Ánh mắt Chử Yến sâu thẳm, hắn nhìn thiếu nữ đang ngửa đầu trong lòng, nghe nàng nhỏ giọng thỉnh cầu, hắn cũng không khom lưng.
Dáng vẻ lúc nàng mềm giọng cầu xin hắn, cố gắng tới gần hắn, tựa như lúc ở chuồng sói nàng nhón mũi chân lên hôn hắn, giống như lúc ngựa phi nhanh nàng ôm chặt lấy hắn, đều khiến hắn rất vui vẻ.
Ngụy Niên đợi nửa ngày, không chờ được Thái tử khom lưng.
Nàng lập tức biết là người này cố ý.
Cho dù hắn muốn, hắn cũng muốn nàng chủ động dâng lên.
Ngụy Niên không có quyền chọn lựa, môi nàng mấp máy, hai tay nàng từ từ di chuyển từ bên hông của hắn lên đến bờ vai, nàng vịn vai của hắn mượn lực, cơ thể gần như treo trên không trung dán môi mình lên môi hắn.
Bất ngờ là, Chử Yến lại không đáp lại.
Vào khoảnh khắc hai đôi môi chạm nhau, hắn còn khẽ nhắm mắt lại, không hề thô bạo đòi lấy như lúc họ ở chuồng sói.
Nhưng bây giờ trong tình huống này, hắn phản ứng như vậy, lại khiến nàng bối rối không thôi.
Hắn nhắm mắt, hiển nhiên là đang chờ nàng tiếp tục, thế nhưng... nàng có biết đâu.
Nàng bị Ngụy gia giữ trong phủ, nuôi dạy quy củ hơn mười năm, chưa từng chứng kiến trời đất ngoài kia, cũng chưa từng trải nghiệm thứ tình cảm rung động của tuổi thiếu niên, lại bởi vì Ngụy gia cố ý coi nhẹ, nàng chỉ có thể giữ vững cốt cách đoan trang lễ nghi như một cách cầu mong được công nhận.
Đó là thứ nàng tính toán giữ lại để giành được sự yêu thích của Ngụy gia, cũng là chút kiêu ngạo từ khi sinh ra nàng đã có sẵn.
Một chuyến ở ngục Phụng Kinh kia c*̃ng không hoàn toàn mài mòn đi sự kiêu ngạo của nàng.
Nhưng, cũng chẳng còn thừa bao nhiêu.
Trước kia, nàng tuyệt đối không thể hạ mình lấy lòng nam nhân như thế này, cho dù người này là Thái tử cao cao tại thượng.
Thế nhưng bây giờ, cho dù nàng có thể vứt bỏ sự xấu hổ để làm hắn vui lòng, thứ duy nhất nàng có thể làm chỉ là dâng mình lên mặc chàng tùy ý định đoạt. Nhưng bảo nàng chủ động hầu hạ, nàng không thể buông bỏ lòng tự trọng, và c*̃ng thật sự không biết nên làm thế nào.
Ngụy Niên dán lên môi Chử Yến sau đó thì không biết nên làm thế nào nữa, nàng chỉ có thể cố gắng vịn hắn, để bản thân có thể duy trì tư thế này.
Nàng thà rằng người này hôn nàng giống như nổi điên tựa lúc ở chuồng sói, còn hơn là rơi vào tình cảnh khó xử này.
Nhưng dường như Thái tử cứ muốn giày vò nàng như vậy, mặc cho hai tay nàng phát run, hắn c*̃ng sừng sững bất động.
Ngụy Niên sắp không kiên trì nổi.
Cơ thể nàng nửa treo trên không, chỉ có thể vịn cổ của hắn để giữ cân bằng, trong lòng nàng thầm mắng Thái tử vô sỉ, lại phải nghĩ cách khiến hắn hài lòng.
Nếu biết trước sẽ thế này, lúc hắn hỏi nàng có muốn học cưỡi ngựa hay không, nàng nên lắc đầu không chút do dự!
Nàng đúng là đầu úng nước rồi mới có thể tự cho là thông minh mong hắn dạy nàng!
Ngụy Niên bị ép không còn cách nào, chỉ có thể thử nhẹ nhàng mấp máy môi, nhưng nàng không phải Thái tử, nàng không thể không thầy dạy cũng hiểu!
Vả lại chỉ có một lần dạy học kia, sư phụ còn vô cùng ngang ngược thô lỗ, dù nàng có thiên phú hơn người vừa học đã biết, cũng không dám dùng ngược lại trên người hắn.
Ngụy Niên không có biện pháp tốt hơn, nàng chỉ có thể vò đã mẻ không sợ sứt, dính sát trên người hắn, nhẹ giọng khẩn cầu hắn: "Điện hạ, thần nữ không biết."
Chử Yến cuối cùng cũng chịu mở mắt ra, nhưng hắn cũng không buông tha cho nàng dễ dàng như vậy, mà chỉ khẽ nhếch môi, biết rõ còn cố hỏi: "Không biết cái gì?"
Ngụy Niên: "..."
Nàng cắn răng, ước gì có thể đá người này xuống ngựa, nhưng nàng không dám, nàng chỉ có thể tủi thân tỏ ra đáng thương tiếp tục cầu xin hắn như hắn muốn: "Điện hạ, ngài động đậy đi."
Nụ cười trong mắt Chử Yến bỗng dưng biến mất.
Hắn nhìn chằm chằm nữ tử đang lo lắng không yên một lúc lâu, sau đó đột nhiên đưa tay ôm lấy nàng, khiến nàng có thể ngồi trên cánh tay hắn ổn định cơ thể.
Mặc dù tư thế này khiến Ngụy Niên thẹn thùng đỏ bừng mặt, nhưng ít nhất cũng không cần phải gắng gượng chống đỡ nữa.
"Ngươi có biết ngươi đang nói gì không?"
Một tay khác của Chử Yến vòng qua gáy nàng, nhẹ nhàng ấn về phía mình, đáy mắt tối sẫm, hắn nói.
Trong đôi mắt mông lung đầy sương của Ngụy Niên lộ ra vẻ mờ mịt, không phải hắn bắt nàng cầu hắn như vậy sao, nàng cầu sai rồi sao?
Sâu trong mắt thiếu nữ lóe lên vẻ vô tội rồi lập tức biến mất, khiến Chử Yến thoáng giật mình.
Nhưng trong chớp mắt, hắn đã cúi đầu dán lên môi nàng.
So với lần trước thì lần này Thái tử có thể gánh nổi hai chữ dịu dàng.
Hắn dây dưa bên môi nàng một cách nhẹ nhàng, cực kỳ giống hành động thân mật giữa người yêu với nhau, tình ý miên man.
Ngụy Niên rất bất ngờ.
c*̃ng rất luống cuống.
Bởi vì nàng phát hiện, cho dù hắn đối xử với nàng dịu dàng như vậy, nàng vẫn giống như lần trước, bị hắn hôn đến mức cả người mềm nhũn dựa vào người hắn.
Cảm giác này rất kỳ lạ, giống như là ở giữa đám mây, bị mây mù bao bọc, lại như là trước mắt phủ đầy hơi nước mông lung, mỗi cảm quan đều dần dần trở nên hỗn độn.
Nụ hôn này không kéo dài quá lâu.
Ngụy Niên hơi đờ đẫn nhìn lên khuôn mặt đẹp đến mức làm người ta hít thở không thông kia, nghe hắn nói: "Học xong?"
Suy nghĩ của Ngụy Niên lập tức bị kéo lại.
Nàng cuống quýt nhìn sang chỗ khác, vô thức giấu mặt vào ngực hắn.
Quá mất mặt!
Nàng lại đắm chìm trong cạm bẫy dịu dàng do ma quỷ bện ra.
"Trả lời."
Ngụy Niên đỏ mặt, gật đầu cũng không, lắc đầu cũng không.
Nàng nào biết đâu là hắn đang dạy nàng, trong đầu căn bản không nhớ nổi gì!
Nhưng chung quy, nàng không dám phủ nhận.
Nàng sợ hắn hôn tiếp, cũng sợ hắn nổi giận.
Ngụy Niên chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm."
Chử Yến thấy nàng xấu hổ thành như vậy, hiếm thấy có lòng tốt buông tha nàng.
Nhưng lòng tốt của Thái tử quá ngắn ngủi.
Mới chỉ qua một nén nhang, hắn lại lạnh lùng nắm tay Ngụy Niên, chĩa mũi tên về phía con mồi trong rừng.
Ngụy Niên muốn phản kháng, nhưng không có kết quả.
Nàng như một bức tượng gỗ, mặc cho Thái tử nắm tay nàng, kéo cung.
Có lẽ là cảm nhận được nàng sợ hãi, Chử Yến khẽ nhếch môi mỏng, cười lạnh nói: "Ngươi có cảm giác được không, ngươi ở Ngụy gia, chính là một con mồi."
Ngụy Niên bỗng nhiên quay đầu nhìn Chử Yến, một cảm giác rét lạnh nhanh chóng dâng lên sau lưng.
Hắn hình dung quá chuẩn xác.
Hắn biết cái gì?
"Cô chỉ biết là, ngươi ở Ngụy gia bốn bề đều là địch." Ánh mắt Chử Yến còn nhìn chằm chằm con mồi, cũng đã nhìn thấu suy nghĩ của nàng: "Nhưng ngươi chạy không thoát, chỉ có thể một mình chiến đấu, không chừng một ngày nào đó, ngươi sẽ trở thành vật hi sinh để gia tộc leo lên cao."
Chử Yến giật giật cung tên trong tay, đột nhiên nheo mắt lại: "Mặc dù Cô không biết lý do Ngụy gia làm vậy, nhưng Cô đoán được, bây giờ ngươi giống như con mồi này, hoảng hốt bất an, lại không chỗ tránh né."
Cho nên mới sẽ hoảng hốt chạy bừa, đâm vào trong lòng một tên điên như hắn.
"Vèo!"
Tên nhanh chóng rời dây cung, con mồi ngã phịch xuống đất.
Ngụy Niên nhìn chằm chằm con mồi đã không còn động tĩnh, khóe môi run rẩy.
Những lời hắn nói, không sai một chữ nào.
Kiếp trước, nàng đã rơi vào kết cục như vậy.
Ngụy gia giẫm lên xác nàng, leo thẳng tới mây xanh.
Nhưng, có một điều hắn đã nói sai.
Ngụy gia không phải gia tộc của nàng.
"Ngươi biết, thứ bây giờ ngươi cần nhất là cái gì không?"
Ngụy Niên trắng mặt bệch lắc đầu: "Thần nữ không biết."
Chử Yến thu cung, kéo dây cương tiếp tục hướng về phía trước, sẽ có ám vệ đi theo phía sau nhặt con mồi.
Hắn cúi đầu nói bên tai nàng: "Nhẫn tâm."
"Muốn sống được giữa lũ sói cọp, không tàn nhẫn sẽ không làm nên chuyện." Môi Chử Yến sát qua gương mặt nàng, giọng nói của hắn như có một loại mê hoặc nào đó:
"Ngươi muốn được như mong muốn, Xuân Lai chỉ là bắt đầu, đúng không?"
Mặt Ngụy Niên tái nhợt, vào lúc Thái tử kéo tay nàng lần nữa đặt lên cung tiễn, nàng đột nhiên hỏi: "Nếu Ngụy gia là sói, ai là hổ?"
Chỉ nghe Chử Yến cười khẽ: "Thẳng tay, kéo căng dây cung."
"Nhắm chuẩn con mồi của ngươi."
Ngụy Niên yên lặng làm theo lời hắn, chờ sau khi bắn trúng con mồi, Chử Yến mới buồn bã nói: "Cô còn khó đối phó hơn hổ nhiều, ngươi thật sự chuẩn bị sẵn sàng rồi sao?"
Ngụy Niên nhẹ nhàng cụp mắt.
Quả nhiên hắn biết tất cả mọi chuyện.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Thái tử: "... Bảo ngươi nhắm chuẩn con mồi, không bảo ngươi nhắm vào Cô."
Niên Niên: "Ta nhắm chuẩn con mồi của ta mà, vèo!"
Thái tử: "..."
