Tô Vãn Đường cũng không lui ra, vẫn chăm chú nhìn Tề Vân Mộc, trong lòng thầm nghĩ, người này phản ứng như vậy, là biết thật hay là giả vờ biết?
Thiếu chủ từng nói với nàng ấy, ‘duyên phận’ giữa nàng ấy và Tề Vân Mộc cũng không vui vẻ, ở giữa còn có một người khác chắn ngang. Sau khi thành hôn nàng ấy không thể nhắc tới cái tên Bùi Lạc An này nữa, tốt nhất c*̃ng đừng có bất kỳ liên quan gì, nếu không, rất có khả Bùi Lạc An sẽ trở thành cây gai trong lòng Tề Vân Mộc.
Cái gai này ngày này qua tháng nọ sẽ dần dần càng đâm càng sâu, một ngày nào đó sẽ thành họa lớn!
Thật ra cho dù thiếu chủ không nói với nàng ấy, nàng ấy c*̃ng hiểu rõ.
Đêm hôm đó nàng ấy cưỡng ép hắn là nàng ấy sai, nàng ấy gọi tên Bùi Lạc An đã sai lại càng thêm sai, nàng ấy nào dám nhắc tới cái tên này trước mặt Tề Vân Mộc nữa.
Đừng nói người này hẹp hòi, cho dù là người tính tình tốt hơn nữa c*̃ng không chịu được trong lòng thê tử nhớ nhung một người khác.
Tô Vãn Đường hơi cúi người, tới gần Tề Vân Mộc, thử hỏi: "Vậy ngươi... không tức giận?"
Hắn ngồi trên ghế, trong tay cầm sách vở, nàng ấy xoay người cúi người tới gần, hai người gần trong gang tấc, dường như có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
Tề Vân Mộc không nhịn được lùi ra sau dựa lưng vào ghế, đáp lại: "Ừ."
Tô Vãn Đường nhìn chằm chằm hắn một lúc, nói: "Ta chưa từng chạm vào Bùi Lạc An, cho dù là một mảnh góc áo hay một sợi tóc."
Chỉ ừ một tiếng, nhìn cũng không nhìn nàng ấy, đó chính là còn để ý.
Tề Vân Mộc lạnh nhạt cụp mắt: "Ừ."
Mặc dù Trúc Ngư đã tự mình điều tra từ trước đó, cũng đã bẩm báo cho hắn, nhưng chính tai nghe thấy, vẫn có cảm giác không giống khi nàng ấy tự mình xác định chỉ có một mình hắn được nhận sự đối xử nhiệt liệt và táo bạo như vậy. Cơn giận trong lòng hắn c*̃ng nguôi ngoai đi rất nhiều.
"Hiện tại trong lòng ta đã không có hắn." Tô Vãn Đường nhìn Tề Vân Mộc không chớp mắt, suy nghĩ một lát rồi nói tiếp.
Lúc đầu, chiến loạn khắp nơi, nàng ấy nào có tâm tư nhớ nhung Bùi Lạc An, về sau lại chỉ một lòng muốn lực bù đắp cho Tề Vân Mộc, cũng không dám suy nghĩ tới người khác nữa. Về sau đó nữa, nàng ấy mở mắt nhắm mắt ngoại trừ quân vụ, là quan tâm đến sở thích của Tề Vân Mộc.
Mặc dù nàng ấy vẫn chưa xác định đây có phải thích hay không, nhưng nàng ấy có thể bảo đảm, trong lòng của nàng ấy thật sự không chứa nổi người khác nữa.
Tề Vân Mộc rất khó chơi, chỉ nghĩ về hắn thôi nàng ấy đã phải dùng hết số lượng thời gian rảnh rỗi vốn ít ỏi, nào còn dư dả tâm trí để nghĩ đến một người khác?
Tề Vân Mộc hơi xúc động, ngước mắt nhìn nàng ấy một cái, một lát sau lại cụp mắt: "À."
Đôi mắt của nàng ấy quá chân thành, nhìn không giống nói dối.
Chút bực bội cuối cùng c*̃ng tan sạch.
Tô Vãn Đường: "...?"
À là có ý gì?
Rốt cuộc là chuyện này đã qua rồi, hay là không qua được?
"Ngươi à là có ý gì?"
Tô Vãn Đường lại tới gần một chút: "Rốt cuộc ngươi có còn giận nữa không?"
Tô Vãn Đường từng bước ép sát, lưng Tề Vân Mộc đã dính sát thành ghế, không thể lui được nữa, chóp mũi hai người c*̃ng gần như sắp chạm vào nhau, hô hấp đan xen.
Đúng lúc này, Trúc Ngư mới hoàn hồn sau việc cửa phòng công tử nhà hắn ta bị đạp tung ra, sợ đại công tử nổi giận, bèn đứng ở cửa thò đầu vào nhìn một cái, đúng lúc nhìn thấy một màn này, nhất thời không nhịn được kinh hãi hít hà một tiếng.
Hắn ta hoa mắt à?
Công tử nhà hắn ta lại bị đè ở trên ghế, hơn nữa còn không nổi giận?
Nghe thấy động tĩnh, Tề Vân Mộc vội vàng đưa tay đẩy Tô Vãn Đường, nhưng không đẩy được, đành trừng mắt nhìn Tô Vãn Đường.
Lúc này Tô Vãn Đường mới muộn màng phát hiện tư thế của bọn họ quá thân mật, hắn rất để ý quy củ, da mặt lại mỏng, bị nhìn thấy thẹn thùng cũng bình thường, nhưng bọn họ còn chưa nói rõ ràng đâu nhé.
Thế là, nàng ấy nghiêng đầu nhìn về phía Trúc Ngư: "Đóng cửa!"
Trúc Ngư bị khí thế của nàng ấy hù dọa, rụt cổ một cái vội vàng lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Tề Vân Mộc: "..."
Nàng ấy đè hắn ở chỗ này, lại còn rất hung dữ!
"Nàng tránh ra!"
Tô Vãn Đường cũng không nhúc nhích, cố chấp hỏi: "Ngươi vẫn đang giận à?"
Mặc dù nàng ấy tự nhận giọng điệu rất bình thường, nhưng dù sao cũng đã liên tục luyện binh nhiều ngày, trên người đã có khí thế không giận tự uy, cộng thêm tư thế trước mắt của hai người, vậy mà lại đè được cơn giận của Tề Vân Mộc xuống mấy phần.
Mặc dù Tề Vân Mộc vẫn trừng mắt lườm nàng ấy, nhưng khí thế rõ ràng đã giảm sút.
"Ngươi nói chuyện đi chứ." Tô Vãn Đường: "Nếu ngươi có khúc mắc gì thì cứ nói hết ra, đừng giấu ở trong lòng tự ôm bực vào người, ta cam đoan, về sau cũng sẽ không gặp riêng Bùi Lạc An, nếu trong lòng ngươi thực sự khó chịu, hay là ngươi lại đánh ta một trận đi?"
Chút bực bội cuối cùng trong lòng Tề Vân Mộc cũng tiêu tan, nhưng vẫn cứng đầu nâng cằm: "Chúng ta sớm đã rõ, chuyện kia đã trôi qua, ta đã không để ý từ lâu rồi."
Tô Vãn Đường: "..."
Vừa rồi hắn chặn nàng ấy ngoài cửa, còn nói không để ý?
Tề Vân Mộc nhìn ra sự nghi ngờ trong mắt nàng ấy: "... Hiện tại ta không tức giận."
"Thật chứ?" Tô Vãn Đường nhíu mày.
Tề Vân Mộc tức giận nói: "... Thật!"
Nữ tử này, nói nàng ấy ngốc nàng ấy lại biết phải nói rõ ràng với hắn, không thể để lại ngăn cách, nhưng nếu nói nàng ấy thông minh, vào một số thời điểm đầu óc nàng ấy lại như một khúc gỗ khô.
Bây giờ nhìn hắn giống đang tức giận à?
"Vậy về sau nếu ngươi lại tức giận..."
"Thì sao?" Tề Vân Mộc nhướng mày, giọng điệu không tốt cắt ngang lời nàng ấy.
Hắn cứ tức giận đấy, làm sao nào?!
Tô Vãn Đường trầm mặc một hồi, nói: "... Nếu ngươi lại tức giận, thì ngươi cứ nói với ta, ta dỗ ngươi nguôi giận là được, đừng nhốt ta ngoài cửa."
Tề Vân Mộc: "..."
Hắn im lặng một lúc lâu, sau đó cụp mắt: "Ồ."
Tô Vãn Đường c*̃ng nhẹ nhàng nghiêng đầu nhìn hắn, xác định trong mắt hắn thật sự không có vẻ tức giận mới thôi.
Nhưng nàng ấy không biết tư thế này của nàng ấy cực kỳ giống muốn cưỡng hôn người ta.
Tề Vân Mộc nhanh chóng lườm nàng ấy một cái, vội vàng chuyển chủ đề: "Nàng... sao nàng còn chưa đi quân doanh?"
Tô Vãn Đường đáp: "Ta được nghỉ kết hôn ba ngày mà."
Trước kia không phát hiện, cạnh đuôi mắt hắn còn có một nốt ruồi nhỏ.
Tề Vân Mộc: "..."
Hắn lại quên mất vụ này, nhưng sao nàng ấy còn chưa tránh ra.
Giữa ban ngày, nàng ấy muốn làm gì?!
"Nàng, lùi ra trước đã."
Tô Vãn Đường dời ánh mắt: "Ừ."
Tề Vân Mộc thở phào một hơi, ngồi thẳng dậy.
Sau khi Tô Vãn Đường đứng thẳng, ánh mắt lơ đãng rơi xuống bảng chữ mẫu trên án thư.
Chữ viết tinh tế phóng khoáng, cảnh đẹp ý vui, nàng ấy tán thưởng: "Chữ của ngươi đẹp quá."
Theo lý thuyết, lúc này Tề Vân Mộc nên có qua có lại, nhưng hắn nghĩ đến nét chữ giống như giun bò của nàng ấy, không nói ra được lời khen ngợi.
Chẳng qua...
"Nếu nàng muốn học, ta có thể dạy nàng."
Vẻ mặt Tô Vãn Đường cứng đờ, sau khi trầm mặc một lúc lâu thì nhìn hắn vô cùng chân thành, nàng ấy nói: "Hai phu thê chúng ta có một người viết chữ đẹp là được."
"Cho nên, nếu chữ của phu quân đã đẹp, vậy thì chữ của ta có thể đọc được là được rồi."
Muốn nàng ấy luyện chữ, thà rằng chém nàng ấy một đao còn hơn.
Tề Vân Mộc: "..."
Vừa rồi nàng ấy biểu hiện rất tốt, nên hắn mới không tiện lại nói lời châm chọc, thế là, hắn nhẫn nhịn nửa ngày, gật đầu: "Chữ của phu nhân c*̃ng không tệ."
Dù sao cũng là vị nữ tướng quân đầu tiên ở Phụng Kinh, chữ có đẹp hay không thật ra cũng không quan trọng, biết viết biết đọc là được.
Ánh mắt Tô Vãn Đường sáng lên.
Hắn nói vậy, là đang khen mình đấy à?
Có điều chuyện này cũng không quan trọng, hắn không bắt nàng ấy luyện chữ thì chuyện gì cũng dễ thương lượng. Dường như sợ hắn đổi ý, nàng ấy vội vàng đổi chủ đề: "Phu quân muốn đọc sách à? Vậy ta không quấy rầy phu quân nữa."
Sao Tề Vân Mộc có thể không nhìn ra tâm tư của nàng ấy chứ, nhưng hắn cũng không định ép nàng ấy rèn chữ, bèn gật đầu: "Ừm."
Hắn vốn cho rằng nàng ấy sẽ ra ngoài, không ngờ nàng ấy lại kéo ghế qua ngồi đối diện với hắn.
Tề Vân Mộc: "?"
Tô Vãn Đường đối diện với ánh mắt nghi hoặc của hắn, nói một cách đương nhiên: "Ba ngày này là thời gian nghỉ kết hôn, về lý ta nên ở bên cạnh phu quân. Ngươi yên tâm, ta chỉ ngồi im ở chỗ này, không nói lời nào, ngươi cứ đọc sách không cần để ý đến ta."
Tề Vân Mộc trầm mặc một lát, sau đó mặc kệ nàng ấy.
Tô Vãn Đường nói được thì làm được, quả thật không tiếp tục lên tiếng, nhưng không phải cứ không nói chuyện là không quấy rầy.
Bắt đầu từ lúc nàng ấy ngồi xuống, nàng ấy vẫn luôn chống má nhìn chằm chằm Tề Vân Mộc.
'Cuộc sống giữa phu thê dù sao cũng phải có chút thú vị đúng không, nếu sở thích hai người không giống nhau, lại quá đứng đắn, có thể xảy ra chuyện gì thú vị cơ chứ, nhưng Tề Vân Mộc thì khác.’
‘Khác thế nào?'
'Tề Vân Mộc, hắn hung dữ!'
Tô Vãn Đường vô thức cong môi.
Lúc mới nghe cảm thấy lời này khó hiểu, nhưng bây giờ, hình như nàng ấy đã hơi hiểu ý của Quận chúa nương nương.
Nói theo cách th* t*c mà đám người trong quân doanh hay nói là, đủ mạnh mẽ!
Tề Vân Mộc bị nàng ấy nhìn chằm chằm như vậy, nào đọc sách nổi nữa, hắn c*̃ng thử nghiêng đầu tránh né, nhưng nữ tử này mặt quá dày, hắn trốn không thoát. Sau một lúc lâu, hắn đặt sách xuống, mặt không đổi sắc nói: "Chúng ta ra vườn đi dạo đi."
Nếu không phải hắn mới đồng ý sẽ không nhốt nàng ấy ngoài cửa, hắn định sẽ đuổi nàng ấy ra ngoài.
Tô Vãn Đường đang nhìn mê say, nghe vậy khó hiểu hỏi: "Ngươi không đọc sách nữa à?"
Tề Vân Mộc ngoài cười nhưng trong không cười hừ một tiếng.
Tô Vãn Đường lập tức đứng lên: "Đi, đi đi đi."
Tề Vân Mộc: "..."
Hắn vẫn luôn cảm thấy hình như nàng ấy rất sợ hắn.
Nhưng giữa bọn họ không phải là nàng ấy đáng sợ hơn à?
-
Hai người cùng ra ngoài, lúc đi ngang qua cửa, Tề Vân Mộc liếc nhìn dấu chân trên cửa.
Tô Vãn Đường nhận thấy được ánh mắt của hắn, chột dạ nhỏ giọng giải thích: "Vừa mới ta nhất thời sốt ruột, xin lỗi..."
"Không sao." Tề Vân Mộc ngắt lời nàng ấy.
Trúc Ngư đứng ở cạnh cửa nhíu mày.
Không sao?
Nếu là người khác làm như vậy, túi tiền không trống rỗng thì đừng hòng ra khỏi viện này.
Nắng mai còn chưa hé, gió nhẹ hiu hiu, quả thực là thời điểm thích hợp để dạo bước thong dong.
Nhờ quan hệ thân thiết với Tề Vân Hàm, những năm gần đây số lần Tô Vãn Đường đến Tô gia cũng không ít, cũng coi như quen thuộc với lâm viên của Tề gia, nhưng trước kia nàng ấy lại chưa từng tới đình thủy tạ gần ngay viện Trường Minh.
Nơi gần viện lạc của công tử trong phủ, đương nhiên nữ tử khuê các sẽ không tới gần.
Con đường nhỏ bên hồ được lát gạch xanh, những đóa hoa nhỏ không biết tên nở rộ ven đường. Gió hồ phảng phất, mang theo hương thơm dìu dịu, khiến lòng người khoan khoái.
Tô Vãn Đường vốn yêu thích sắc đỏ, lại do từ nhỏ luyện võ nên luôn quen thuộc với trang phục thắt eo, tay áo hẹp.
Bây giờ đại hôn nghỉ ba ngày, sáng sớm Đào Hương đã chọn cho nàng ấy một bộ váy đỏ tay áo rộng, bên hông quấn tua rua, còn treo miếng ngọc bội bình an mà Tề Vân Mộc điêu khắc cho nàng ấy, giày c*̃ng đổi thành giày thêu khảm trân châu, lúc đi lại tà váy tung bay, ngọc kêu leng keng, trong khí khái hào hùng lại có vài phần kiều diễm.
Vừa mới tân hôn, Tề Vân Mộc mặc bộ trường bào mới phối hai màu đỏ lam, thân hình cao gầy, khí chất ôn hòa thản nhiên, phẩm chất của ngọc bội bên hông cũng tương đương với miếng ngọc bội bình an của Tô Vãn Đường, hai người sóng vai đi tới, bất kể nhìn thế nào cũng đều thấy vô cùng xứng đôi.
Để không quấy rầy hai người Trúc Ngư đi cách xa phía sau, cận vệ Tang Hộc thì cách xa hơn một chút, dù sao cũng đang ở trong phủ đệ nhà mình, c*̃ng không có chuyện gì.
Thật ra Tô Vãn Đường rất ít khi nhàn nhã đi dạo như vậy, nàng ấy không thích thơ văn, c*̃ng không biết đánh đàn vẽ tranh, rất ít tham gia yến hội trong kinh, ngẫu nhiên đi đa số cũng là vì Bùi Lạc Thanh và Tề Vân Hàm, cũng không phải là thật sự thích, vậy nên nàng ấy vẫn luôn không hiểu nhìn hoa ngắm nước thì có gì thú vị.
Nhưng hôm nay...
Hình như có chút khác biệt.
Tô Vãn Đường nhìn Tề Vân Mộc cố ý đi ở phía bên ngoài, chắn gió cho nàng ấy.
