Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 236: Lần đầu gặp gỡ




"Thế thì lại vừa hay." Thái tử nói: "Ngươi phải đi gây họa cho Đông Nhữ, ngồi ăn chờ chết với tiểu Thái tử ở Đông Nhữ, cũng là có lợi cho Bắc Lãng."

Thập Bát: "..."

Nhất thời Thập Bát không tìm được lời phản bác, chỉ có thể nhìn sang Vệ Trăn cầu cứu.

Tiểu Thái tử Đông Nhữ quá cao quý, nàng ấy không dám tơ tưởng tới người ta.

Vệ Trăn nhận thấy ánh mắt c*̉a nàng ấy, nghiêng đầu nói với Chử Yến: "Việc này còn chưa chắc chắn, để sau bàn lại?"

Chử Yến nhướn mày: "Được, nghe Trữ phi."

Vệ Trăn liếc mắt ra hiệu cho Thập Bát, nàng ấy vội vã rời khỏi.

Chuyện c*̉a Tiểu Thái tử Đông Nhữ chưa kết thúc, sau đó còn nhắc tới Tề Vân Lan.

Nhắc tới nhị ca, Tề Vân Hàm lặng lẽ thở dài: "Từ sau khi nhị ca đến Tây Lăng chỉ một lòng tập trung vào chuyện triều chính, không hề nhắc tới chuyện hôn sự, thỉnh thoảng ta nhắc tới, nhị ca cũng nói sang chuyện khác."

Dĩ nhiên Vệ Trăn cũng biết Tề Vân Lan vẫn chưa thành hôn, nghe vậy thì hỏi thử: "Chẳng lẽ, y còn chưa có quên Thôi cô nương à?"

Tề Vân Hàm lắc đầu: "Ta đã hỏi rồi, nhị ca phủ nhận, chỉ nói là chưa gặp được cô nương thích hợp, không muốn miễn cưỡng, ta thấy vẻ mặt huynh ấy không giống nói dối."

"Vậy có lẽ là duyên phận chưa tới." Vệ Trăn nói.

Chuyện nhân duyên không cưỡng cầu được, có người sớm, có người chậm, cho dù muốn cô độc, tóm lại trong lòng mình biết là được.

Giống như Bùi Lạc An đào hoa vô số, cũng đến năm ngoái mới thành hôn, cưới điệt nữ họ hàng xa c*̉a Bùi phu nhân, cô nương gia người ta xuất thân thư hương môn đệ, cũng coi như môn đăng hộ đối.

Tề Vân Hàm gật đầu: "Ừm."

Đêm này, bọn họ nói chuyện đến sau nửa đêm mới giải tán, nếu không phải ngày mai là tiệc đầy tháng c*̉a Tiểu quận chúa thì e là có thể nói suốt cả đêm.

Có điều, lần này Tống Hoài Tề Vân Hàm sẽ ở lại Phụng Kinh một tháng, cũng không vội vã ôn chuyện ngay lúc này.

-

Ngày hôm sau.

Trời còn chưa sáng Đông cung đã bận rộn.

Tiệc đầy tháng c*̉a Tiểu quận chúa tất nhiên là cực kỳ long trọng. Vệ Trăn mới ra tháng, không thích hợp làm lụng vất vả nên Quận chúa Thịnh An đến Đông cung hỗ trợ nàng, vả lại còn có Tô Cấm, Đông Tẫn và Nguyệt Lan ở đây, tiệc đầy tháng vô c*̀ng thuận lợi.

Tiệc đầy tháng lần này yên ổn hơn nhiều, mấy năm trước ở tiệc đầy tháng c*̉a Tiểu thái tôn đã xảy ra chút vấn đề nhỏ.

Lúc mang thai đứa đầu Vệ Trăn chịu khổ một chút, sau khi sinh vẫn luôn tĩnh dưỡng, trên dưới Đông cung không dám sơ sảy chút nào, rất sợ khiến Trữ phi mệt mỏi, chọc giận Thái tử.

Có ai ngờ ở tiệc đầy tháng c*̉a Tiểu thái tôn lại có không ít người muốn nhét cô nương nhà mình vào Đông cung, lúc đó Vệ Trăn chỉ giật mình, tâm trạng vẫn khá tốt, nhưng Tô Cấm kịp thời bẩm báo Thái tử, sau khi Thái tử biết chuyện thì mặt sa sầm hấp tấp chạy qua nổi trận lôi đình.

Mấy vị phu nhân kia sợ đến mức mặt hoàn toàn trắng bệch, vài vị cô nương sợ đến phát khóc.

Ngày đó, Thái tử nói trước mặt mọi người, quãng đời còn lại bên cạnh hắn chỉ có một mình Trữ phi, nếu có người dám đưa người đến trước mặt làm chướng mắt Trữ phi, sẽ trừng trị bằng với tội kháng chỉ.

Từ sau lần đó tuy rằng trên triều đình rất có ý kiến với điều này, nhưng không có ai dám đưa cô nương tới trước mặt Vệ Trăn nữa.

Lúc này đây, các phu nhân đến đây bái kiến Vệ Trăn, cũng chỉ liên tục khen Tiểu quận chúa, không hề nhắc tới việc thêm người vào Đông cung.

Thật ra c*̃ng không phải là Vệ Trăn không thể giải quyết loại chuyện này, có điều có Thái tử chống đỡ ở phía trước, đúng là nàng c*̃ng mừng rỡ vì được an nhàn.

Cả một ngày này, Đông cung khách khứa như mây, náo nhiệt không ngớt.

Yến tiệc sắp kết thúc, Vệ Trăn thấy Tiểu Nhược Nhược bên cạnh Tề Vân Hàm, mới có rảnh hỏi Tô Cấm: "Tiểu Bảo đâu?"

Thái tử căn cứ vào phương thức dạy dỗ không thể kìm nén bản tính c*̉a trẻ nhỏ, từ sau khi Tiểu thái tôn ba tuổi đã không hạn chế hành động của nhóc nữa. Vừa mới bắt đầu Tô Cấm, Đông Tẫn và Nguyệt Lan sẽ thay phiên theo bên cạnh nhóc. Nhưng sau này Tiểu thái tôn trưởng thành hơn, chạy cũng nhanh hơn, các nàng ấy theo không kịp, vậy nên Thái tử dứt khoát phái mấy ám vệ âm thầm đi theo, mặc kệ Tiểu thái tôn muốn đi chỗ nào thì đi.

Tiểu thái tôn cũng như Thái tử mong muốn, phát huy bản tính ham chơi c*̉a trẻ con đến cực hạn.

Không phải nhảy nhót trong cung thì là ra cung tìm tiểu cô nương Tề gia chơi, giống như khi Thái tử còn nhỏ, thường xuyên chơi đến lúc người dính đầy đất mới trở về.

Tiểu cô nương Tề gia nhỏ hơn Tiểu thái tôn một tuổi, tên là Tề Anh Anh.

Tề Anh Anh kết hợp hoàn mỹ 'truyền thống tốt đẹp' c*̉a phụ mẫu, biết trèo tường, biết cãi nhau, đánh nhau lại càng giỏi, là một tiểu cô nương ngoại hình đáng yêu hoạt bát, nhưng rất hung ác.

Những lúc Tiểu thái tôn ra cung chơi, ngoài cung có rất nhiều người không biết thân phận c*̉a nhóc, cho nên cũng không có phân biệt tôn ti gì, đám trẻ con thường xuyên đánh nhau c*̃ng bình thường.

Đối với điều này, Thái tử và Vệ Trăn nhất trí tỏ vẻ, không thể để lộ thân phận của nhóc. Thứ nhất, để con nhỏ có thể trải qua một tuổi thơ trọn vẹn nhất, thứ hai, Tiểu thái tôn thường xuyên chơi đến mức toàn thân bẩn thỉu, nói ra mất mặt.

Nhưng Tiểu thái tôn quá biết gây sự, có đôi khi một mình nhóc đã có thể chọc một đám trẻ con khác, lúc này, là Tề Anh Anh đáng yêu lại hung dữ nhào tới đánh nhau giúp nhóc.

Các ám vệ đều lặng lẽ quan sát từ một nơi bí ẩn gần đó, chỉ cần không xảy ra chuyện lớn, bọn họ sẽ không xuất hiện.

Quả nhiên, Tô Cấm nói: "Không biết Thái tôn điện hạ dẫn Tề tiểu cô nương đi đâu."

Tô Cấm nói rất khéo, nói chuẩn ra thì phải là không biết đi nơi nào quậy rồi.

Vệ Trăn nghe vậy cũng không lo lắng, ừ một tiếng, hỏi: "Vương thế tử thì sao?"

Tô Cấm trả lời: "Buổi sáng Vương thế tử tỉnh dậy, đã không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi hai ngày là khoẻ, vừa rồi nô tỳ đưa cơm qua, thấy Vương thế tử đang tản bộ trong vườn, nhìn khá có tinh thần."

Vệ Trăn nhẹ nhàng cười: "Vậy thì tốt rồi."

Nàng dứt lời, nhìn về phía Tề Vân Hàm: "Tiểu Bảo vẫn nhớ muốn gặp a huynh c*̉a nó, đợi lát nữa nó trở về, ta sai người ta dẫn nó qua."

Tề Vân Hàm đồng ý.

Nhưng bọn họ không biết, giờ này khắc này, hai huynh đệ đã gặp mặt, có điều tình huống không ấm áp như họ nghĩ.

Tiểu thái tôn và Tề Anh Anh ở c*̀ng nhau, vậy thì chẳng khác nào 'sấm chớp gặp nhau', có thể đánh đến khắp nơi chỉ còn là đất cằn.

Hoàng cung to như vậy, bọn họ gần như đã chạy khắp mọi ngóc ngách.

Hôm nay hai người làm một quả cầu, vừa chạy vừa đá, đang chơi vui vẻ, Tiểu thái tôn vô ý đá cầu bay qua một bức tường, hai đứa nhóc đang chơi hăng say cũng quên đằng trước là tẩm điện c*̉a Đại hoàng tử, hiện tại là cung điện c*̉a Tây Lăng Vương, chỉ cho rằng bên trong không có ai, bèn trèo tường vào nhặt.

Dưới sự trợ giúp c*̉a Tề Anh Anh, Tiểu thái tôn thành công trèo lên bờ tường.

Nhưng lúc nhóc chuẩn bị nhảy xuống lại thấy được tiểu thiếu niên đang đứng dưới chân tường.

Tiểu thiếu niên giẫm quả cầu c*̉a nhóc dưới chân, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt đáng sợ.

Tiểu thái tôn run lên, đó là công tử nhà nào, nhìn dữ quá à.

Sau đó nhóc nhanh chóng nhìn thấy một vết bẩn trên vai tiểu thiếu niên, rõ ràng, quả cầu c*̉a nhóc, đập vào người khác.

Tiểu thái tôn thầm nhủ xong rồi, đang định mở miệng xin lỗi thì mất thăng bằng ngã xuống dưới, vừa lúc ngã xuống bên chân tiểu thiếu niên.

Nhóc ngã sõng soài, nằm trên mặt đất rất lâu không động đậy.

Cũng không phải là bị đập vào đâu, chỉ đơn giản là cảm thấy hơi mất mặt.

Cuối c*̀ng, nhóc hít một hơi thật sâu rồi ngẩng đầu, lại thấy thiếu niên dung mạo lạnh nhạt, ăn mặc sạch sẽ vươn tay về phía mình, tiếng nói c*̃ng giống như người, rất êm tai: "Đây là ngươi đá?"

Tiểu thái tôn cúi đầu nhìn dáng vẻ chật vật c*̉a bản thân.

So sánh xong, hình như nhóc còn mất mặt hơn.

Có điều, thấy tiểu thiếu niên dễ nói chuyện như vậy, Tiểu thái tôn c*̃ng duỗi bàn tay bẩn thỉu c*̉a mình qua, vừa bò dậy vừa nói xin lỗi: "Đúng vậy, xin…”

Nhưng nhóc còn còn chưa nói xong, tiểu thiếu niên đã thả tay, nhóc lại ngã bẹp xuống đất.

Tiểu thái tôn đau nhe răng, trợn mắt ngẩng đầu nhìn về phía người gây ra, lại thấy tiểu thiếu niên cau mày rút khăn ra vô c*̀ng ghét bỏ lau tay.

Tiểu thái tôn: "..."

Cậu ta chê nhóc bẩn!

Tuy rằng bây giờ nhìn nhóc rất bẩn, nhưng sao có thể buông tay nhóc vì nhóc bẩn chứ?

Tiểu thái tôn dùng cả tay cả chân đứng lên, hơi ngước cằm nói: "Ta quăng cầu trúng phải ngươi là ta không đúng, ta xin lỗi ngươi, nhưng ngươi cũng làm ta ngã, tính là chúng ta hoà nhau."

Vương thế tử di truyền tính thích sạch sẽ c*̉a Tống Hoài, tập trung lau tay, không thèm liếc nhóc lấy một cái.

Tiểu thái tôn không khỏi liếc qua, trẻ con nhà nào, thật là điệu bộ!

"Trả cầu lại cho ta."

Tiểu thiếu niên lau tay xong, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía nhóc, rõ ràng là đứa trẻ mấy tuổi, giọng điệu lại rất lạnh nhạt: "Là có thể hoà nhau, nhưng ngươi còn làm bẩn xiêm y của ta."

Đây là bộ đồ mới, cậu nhóc muốn mặc đi gặp Thái tôn đệ đệ, còn chưa gặp được người, xiêm y đã bị bẩn, cậu nhóc rất không vui.

Tiểu thái tôn liếc nhìn phần vai bị bẩn c*̉a cậu nhóc, nhíu mày, sau một lúc lâu mới tiến lên một bước, tới gần cậu nhóc: "Vậy ngươi cũng làm bẩn xiêm y của ta, cho nên hoà nhau."

Nhưng nhóc không nghĩ tới, tiểu thiếu niên cau mày, ghét bỏ lùi về sau một bước: "Ngươi cách xa ta một chút."

"Xiêm y của ngươi đã không thể bẩn hơn được nữa rồi."

Tiểu thái tôn há mồm muốn phản bác, nhưng sau khi cúi đầu quan sát bản thân thì rơi vào trầm mặc.

Vừa rồi nhóc chơi đá cầu với Tề Anh Anh đã té ngã vài lần, hiện tại đúng là toàn thân không có mấy chỗ sạch sẽ. Tuy Tiểu thái tôn rất quậy, nhưng nhóc vẫn rất biết đạo lý, vì vậy nói: "Vậy ta đền cho ngươi."

Tiểu thiếu niên trầm mặc, như đang suy tư điều gì.

Xiêm y đã bị bẩn, còn bị rách một chút, không mặc được nữa, nhưng mặc dù đối phương bẩn, thái độ nhận sai lại khá tốt. Cậu nhóc còn phải đi đổi quần áo mới, chờ gặp đệ đệ, không cần phải giằng co với đứa nhóc này nữa, vì vậy, Vương thế tử nói:

"Được."

Tiểu thái tôn hào phóng nói: "Bao nhiêu bạc?"

"Đây là gấm vân tằm, ngàn vàng một xấp, nhưng ta đã mặc rồi, tính ngươi năm trăm lượng vàng." Vương thế tử tự nhận là rộng lượng, nói.

Hiện tại Vương thế tử không có khái niệm rõ ràng về vàng bạc, cậu nhóc chỉ nghe mẫu thân nói qua, đây là hoàng tổ phụ ban cho cậu nhóc, ngàn vàng một xấp.

Tiểu thái tôn cũng không biết năm trăm lượng vàng là bao nhiêu, nhóc chỉ biết là phụ thân nhóc rất có tiền, rất có tiền, vì vậy, rất dứt khoát nói: "Được, lát nữa ta sai người đưa tới đây cho ngươi."

"Hiện tại, có thể trả cầu lại cho ta không?"

Ám vệ đi theo Tiểu thái tôn và Vương thế tử đang âm thầm nhìn về phía nhau, vẻ mặt đều rất khó diễn tả.

Ám vệ hiện nay c*̉a Vương thế tử xuất thân từ Đông cung, tất nhiên là biết chuyện c*̃ nhiều năm trước.

Trữ phi đốt ống tay áo c*̉a Tây Lăng Vương, Thái tử điện hạ bồi thường năm trăm lượng vàng.

Mà nay, Tiểu thái tôn lại làm hỏng xiêm y c*̉a Vương thế tử.

c*̀ng là gấm vân tằm ngự tứ, c*̀ng là giảm còn năm trăm lượng.

Giống như, đây là vận mệnh luân hồi.

Lúc này Vương thế tử mới thả chân ra.

Vừa rồi Tiểu thái tôn ngã xuống, chân vẫn hơi đau, lúc nhóc tiến lên xoay người lại ôm lấy quả cầu đã mất thăng bằng lảo đảo ngã về phía trước, va phải Vương thế tử chuẩn bị rời đi.

Hai bên ám vệ không hẹn mà cùng nhướng mày, nhưng không ai hành động.

Vương thế tử mới khỏi phong hàn, người vẫn còn yếu, bị va một cái lập tức hơi hoảng hốt, một hồi lâu mới tỉnh táo lại, duỗi tay đẩy người bẩn thỉu trên người mình ra, lảo đảo đứng lên, chịu đựng cơn đau sau lưng, lạnh lùng nói:

"Ngươi làm gì vậy!"

Tiểu thái tôn bị đẩy ngã sang một bên, cũng ngẩn người một lúc rồi mới đứng dậy, giải thích: "Ta không cố ý."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 149.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 6 tháng