Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 232: Tiểu thái tôn




Đông đi xuân tới, đảo mắt đã đến mùa vạn vật sinh sôi nảy nở.

Trong hành lang uốn lượn nguy nga, Đông Tẫn cầm thư, bước chân vội vàng.

Mới đến ngoài tẩm điện đã nghe thấy giọng nói dịu dàng lại hơi lo lắng c*̉a Thái tử truyền đến: "Có đỡ hơn chút nào không, ngồi một chút đã, đừng nhúc nhích."

Vệ Trăn vừa nôn một hồi, súc miệng xong cầm khăn tay lau khóe môi, vừa ngước mắt đã đối diện với ánh mắt lo lắng buồn rầu c*̉a Thái tử: "Cô vẫn cảm thấy nên mời thái y tới khám."

Không lâu sau khi Tề Vân Hàm Tống Hoài rời đi, Vệ Trăn được được chẩn ra hỷ mạch, hiện nay đã mang thai ba tháng.

Lúc đầu còn tốt, nhưng bắt đầu từ tháng thứ hai, phản ứng c*̉a Vệ Trăn dần mạnh hơn, không thể ăn món mặn, có lúc chỉ uống nước thôi c*̃ng sẽ nôn một trận.

Thái tử lo lắng tới nỗi một ngày phải gọi thái y vài lần, ngày hôm nay thái y vừa mới rời đi chưa tới nửa canh giờ, thấy Vệ Trăn nôn ác quá, Thái tử lại muốn tuyên, bị Vệ Trăn ngăn cản.

"Điện hạ, thái y đã nói đây là phản ứng bình thường, qua một thời gian là ổn."

Vệ Trăn miễn cưỡng kìm nén cảm giác buồn nôn, lên tiếng an ủi.

Sau khi nàng mang thai, trừ hai tháng này nôn nghén quá nhiều ra, nàng không có phản ứng gì khác, nhưng không phải biết vì sao, Thái tử càng ngày càng nôn nóng, lông mày thường xuyên nhíu chặt, giấc ngủ cũng cực kỳ không yên ổn, có đôi khi ngủ đến nửa đêm lại đột nhiên ngồi dậy nhìn chằm chằm bụng của nàng.

Lúc đầu còn khiến nàng hoảng sợ, sau đó cũng chậm rãi quen với điều này, nghe được động tĩnh sẽ mơ màng nhìn thoáng qua, sau đó lại ngủ say.

Thậm chí, lúc nàng nôn đến trời đất tối tăm, Thái tử sẽ âm u nhìn chằm chằm bụng của nàng, bực bội nói: "Sao mà giày vò thế, bỏ quách cho rồi."

Lời này doạ mọi người hoảng sợ, có một quãng thời gian rất dài Tô Cấm, Đông Tẫn, Nguyệt Lan đều thay phiên đi theo Vệ Trăn không rời một tấc, không dám để Thái tử ở riêng với Vệ Trăn.

Đến khi thấy Thái tử nói câu này nhiều, bọn họ mới nhận ra là hắn đang nói lẫy, mới dần dần thả lỏng.

Vệ Trăn cũng đã hỏi thăm thái y về tình huống c*̉a Thái tử, thái y cân nhắc một hồi, sau đó đưa ra đáp án: "Có lẽ là điện hạ quá căng thẳng và lo âu, dẫn đến lo lắng quá độ, mới có thể biểu hiện nôn nóng như vậy."

Nhưng bình thường loại tình huống này thường xuất hiện trên người bà bầu.

Có điều quãng thời gian này cảm xúc c*̉a Vệ Trăn cực kỳ ổn định, giống như là Thái tử đã phát tiết cả phần cảm xúc c*̉a nàng.

"Lần nào c*̃ng nói qua một thời gian, đã lâu như vậy rồi, không chỉ không có chuyển biến tốt hơn, mà còn càng ngày càng tệ đi, có phải là đứa bé này không ngoan không?" Chử Yến đi qua đi lại trước mặt Vệ Trăn, chống nạnh không kiên nhẫn nói.

Mắt thấy Thái tử lại muốn nổi lên 'sát tâm', Đông Tẫn vội vàng bước vào trong điện: "Điện hạ, Trữ phi."

Thái tử không kiên nhẫn quay đầu lại nhìn nàng ấy, nàng ấy nhắm mắt lại nói: "Tây Lăng Vương phi gửi thư."

Chử Yến nhíu mày nhận lấy, vén bào ngồi xuống cạnh Vệ Trăn, mở thư ra rồi mới đưa cho nàng.

Từ sau khi biết Vệ Trăn có thai tới nay, chuyện gì Thái tử c*̃ng không cho Vệ Trăn làm, đừng nói là xử lý quân vụ quân Lãng, cho dù đi bộ c*̃ng phải dìu nàng, theo lời Tô Vãn Đường nói thì là, chỉ thiếu mỗi bón cơm.

Thái tử vô c*̀ng gắt gỏng, nhưng lại dịu dàng vô hạn, khiến Vệ Trăn dở khóc dở cười, cũng cảm thấy rất hạnh phúc, ấm lòng.

Vệ Trăn nhìn nội dung trong thư, nét mặt tràn đầy kinh ngạc lẫn vui mừng, nghiêng người sang đưa thư cho Thái tử: "Điện hạ, Vân Hàm cũng có thai, tính ngày thì hiện nay cũng ba tháng."

Vẻ bực bội trên mặt Chử Yến đọng lại, sau đó mới nhận lấy thư.

Sau một lúc lâu, sắc mặt Thái tử dịu đi, nhưng không lâu sau đó hắn lại đột nhiên nghiêm túc nhìn chằm chằm bụng Vệ Trăn.

Vệ Trăn sửng sốt: "Sao vậy?"

Thái tử âm u uy h**p cái thai ba tháng: "Nếu như con ra ngoài sau con c*̉a Tống Thiếu Tranh thì con xong rồi."

Vệ Trăn: "..."

Đông Tẫn: "...”

"Cô làm đệ đệ hai mươi mấy năm, con phải phấn đấu lên cho Cô, làm a huynh." Thái tử tiếp tục uy h**p: "Trừ khi con là tiểu cô nương, mới có thể làm muội muội."

"Nghe thấy chưa?"

Vệ Trăn: "..."

Lại sắp nổi điên.

Vệ Trăn nhìn Đông Tẫn một cái, sau đó lặng lẽ đứng dậy.

Ánh mắt Thái tử hoạt động theo bụng c*̉a nàng, hắn cũng đứng dậy theo.

Đông Tẫn nhắm mắt lại ngăn cản Thái tử: "Điện hạ."

Chử Yến cau mày nhìn nàng ấy.

"Điện hạ, Trữ phi cần phải nghỉ trưa." Đông Tẫn cúi thấp đầu, không dám nhìn Thái tử: "Gần đây Trữ phi ngủ không sâu, thái y nói, phải nghỉ ngơi cho tốt mới được, điện hạ ngài..."

Đông Tẫn không dám nói tiếp, nhưng Thái tử nghe hiểu.

Đây là muốn đuổi hắn ra.

Ánh mắt tối tăm c*̉a Thái tử chợt biến thành u oán, chưa từ bỏ ý định, hắn nói: "Trăn Trăn, Cô còn rất nhiều lời muốn nói với đứa nhỏ này."

Vệ Trăn giật giật khóe môi, chân không ngừng bước: "Điện hạ, tiểu cô nương còn chưa nghe hiểu."

Ánh mắt Thái tử chợt lóe, không cò kè mặc cả nữa.

Đợi Vệ Trăn vào trong phòng, hắn mới nhìn sang Đông Tẫn: "Là Hoàng tôn nữ thật à?"

Đông Tẫn nhanh chóng nhìn lên, chạm tới ánh mắt vui mừng c*̉a Thái tử, lại lặng lẽ cúi đầu: "Nô tỳ không biết."

Nàng ấy c*̃ng rất chờ mong đây là một vị Hoàng tôn nữ.

Chứ nếu là một vị Hoàng trưởng tôn, lại nhỏ tuổi hơn vị ở Tây Lăng, nhất định sẽ bị Thái tử điện hạ ghét bỏ.

Nhưng mà có đôi khi rất nhiều chuyện là như vậy đó, không như mong muốn.

Ngày mùa thu, Trữ phi sinh ra Hoàng trưởng tôn, bệ hạ lập tức hạ chỉ sắc phong làm Hoàng thái tôn, cả nước chúc mừng.

Nhưng vị Hoàng thái tôn ngậm muỗng vàng sinh ra này tới thế gian một giờ, chưa từng được phụ thân nhóc liếc mắt một cái.

Bởi vì phụ thân nhóc vẫn đang canh giữ ở bên cạnh mẫu thân nhóc, chưa từng rời bước.

Thật ra quá trình sinh sản c*̉a Vệ Trăn c*̃ng coi như thuận lợi, nhưng vẫn khiến người lo lắng.

Thái tử canh giữ ở bên ngoài, lo lắng đứng ngồi không yên, vừa nghe thấy tiếng con nít khóc, hắn lập tức lao vào trong, lại bị Tô Cấm Trường Phúc canh giữ ở cửa ngăn cản.

Chờ trong phòng sinh thu dọn thoả đáng, bà đỡ ôm đứa nhỏ mới chào đời ra ngoài, vẻ mặt tươi cười đi về phía Thái tử: "Chúc mừng điện hạ, là vị Hoàng trưởng tôn."

Chử Yến bước nhanh tới, tất cả mọi người đều cho rằng hắn muốn bế đứa trẻ trong lòng bà đỡ, nhưng không ngờ hắn lại lướt qua bà ấy, vội vàng chạy vào phòng sinh: "Trữ phi sao rồi?"

Nụ cười trên mặt bà đỡ cứng lại, hơi mờ mịt nhìn về phía Tô Cấm.

Tô Cấm đoan trang đáp lại bằng một nụ cười: "Do điện hạ lo lắng cho Trữ phi quá, không phải là không thích Hoàng trưởng tôn."

Hiện tại chỉ còn cách hy vọng con c*̉a Tây Lăng Vương phi sinh ra sau Hoàng trưởng tôn.

Nhưng mà, ngay trong tiệc đầy tháng c*̉a Hoàng thái tôn, nhận được thư c*̉a Tây Lăng, Tây Lăng Vương phi sinh ra Vương thế tử, sớm hơn Hoàng thái tôn một ngày.

Thái tử đọc thư xong, sắc mặt khó coi liếc nhìn Hoàng thái tôn đang nằm trong nôi: "Diện mạo không đẹp thì thôi đi, sao lại không có chí tiến thủ vậy chứ?"

Hoàng thái tôn mở to đôi mắt vô tội nhìn chằm chằm hắn, phun ra một cái bong bóng, nhếch miệng cười.

Thái tử: "..."

Thái tử nhìn một lát, không nhịn được chọc lên gương mặt trắng trẻo mập mạp kia: "Nhóc con nhìn thuận mắt hơn lúc mới sinh nhiều."

Nói đến lúc ấy, còn từng xảy ra một chuyện dở khóc dở cười.

Trẻ con mới sinh ra tất nhiên là không đẹp, lúc Thái tử vừa nhìn thấy, trong lời nói bộc lộ sự ghét bỏ, trong lén lút không có ai còn từng gọi con trai mình là nhóc xấu xí, khiến Vệ Trăn tức giận không cho hắn gặp con tròn một ngày.

Vì vậy đến đêm khuya, Thái tử lén lút đứng dậy nhìn con trai, nhìn mặt đứa trẻ còn không lớn bằng bàn tay mình, hắn không nhịn được giơ tay nhẹ nhàng chọc lên mặt nhóc, nhưng không ngờ lại đánh thức nhóc, Hoàng thái tôn mở miệng gào khiến rất nhiều người ở Đông cung giật mình tỉnh giấc, bao gồm cả Vệ Trăn.

Mọi người nhìn Thái tử đứng cạnh nôi, đều ngẩn người đứng tại chỗ.

Có lẽ là Trường Phúc ngủ đến mơ hồ, thấy vậy cả kinh, vội vàng chạy tới ôm lấy Hoàng thái tôn, còn thuận miệng chất vấn: "Điện hạ, ngài muốn làm gì!"

Thái tử: "..."

Thái tử yên lặng đứng dậy, giải thích: "Cô, không làm gì cả."

Nhưng dường như lời Thái tử nói không có sức thuyết phục, dù sao mấy ngày qua, tất cả mọi người đều nhìn thấy thái độ ghét bỏ c*̉a Thái tử đối với Hoàng thái tôn.

Thái tử đứng ở đó nhìn Vệ Trăn, lộ ra vẻ luống cuống hiếm gặp.

Hắn thật sự không dùng sức, chỉ nhẹ nhàng chạm vào.

Trường Phúc và Đông Tẫn nhanh chóng dỗ Hoàng thái tôn ngừng khóc.

Cung nhân cũng đều lặng lẽ lui ra.

Lúc gần đi Trường Phúc vẫn lo lắng nhìn nôi, như là sợ Thái tử lại ra tay với Hoàng thái tôn, trông như thể sẵn sàng bế Hoàng thái tôn đi bất cứ lúc nào.

Thái tử tức giận liếc hắn ta một cái, hắn ta mới không cam lòng rời đi.

Trong điện chỉ còn lại hai người, Vệ Trăn nhìn Thái tử hơi rũ đầu, vừa bực mình vừa buồn cười.

Đương nhiên nàng sẽ không cảm thấy Thái tử thật sự làm đau con, khả năng cao là ban ngày không nhìn thấy, ban đêm không nhịn được sang đây xem, vô tình đánh thức con.

Nhưng cuối cùng nàng vẫn lườm Thái tử một cái, xoay người vào tẩm điện.

Ai bảo hắn suốt ngày ghét bỏ con xấu xí, đáng đời!

Đêm đó Thái tử đi theo dỗ dành hơn nửa đêm việc này mới tính là trôi qua.

Lúc này, Vệ Trăn nhìn ánh mắt dịu dàng c*̉a Thái tử, không nhịn được nhẹ nhàng nhếch môi, nói: "Làm đệ đệ có gì không tốt, mấy năm nay không phải a huynh vẫn luôn che chở điện hạ à?"

Thái tử lại nhéo má Hoàng thái tôn vài cái, mới hầm hừ nói: "Sao có thể so sánh như vậy được, Cô và a huynh lớn lên c*̀ng nhau, a huynh không bảo vệ Cô thì bảo vệ ai?"

Nhưng hai thằng nhóc này cách xa vạn lý cơ.

Còn không biết lúc nào mới có thể gặp nhau.

Mắt thấy cuộc nói chuyện sắp trở nên trầm trọng, Vệ Trăn vội vàng đổi chủ đề: "Có nhiều thứ là đã được định sẵn, cho dù bọn chúng không thể lớn lên cùng nhau, nhưng nói không chừng sau này có thể mới quen mà như đã thân đấy."

Chẳng biết lúc nào Hoàng thái tôn đã túm được ngón trỏ c*̉a Thái tử, lập tức nhét vào trong miệng, Thái tử ghét bỏ cau mày, nhưng lại hơi cúi người xuống, không rút tay ra.

"Mặc kệ chúng, đánh nhau cũng được, mới quen đã thân cũng được, đều là vận mệnh của bọn chúng."

Vệ Trăn liếc nhìn Thái tử, lạnh nhạt ồ một tiếng.

Sao nàng lại không tin nhỉ?

Quả nhiên, tới lúc Tiểu thái tôn mới biết nhấc bút, Thái tử đã dạy nhóc viết thư cho a huynh ở Tây Lăng, một tháng phải viết mấy phong, còn phải tặng quà, bảo là muốn bồi dưỡng cảm tình với a huynh.

Đương nhiên, mỗi tháng Tiểu thái tôn cũng sẽ nhận được mấy phong thư c*̉a Vương thế tử, và rất nhiều món quà đến từ Tây Lăng.

Thời gian không phụ người có lòng, dưới công cuộc hướng dẫn từng bước c*̉a Thái tử, Tiểu thái tôn bắt đầu thường xuyên treo a huynh Tây Lăng bên miệng, có chút chuyện lý thú sẽ viết thư nói cho a huynh, bị Thái tử phạt, cũng sẽ mách a huynh, vì vậy, cho dù hai nhóc này chưa từng gặp mặt, cũng coi như làm bạn nhau cùng trưởng thành, để lại dấu ấn không thể xoá nhoà trong cuộc đời đối phương.

Tất cả mọi người đều cho rằng tương lai lúc bọn họ gặp mặt sẽ vô c*̀ng hân hoan và kích động, nhưng không nghĩ rằng, đến ngày đó thật, thành Phụng Kinh suýt nữa thì long trời lở đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 149.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 6 tháng