Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 2




Năm Thịnh An thứ mười sáu.

Trong phòng giam âm u ẩm ướt, một nữ tử nằm im trên lớp rơm dơ bẩn. Trên người nàng đầy những vết thương, thấm đỏ áo tù màu trắng cực kỳ chói mắt, ngay cả trên những sợi tóc đen cũng dính máu, có vết đã khô, cũng có vết mới dính lên, đang tản ra mùi máu tươi tanh hôi gay mũi.

"Ăn cơm!"

Một cái chậu không biết đựng thứ gì rơi vào nhà tù phát ra một tiếng "keng", thứ nước canh không biết tên vẩy đầy ra ngoài, trong chậu chỉ còn lại vài lá rau nát.

Lính canh ngục không thèm để ý, mặt không chút cảm xúc quay người rời đi, cũng không nhìn xem nữ tử kia còn sống hay đã chết.

Đây là phòng cho tử tù, kẻ bị nhốt bên trong đều là tội phạm giết người, chết cũng chẳng có gì đáng tiếc.

Nhưng tên lính canh ngục lại dừng bước ở góc cua, hắn ta quay đầu nhìn về phía phòng giam kia, thấy qua một lúc lâu mà bóng dáng màu đỏ kia vẫn không nhúc nhích, mới lặng lẽ thở dài, sâu trong mắt hiện lên vẻ không đành lòng.

Cứ chết đi như vậy, cũng coi như giải thoát rồi.

Nếu không...

"Làm gì đấy?!"

Giọng của đồng liêu vang lên, lính canh ngục hoàn hồn, lắc đầu: "Không có gì."

Đồng liêu nhìn theo ánh mắt hắn ta, vội nhíu máy hạ giọng nói: "Đó không phải là việc chúng ta có thể dây vào đâu! Sự đồng cảm của ngươi sẽ hại chết ngươi đấy!"

Lính canh ngục biết là đồng liêu có lòng tốt nhắc nhở, nhỏ giọng đáp một tiếng rồi theo hắn rời đi.

Thật ra đối phương lo xa quá, hắn ta nào dám dính vào việc này, đừng nói dính líu, ngay cả chạm cũng không dám.

Người bị nữ tử tù kia giết là cô nương duy nhất của nhà Nam viện sứ viện Tuyên Huy.

Nam viện sứ Tề đại nhân mất đi ái nữ, tóc bạc trắng xóa trong một đêm, Tề phu nhân bị bệnh đến nay chưa thể xuống giường, hai vị công tử Tề gia điên cuồng muốn báo thù cho muội muội.

Hiện tại, không ai cứu được nàng nữa.

Tiếng bước chân của lính canh ngục xa dần, nữ tử toàn thân loang lổ máu tươi trong phòng giam khe khẽ mở mắt. Hành động này khiến nàng trông càng thêm đáng sợ, bởi vì trong đôi mắt nàng phủ đầy những vết máu đen kịt, vô cùng ghê người.

Ngón tay nàng khẽ động đậy, nhưng vì xương ngón tay đã vỡ nát mà đau đớn tột cùng. Có điều nàng không phát ra một âm thanh nào, thậm chí trên mặt còn chẳng có lấy một biểu cảm dư thừa.

Nàng đã quen với những cơn đau này.

Ngày đầu tiên bị nhốt vào đây nàng đã bị tra tấn. Bởi vì nàng từ chối nhận tội nên mỗi ngày tiếp theo nàng đều bị kéo ra khỏi phòng giam, ngày ngày chịu những hình phạt không giống nhau, tra tấn xong lính canh ngục lại trị thương cho nàng mới ném nàng về phòng giam, cứ vậy ngày qua ngày, đến nay đã được... một tháng rồi nhỉ?

Mắt của nàng đã không nhìn thấy từ ba ngày trước.

Nàng biết những hình phạt mình phải chịu không phù hợp với quy định của ngục Phụng Kinh, nhưng vậy thì đã sao?

Không ai quan tâm nàng, c*̃ng không ai dám quan tâm.

Dù sao thì, người chết là thiên kim được muôn vàn yêu thương của nhà Nam viện sứ của viện Tuyên Huy, kiêm phó sứ viện Xu Mật.

Hiện nay hai cơ quan thống trị cao nhất trong triều đình là Trung thư tỉnh và viện Xu Mật, tiếp đó là viện Tuyên Huy, mà Lục bộ thùng rỗng kêu to, vị phụ thân Hộ bộ Thị lang kia của nàng sao có thể lo cho nàng.

Từ lúc nàng bị nhốt vào ngục Phụng Kinh đến nay, ngay cả một câu thôi phụ thân mẫu thân cũng chưa từng nhắn gửi vào, càng đừng nói tới việc gặp mặt một lần.

Ban đầu nàng còn ôm hy vọng, nghĩ người nhà có thể giúp nàng, rửa sạch oan khuất cho nàng, nhưng theo thời gian trôi qua nàng dần hiểu ra, sẽ không có ai cứu nàng.

Tề cô nương chết trong vòng tay nàng, lúc đó trên tay nàng còn cầm hung khí, có khách hành hương khác trong chùa làm chứng, nói tận mắt chứng kiến nàng giết người, nhân chứng vật chứng đều đủ, không cho phép nàng cãi lại.

Cho dù nàng có nói hàng trăm, hàng nghìn lần rằng không phải nàng giết người thì cũng không một ai tin.

Kiêu ngạo bị mài mòn, hy vọng tan hết, cho đến lúc này nàng chỉ mong được chết.

Nhưng ngay cả chết những người kia cũng không cho nàng được toại nguyện.

Màn đêm buông xuống, bản án dành cho nàng cũng buông xuống.

Lăng trì.

Môi Ngụy Niên mấp máy, trong cặp mắt không còn chút ánh sáng nào ánh lên vẻ tuyệt vọng khiến người nhìn hít thở không thông.

Lại là lăng trì...

Đó chính là đạp nàng xuống mặt đất, đè vào bụi đất, không có nửa phần tôn nghiêm đáng nói.

Nhưng nàng có thể làm gì, gân tay gân chân của nàng đã đứt đoạn, không thể tự sát, chỉ có thể chờ đợi, đợi một cái chết vô cùng thảm thiết, không có nhân tính kia.

Ngụy Niên sợ không?

Đương nhiên là sợ rồi, nàng sợ lắm, nhưng hiện tại ngay cả khóc nàng cũng không làm được.

Mắt của nàng đã hỏng rồi, nước mắt chảy không ra.

Trong cơn khủng hoảng cực độ, nàng dùng tất cả sức lực cuối cùng bò tới cửa phòng giam. Nàng nhớ ban ngày có người tới đưa cơm, nếu là bát sứ, nàng có thể cắn nó lên rồi thả rơi, lại mài cổ lên mảnh vỡ, mài cả đêm, thể nào đến mai nàng cũng chết.

Còn về việc sau khi nàng chết bọn họ còn muốn hành hình nữa không, nàng không quan tâm.

Dẫu sao nàng cũng không biết.

Nhưng âm thanh rơi vỡ không hề trong và giòn kia lại dập tắt tia hy vọng cuối cùng của Ngụy Niên.

Không phải bát sứ.

Không cắt đứt cổ nàng được.

Ngụy Niên tuyệt vọng nằm tại chỗ, không còn sức nhúc nhích.

Có lẽ khi con người đi đến đường cùng, tất cả những chuyện quá khứ đều sẽ chạy qua trước mắt một lần tựa như cưỡi ngựa xem hoa. Từ tuổi nhỏ đến khi trở thành thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, lại đến tuổi cập kê, những điều trước đây dù nghĩ mãi không ra, giờ đây lại dần có lời giải đáp, dù mơ hồ nhưng vẫn có.

Ví dụ như, tại sao phụ mẫu không muốn thấy nàng quá ưu tú, bởi vì hào quang của nàng sẽ che mất muội muội.

Ví dụ như, ngày đó là muội muội nhờ nàng hẹn gặp Tề cô nương, nhưng lúc nàng đến đó lại chỉ thấy Tề cô nương nằm trong vũng máu, không hề thấy bóng dáng muội muội đâu.

Ban đầu khi vụ án vừa xảy ra, phủ Phụng Kinh cũng không ngó lơ những lời kêu oan của nàng, nhưng về sau, từng bức thư bày ra trước mặt nàng.

"Ngụy Niên, ngươi mến mộ vị hôn phu của Tề cô nương đã lâu, sinh lòng đố kỵ rồi tính kế giết Tề cô nương hòng thay thế nàng ấy, chứng cứ ở đây, ngươi còn lời gì để nói?"

"Còn về việc ngươi nói muội muội ngươi nhờ ngươi hẹn Tề cô nương gặp mặt, càng là lời nói vô căn cứ. Ngày đó muội muội của ngươi không hề có mặt ở chùa Hương Sơn, hơn nữa còn có nhân chứng ở hiện trường!"

Lời Phủ doãn của phủ Phụng Kinh và những nét chữ quen thuộc, những câu văn xa lạ trên bức thư khiến bầu trời của Ngụy Niên như sụp đổ.

Mỗi một chữ mỗi một câu đều ghi lại quá trình từ mến mộ đến ghen tị, lại đến oán hận của thiếu nữ trên trang giấy.

'Chỉ hận không thể thay thế Tề Vân Hàm...'

Từ nhỏ Ngụy Niên luôn giữ lễ nghĩa, quy củ, sao có thể thèm muốn vị hôn phu của người khác, lại càng không thể nào viết ra những lời lẽ trơ trẽn như thế? Đây mới thật sự là lời nói vô căn cứ!

Thế nhưng trước những chứng cứ rành rành kia lời nàng nói có vẻ yếu ớt vô cùng, nhất là những chứng cứ này còn do nha hoàn hầu cận của nàng dâng lên.

Đến nước này, mặc dù nàng rất không muốn tin tưởng, nhưng cũng hiểu ra, chắc chắn muội muội có liên quan tới cái chết của Tề cô nương.

Nếu không dù phụ thân mẫu thân có không thích nàng thế nào đi nữa cũng sẽ chào hỏi với lính canh ngục đôi ba lời, dù không cứu được nàng, cũng sẽ cho nàng chết dứt khoát một chút. Nhưng bọn họ không chỉ không làm vậy, còn để cho nha hoàn của nàng giả tạo chứng cứ. Bây giờ bọn họ chỉ ước gì nàng có thể nhanh chóng đền tội, mới có thể kéo muội muội ra khỏi chuyện này.

Nhưng nàng vẫn không hiểu. Nàng thật sự không tài nào hiểu được vì sao phụ mẫu lại bất công đến mức này?

Cùng là cốt nhục ruột thịt, vì cớ gì lại đối xử khác biệt như thế?

Ngụy Niên thật sự không nghĩ ra, cũng không nghĩ nổi nữa, toàn thân nàng đau đớn vô cùng, đầu óc đã không còn tỉnh táo.

Từ lúc có người ấn tay nàng đóng dấu vào thư nhận tội nàng đã chẳng còn muốn sống nữa, đã không ăn gì suốt hai ngày trời, lính canh ngục đưa cơm cũng mặc kệ nàng. Nàng nghĩ, có lẽ là hắn ta thấy nàng thê thảm quá, không đành lòng thấy nàng chịu tra tấn nữa, mới để mặc nàng tự bỏ đói bản thân.

Chỉ là, dù cố ý hay vô tình, e rằng cũng đã không còn kịp nữa.

Trời vừa sáng, nàng sẽ bị lăng trì.

Chỉ một đêm này, cũng không biết có thể khiến nàng chết đói hay không.

Ban đêm, địa lao rất lạnh, trên người Ngụy Niên chỉ mặc một lớp áo tù mỏng manh rách rưới. Nàng lại đang nghĩ, chi bằng lại lạnh thêm chút nữa, không đói chết, chết cóng cũng được, bất kể chết như thế nào, đều tốt hơn lăng trì.

Đêm dần khuya, cũng càng ngày càng lạnh, nhưng tháng Mười vẫn chưa thể lạnh đến mức khiến người ta đông cứng mà chết.

Ngụy Niên không dám nhắm mắt, nàng sợ vừa nhắm mắt lại mở ra, nàng đã bị trói trên đài hành hình.

Cũng bởi vậy, nàng cố chống không chịu thiếp đi, rồi nghe thấy được một động tĩnh trong đêm.

Nàng vực dậy tinh thần cẩn thận nghe ngóng, mơ hồ nghe thấy hai chữ.

'Điện hạ.'

Hiện nay chỉ có một người có thể được gọi là điện hạ, Đông cung Chử Yến.

Ngụy Niên như thể bắt lấy một cọng cỏ cứu mạng, đợi đến khi đám người đi ngang qua phòng giam của nàng, nàng hèn mọn phát ra âm thanh yếu ớt: "Xin ngài, ban chết cho thần nữ."

Lúc này nàng đã quên mất Thái tử Chử Yến là người thế nào, nàng chỉ biết hắn không phải là người Tề gia, vậy là đủ rồi.

...

Tề gia nhất định sẽ không để nàng chết dễ dàng.

Ngụy Niên không phát ra được âm thanh quá lớn, nàng không biết hắn có thể nghe thấy hay không, càng không biết hắn nghe thấy thì có thể rủ lòng từ bi, đồng ý lời cầu xin của nàng hay không.

Nàng chỉ không muốn buông tha một khả năng nhỏ nhoi kia.

Nhưng tiếng bước chân dần xa, hắn không dừng lại vì nàng.

Một chút chờ mong cuối cùng vừa mới dâng lên trong lòng Ngụy Niên nháy mắt bị chôn vùi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 149.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 6 tháng