yến trầm tĩnh nhìn một màn này.

Đây cũng là lần đầu tiên hắn thấy nàng khóc đáng thương như thế.

"Điện hạ, đã phạt rồi, cô nương cũng đã biết sai, không bằng đưa cô nương ra ngoài đi."

Sau khi Tô Cấm do dự một hồi thì tiến lên cầu xin giúp.

Chử Yến im lặng rất lâu, ngay khi Tô Cấm cho hắn sẽ không trả lời, lại nghe hắn nói: "Ngươi cảm thấy, nàng và Cô có xứng đôi không?"

Tô Cấm khẽ giật mình, một hồi lâu mới đáp: "Chỉ cần điện hạ thích, vậy là xứng đôi."

Ánh mắt Chử Yến sâu thẳm: "Ngươi cũng cảm thấy nàng và Cô không giống nhau."

Tô Cấm nhất thời không nói gì.

Ngụy nhị cô nương đoan trang nhã nhặn, tính tình hiền lành, nàng và điện hạ đúng là hai người khác nhau như trời với đất.

"Cô muốn làm nàng giống Cô, mới tính xứng đôi."

Tô Cấm giật mình: "Điện hạ..."

"Có lẽ có một câu Phong Thập Bát không nói sai, đây chính là tình thú giữa Cô và nàng." Chử Yến chậm rãi nói: "Cô thích nàng, nên muốn nàng phải giống như Cô."

Sâu trong mắt Tô Cấm hiện lên một tia sáng nhạt.

Điện hạ nói, thích Ngụy nhị cô nương?

Mặc dù nàng ấy đã có dự cảm từ trước, nhưng đích thân nghe điện hạ nói ra, lại là cảm giác khác.

Nhưng, xứng đôi hay không tạm thời không nói, hình như cách theo đuổi cô nương không phải giống cách của điện hạ, làm như này nhỡ dọa người ta chạy mất thì phải làm sao.

"Điện hạ có biết Ngụy nhị cô nương nghĩ thế nào không?"

Chử Yến quay đầu, lạnh nhạt nhìn Tô Cấm một cái, sau đó ung dung đi ra ngoài: "Người Cô nhìn trúng, chỉ có thể là của Cô, tốt nhất là nàng c*̃ng nghĩ như vậy."

Tô Cấm không dám nói tiếp nữa, đi theo sau Chử Yến ra khỏi con đường nhỏ trong vách đá.

Ngụy Niên khóc lóc vứt thịt tươi xong, nâng làn váy lảo đảo chạy ra ngoài, nhưng mới bước vào con đường nhỏ trong vách đá đã rơi vào một cái ôm.

Nàng cuống quýt ngẩng đầu, mặt mũi tràn đầy nước mắt, trên lông mi còn vương nước mắt, nhìn muốn đáng thương cỡ nào thì đáng thương cỡ đó.

"Chạy vội như vậy làm gì, có sói đang đuổi theo ngươi à?"

Chử Yến ôm lấy thân thể mềm mại đụng vào trong ngực, cúi đầu nói.

Ngụy Niên ngẩng đầu nhìn rõ người trước mặt, cảm xúc tủi hờn chợt nảy lên trong lòng, nước mắt rơi nhanh hơn.

Hắn cố ý dọa nàng, còn có mặt mũi hỏi nàng chạy vội như vậy làm gì?

Chử Yến làm như không thấy ánh mắt oán trách của nàng, vừa lau nước mắt cho nàng vừa nói: "Sao lại khóc đáng thương như này chứ, Cô bảo ngươi cho sói ăn, có phải là cho sói ăn ngươi đâu, sao lại nhát gan thế?"

Ngụy Niên: "..."

Nàng vừa tức vừa sợ, không nhịn được chất vấn: "Điện hạ không sợ gì chắc?”

Sắc mặt Chử Yến hơi trầm xuống, hắn thả tay xuống, nắm lấy eo Ngụy Niên từng bước một ép nàng dựa vào vách đá.

Ngụy Niên hỏi xong thì lập tức hối hận!

Nàng thật là điên rồi, sao dám nói lại hắn chứ?

Tay Chử Yến đè bên hông Ngụy Niên, đẩy người nàng dựa trên vách đá, trầm giọng nói: "Không có."

Hắn đã từng sợ, lúc mẫu hậu nhảy tường thành, lúc tiểu cô nương kia chết, lúc Thập Cửu bệnh nặng, hắn đều từng sợ.

Mà hiện tại, dường như thế gian này không còn gì có thể khiến cho hắn sợ hãi.

Ngụy Niên không dám chọc hắn nữa, cúi đầu không lên tiếng.

Đứng từ xa Trường Phúc đã thấy một màn này, vội vàng dừng bước lại, xoay người qua giống như Tô Cấm.

Trên con đường nhỏ trong vách đá, chìm vào một khoảng thời gian trầm tĩnh rất dài.

Không biết qua bao lâu, Ngụy Niên mới nghe Thái tử thấp giọng nói: "Ngươi nói thừa một chữ."

Ngụy Niên ngẩn người, ngước mắt không hiểu nhìn về phía đối phương: "Cái gì?"

Chử Yến nâng tay, ngón cái nhẹ nhàng v**t v* môi nàng: "Suy nghĩ thật kỹ."

Ngụy Niên ngẩn ngơ hồi lâu, cuối cùng mới từ trong trí nhớ lật ra đoạn đối thoại trước đây không lâu ở phòng ngủ.

'Tóm gọn trong vòng mười chữ, nói.’

'Thừa một chữ.’

Nàng nghẹn họng nhìn Chử Yến, đột nhiên cảm thấy hình như Thái tử rất thích lôi chuyện cũ ra nói.

Ngón tay của hắn còn dừng bên khóe môi nàng, Ngụy Niên không cần nghĩ cũng biết hắn là có ý gì.

Nàng không nhịn được vừa tức vừa giận, hù dọa nàng xong còn muốn hôn nàng! Có khác gì đồ d* x*m đâu chứ!

Nhưng người trước mắt không phải đồ d* x*m, mà là tên điên có thể nắm giữ sự sống chết của nàng.

Ngụy Niên rất không muốn cho hắn toại nguyện, thế nhưng nàng càng chần chừ, ngón tay của hắn lại càng trở nên táo bạo hơn, khiến gò má nàng càng thêm nóng bừng.

Ngụy Niên bị ép không còn cách nào, chỉ có thể vội vàng nhón chân dán môi mình lên môi hắn.

Cuối cùng cũng chờ được bữa tiệc ngon mà mình muốn, Thái tử không hề do dự nắm giữ quyền chủ động trong tay mình.

Nụ hôn này từ thô lỗ đến dịu dàng, lại đến vội vàng, Ngụy Niên chưa từng bị trêu chọc như vậy, cơ thể dần mềm xuống lại được Thái tử ôm chặt, hai tay của nàng vô thức giữ chặt lấy hông hắn, đầu óc từ từ trở nên mơ màng.

Trường Phúc và Tô Cấm như có linh cảm, cùng nhìn sang bên này, một giây sau con ngươi cả hai chấn động, lại cuống quýt quay đầu đi.

"Ư…"

Một tiếng ngâm nga cực khẽ vang ra, Ngụy Niên bỗng nhiên tỉnh táo, Chử Yến c*̃ng đồng thời mở mắt.

Bốn mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ mông lung trong mắt đối phương.

Chử Yến tạm dừng lại trong chốc lát, sau đó tách khỏi môi nàng, đỡ đầu của nàng nhẹ nhàng ấn vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ về.

Ngụy Niên nhắm chặt mắt vùi đầu vào ngực hắn, xấu hổ vô cùng.

Sao nàng lại như vậy… bị cái tên điên này hôn đến mức d*c v*ng xao động.

Thật là xấu hổ muốn chết!

Nàng vừa thẹn vừa giận, không kiểm soát được lực tay, mãi đến lúc cảm giác cầm phải cái gì, nàng mới hơi sững sờ, cúi xuống nhìn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 149.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 6 tháng