So với đám người cùng cảnh ngộ đang bị phạt chép sách kia, kẻ đầu têu Phong Thập Bát đang rất sung sướng, nàng ấy và tú nương tham khảo mẫu thêu suốt cả một ngày.
Ngụy Niên lại bán mấy vật trang trí còn sót lại trên kệ trân bảo, vơ vét hết tất cả đồ trang sức những năm qua Ngụy Hằng tặng cho nàng ra, sai Phong Thập Bát cầm đi đổi bạc.
Nàng thực hiện lời hứa cho Phong Thập Bát năm bộ... Không, ba mươi bốn bộ y phục, lại mua thêm y phục cho hạ nhân trong Hạnh Hòa viện, cuối cùng tính toán, chỉ còn lại tám mươi lượng bạc.
Ngụy Niên nhìn viện tử trống rỗng, tâm trạng cực tốt, nếu là Kiều thị qua đây nhìn thấy, khả năng cao là sẽ tức giận đến ngất xỉu.
Những ngày này không phải người Ngụy gia không muốn qua đây, nhưng đều bị Ngụy Niên cản lại, lấy cớ là Thái tử muốn nàng chép kinh thư mười ngày, ai cũng không được quấy rầy.
Đông Tẫn bày cơm sáng xong vào phòng ngủ không tìm thấy Ngụy Niên, đi ngang qua chính sảnh lại thấy Ngụy Niên đang ngắm nghía một bộ bàn ghế làm bằng gỗ trắc, nàng ấy bước nhanh qua, chân thành nói: "Cô nương, cái này không bán được!"
Ngụy Niên ngước mắt nhìn nàng ấy.
Đông Tẫn vội vàng khuyên nhủ: "Bàn ghế quá chói mắt, nếu như thiếu một bộ, chỉ cần có người tới viện Hạnh Hòa thì sẽ phát hiện ra ngay."
Ngụy Niên lưu luyến không thôi: "Thôi được."
Đợi tới trước khi nàng rời khỏi Ngụy gia, lại đi bán mấy thứ này.
Trước kia không cảm thấy gì, hiện tại nàng phát hiện dùng tiền mua đồ quá sung sướng, thật sự khiến người ta muốn ngừng mà không được.
Dù sao thì nàng không hề tiếc đồ của Ngụy gia.
Nếu có thể...
Ngụy Niên đi ra chính sảnh, sờ lên cây cột đỏ dưới hiên.
Quay đầu lại hỏi Phong Thập Bát xem những thứ này có đáng tiền không, nếu đáng tiền thì đợi đến lúc nàng rời đi cũng sẽ dỡ ra mang đi bán.
Đông Tẫn hoảng sợ vội vàng kéo nàng đi: "Cô nương, chúng ta ăn cơm sáng trước đi."
Đến phòng ăn, Ngụy Niên như không thể tự khống chế liếc mắt nhìn mọi thứ xung quanh, sau khi phát hiện hình như thật sự không có gì đáng tiền mới nhìn xuống bàn cơm.
Đông Tẫn thật sự không nhịn được nữa: "Cô nương, hiện tại chúng ta không có khoản chi tiêu lớn, còn lại hơn tám mươi lượng lận, đủ rồi, hơn nữa cũng sắp phát tiền tiêu hàng tháng..."
"Hừ." Ngụy Niên.
Đông Tẫn nghe hiểu: "... Mặc dù chỉ có tám lượng, nhưng cũng đủ rồi."
Ngụy Niên không lên tiếng nữa, tập trung ăn cơm.
Đợi đến lúc nàng rời đi Ngụy gia, nếu như Phong Thập Bát còn ở bên cạnh nàng, nhất định nàng sẽ móc sạch viện Hạnh Hòa! Ngay cả gốc cây cành hoa ngọn cỏ cũng không để lại!
Đông Tẫn im lặng thở dài.
Hình như cô nương đã thay đổi rất nhiều.
Trước kia cô nương đoan trang nhã nhặn, hiện tại cô nương... cũng không thể nói là không đoan trang tao nhã, nhưng nàng ấy luôn cảm thấy có điểm nào đó đã thay đổi.
Đại khái là... có sức sống hơn?
Ngụy Niên vừa ăn cơm sáng xong đã có hạ nhân bẩm báo, Ngụy Hằng tới.
Ngụy Niên vẫn không muốn gặp hắn ta lắm.
Nhưng hôm qua người của biệt viện Hương Sơn đã tới, nàng không thể dùng cớ chép sách để chối từ nữa.
Ngụy Niên bực bội nhíu mày: "Mời đại công tử tới chính sảnh."
Ngoài Hạnh Hòa viện.
Ngụy Hằng nhìn chằm chằm tên hạ nhân chân thọt đang cản mình, giọng lạnh lùng: "Ta là huynh trưởng ruột thịt của Niên Niên, từ trước đến nay vào Hạnh Hòa viện không cần thông báo, tránh ra!"
Bây giờ người trông coi bên ngoài viện Hạnh Hòa là một nam nhân trung niên chân thọt, hai tháng trước ông ta đi làm việc bị thương chân, sau đó thì tàn tật, nhưng ông ta không có sở trường gì đặc biệt chỉ biết làm việc nặng nhọc. Sau khi bị què một chân thì không có nơi nào chịu nhận ông ta, ông ta lại tứ cố vô thân, vì sống sót, cũng vì không muốn phải giành ăn với đám ăn mày, ông ta bèn tới chợ phía Tây thử vận may, đúng lúc được Ngụy Niên nhìn trúng rồi mua về.
Ông ta đã qua tuổi bốn mươi, Ngụy Niên không ban tên khác nữa mà giữ lại tên của hắn, bởi vì ông ta lớn tuổi nhất viện Hạnh Hòa nên mọi người đều gọi ông ta là Trần thúc.
Những người khác thân thể cường tráng thì làm một chút việc tay chân linh tinh ở ngoài viện, bởi vì Trần thúc đi đứng không tiện nên phụ trách trông giữ cửa ngoài viện, trong viện còn có nha hoàn thay phiên trông coi.
"Cô nương nhà ta dặn, bất kể ai đến cũng phải thông báo, xin đại công tử thứ lỗi." Từ ngày đầu tiên tới đây Trần thúc đã quyết tâm chỉ trung thành với một mình Ngụy Niên, mặc dù hắn chưa từng tiếp xúc với quyền quý, nhưng suy cho cùng cũng đã sống trên đời bốn mươi năm, mặc dù khi đối mặt với trưởng tử phủ thị lang có hơi rụt rè, nhưng chưa từng nhún nhường dù chỉ một bước.
Từ trước tới nay Ngụy Hằng luôn có thể tùy ý ra vào Hạnh Hòa viện, nhưng trong vòng mười ngày ngắn ngủi này, hắn ta đã bị chặn ở ngoài viện hai lần.
Lúc trước phụng mệnh Thái tử chép kinh thư thì cũng thôi, đến bây giờ vẫn phải thông báo từng bước, dĩ nhiên là trong lòng hắn ta bất mãn cực kỳ!
Nhưng nam nhân chân thọt đáng ghét này là do Thái tử đích thân phái đến, dù trong lòng lửa giận ngập trời hắn ta cũng chỉ có thể nhịn, cơn giận này, lúc bước vào chính sảnh, trông thấy Ngụy Niên ung dung ngồi trên ghế gỗ đỏ, tay chậm rãi nâng chén trà, ngọn lửa ấy lập tức bùng cháy đến cực điểm.
"Niên Niên có hứng thú thật đấy!"
Ngụy Hằng khoanh tay đứng ngoài phòng, nhìn Ngụy Niên bằng vẻ mặt khó lường, giọng lạnh lùng.
Nếu là ngày trước, hễ hắn ta lạnh mặt là Ngụy Niên sẽ kéo cánh tay hắn ta nhẹ giọng dỗ dành.
Nhưng bây giờ...
Ngụy Niên lạnh nhạt liếc hắn ta một cái, nói: "Sao huynh trưởng không tiến vào."
Lửa giận nghẹn trong lòng Ngụy Hằng, lên không được mà xuống cũng không xong.
"Ta cũng không biết, từ khi nào ta gặp Niên Niên còn cần thông báo." Ngụy Hằng không hề che giấu cơn giận của mình, nhìn Ngụy Niên rồi nói.
Ngụy Niên đặt chén trà xuống, thầm cười lạnh.
Ngụy gia tính kế nàng bấy lâu, sao hắn ta có thể hùng hồn thể hiện uy phong trước mặt nàng?
Thật là mặt dày!
Nếu như năm đó Kiều thị không bắt cóc nàng, bây giờ đừng nói là thông báo, hắn ta có quỳ trước phủ Quận chúa cũng không gặp được nàng.
"Điện hạ không cho phép ta qua lại gần gũi với nam tử." Lúc Ngụy Niên ngước mắt thì khí lạnh trong mắt đã tan hết, chỉ còn vài phần vô tội: "Bao gồm cả phụ thân, huynh đệ trong nhà, nếu không thì điện hạ sẽ tức giận."
Ngụy Niên nhẹ nhàng cúi đầu nói nhỏ: "Nếu như huynh trưởng thật sự muốn tốt với ta, sau này vẫn nên ít gặp ta mới phải, nếu không thì..."
Ngụy Hằng nghe vậy thì cũng không biết là có tin không, nhưng ít ra thái độ của Ngụy Niên khiến hắn ta rất hài lòng, bèn bước vào trong sảnh, nói: "Nếu không thì sao?"
"Nếu không thì huynh trưởng đi cầu xin Thái tử, xin Thái tử điện hạ bỏ qua cho ta đi." Ngụy Niên ngẩng đầu, khóe mắt treo nước mắt, khẽ nức nở nói: "Ta sợ Thái tử điện hạ, hắn làm nhiều chuyện như vậy vì ta, có phải là có ý khác không? Ta không muốn gả vào Đông cung, huynh trưởng, ta sợ, huynh có thể giúp ta không?"
Lời trách móc thăm dò Ngụy Hằng chuẩn bị nói ra lập tức tan biến.
Nàng là do hắn ta tự tay nuôi lớn, hắn ta là người hiểu nàng nhất trên đời, nàng sẽ không nói dối, càng sẽ không dễ dàng rơi nước mắt, hiện tại hẳn là thật sự sợ.
"Niên Niên, muội đừng khóc."
Ngụy Hằng muốn tiến lên lau nước mắt cho nàng, Ngụy Niên lại hoảng sợ vội vàng đứng dậy lùi về sau một bước.
"Niên Niên?" Ngụy Hằng không hiểu nhíu mày.
Ngụy Niên vội vã nhìn ra ngoài, sau đó lại lùi về sau mấy bước, Ngụy Hằng sửng sốt, cũng nhìn ra ngoài, quả nhiên thấy hạ nhân trong viện thi thoảng lại nhìn sang chỗ họ.
"Huynh trưởng, đây đều là người Thái tử sắp xếp tới để trông chừng ta, ngày đó mọi người cũng thấy rồi, bọn họ được người của Thái tử đích thân đưa vào." Ngụy Niên nghĩ lại những cuộc tra tấn mình từng chịu trong ngục Phụng Kinh, nước mắt liên tục rơi xuống: "Điện hạ không cho phép nam tử đứng cách ta trong vòng ba bước, nếu không, ta chắc chắn sẽ bị phạt."
"Huynh trưởng, huynh có cách không, hoặc là đi xin phụ thân mẫu thân, xin bọn họ tới biệt viện cầu xin, để điện hạ buông tha ta, có được không?"
Ngụy Hằng như nàng mong muốn, lùi về sau mấy bước, bàn tay đang để xuôi bên người nắm chặt lại.
Hóa ra chuyện đúng là như vậy?
Không phải Niên Niên phát hiện cái gì, cũng không phải nàng muốn tránh hắn ta, mà là Thái tử không cho phép!
Ngụy Hằng nhìn Ngụy Niên đang khóc không thành tiếng bằng ánh mắt phức tạp, qua rất lâu mới đau lòng nói: "Niên Niên, ta từng đi rồi, nhưng Thái tử ngài ấy..."
Hắn ta tuyệt đối không dám tới chỗ đó lần thứ hai!
Hắn ta chỉ đi thăm dò thái độ của Thái tử đối với Niên Niên đã bị đánh ra ngoài, nào còn dám cầu xin!
Vả lại nhìn chung toàn bộ Bắc Lãng, mặc kệ cô nương nhà ai được Đông cung nhìn trúng, đều chỉ có thể mỉm cười đưa người qua, dám nói nửa chữ không, đồng nghĩa với việc tự tìm đường chết!
"Huynh trưởng, huynh..." Mặt mũi Ngụy Niên treo đầy nước mắt, đã thất vọng, lại tuyệt vọng lẩm bẩm: "Cũng không giúp được ta sao?"
Ngụy Hằng thấy nàng khóc thì đau lòng không thôi, có điều chuyện khác thì hắn ta chắc chắn sẽ lập tức đồng ý với nàng, nhưng chuyện này... Đừng nói là hắn ta, ngay cả phụ thân cũng không dám làm trái ý Thái tử, bọn họ đều rất rõ ràng, chỉ cần Đông cung ra lệnh, mặc kệ bọn họ không tình nguyện cỡ nào, dù cho kế hoạch đã chuẩn bị mười mấy năm đổ sông đổ bể, bọn họ cũng chỉ có thể đưa người vào Đông cung.
"Niên Niên, muội đừng sợ, để ta nghĩ cách."
Hắn ta tự tay nuôi lớn nàng, sao lại cam nguyện chắp tay nhường cho người khác, nhất định hắn phải nghĩ cách ngăn cản.
Quả nhiên Ngụy Niên ngừng khóc, nhìn hắn ta bằng ánh mắt đầy chờ mong: "Thật chứ? Huynh trưởng thật sự có thể giúp ta?"
Ngụy Hằng do dự gật đầu: "Ừ, ta sẽ nghĩ cách."
"Được." Ngụy Niên lau nước mắt, nhìn ra ngoài viện: "Huynh trưởng vẫn nên về đi thôi, chờ có cách rồi tới."
Ngụy Hằng bực bội nhìn ra ngoài, nhưng hắn ta cũng không thể làm được gì, đành phải rời đi trước.
Trước khi đi, hắn ta lại hỏi: "Ta nghe nói, bên cạnh ngũ đệ có người của Thái tử điện hạ?"
Ngụy Niên cúi đầu lau nước mắt: "Hôm đó, ám vệ của Thái tử nhìn thấy ta và ngũ đệ nói chuyện ở đình bên hồ, ngài ấy sinh lòng bất mãn, cũng sắp xếp người giám sát ngũ đệ. Nếu là... nếu là tương lai ta bất hạnh vào Đông cung, y sẽ tự rời đi."
"Huynh trưởng vẫn nên đi mau đi, nếu như bị điện hạ biết huynh trưởng cách ta gần quá, e là cũng muốn sai người giám sát huynh trưởng."
Sâu trong mắt Ngụy Hằng hiện lên vẻ u ám.
Nhưng cho dù hắn ta bất mãn thế nào, lúc này cũng không dám so đo với Đông cung, nếu thật sự có người của Thái tử đi theo bên cạnh, hắn ta muốn làm gì cũng bó tay bó chân!
"Vậy ta đi trước, hôm khác lại quay lại thăm muội."
Ngụy Niên lưu luyến không rời nhìn hắn ta: "Được."
Nàng đứng trong sảnh nhìn bóng lưng Ngụy Hằng, mãi đến khi hắn ta hoàn toàn biến mất mới lạnh mặt cầm khăn lau nước mắt.
Giống như nàng từng tin tưởng Ngụy Hằng tuyệt đối, Ngụy Hằng cũng tự nhận là hiểu rõ nàng như lòng bàn tay. Ở trong lòng Ngụy Hằng, Ngụy Niên tuyệt đối sẽ không nói dối, cũng sẽ không diễn kịch.
Cho nên, đây cũng là kế hoạch của nàng.
Nếu Kiều thị và Ngụy Ngưng có tới, nàng cũng có thể khóc đuổi bọn họ đi.
Nàng thật sự không muốn tiếp tục giả lả dối trá với người Ngụy gia nữa, kế này có thể giải quyết dứt khoát một lần, từ nay về sau hành sự cũng dễ dàng hơn nhiều.
Không lâu sau, Đông Tẫn đi tới với vẻ mặt phức tạp, sau lưng còn có Phong Thập Bát đi theo.
Ngụy Niên nhìn về phía Phong Thập Bát với đôi mắt sưng đỏ: "Ngươi có nói với điện hạ không?"
Cô nương thân hình gầy yếu, hai mắt ngấn lệ, nhìn thật sự khiến người ta mủi lòng, Phong Thập Bát cũng rất muốn lắc đầu, nhưng nàng ấy không thể: "Ta không thể không nói."
Ngụy Niên cũng không trông cậy vào nàng ấy sẽ giấu giếm giúp mình, chỉ ừ một tiếng.
Xem ra, nàng lại phải tới biệt viện rồi.
Chỉ là không biết, cái giá lần này sẽ là gì.
"Ta có một chuyện muốn nhờ."
Phong Thập Bát vội nói: "Xin cô nương cứ nói."
"Có thể cho xe ngựa chạy chậm một chút không?"
Phong Thập Bát: "..."
------------
Tác giả có lời muốn nói:
Sau khi Niên Niên nhìn thấy dưới hành lang có tổng cộng ba mươi người đang chép kinh thư: "... Điên mất thôi! Hiện tại chạy còn kịp không? Sắp bị Phong Thập Bát hại chết rồi! Aaaaaa!"
