Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 190: Chuyến đi đến Đông Nhữ




Dứt lời, thị vệ Bắc Lãng xách đao hành động.

Túc Miện bị khống chế, sĩ khí của thị vệ Tây Vu giảm mạnh, mà trong lòng thị vệ Bắc Lãng phẫn nộ khó nhịn, thế không thể đỡ, không lâu sau ngoại trừ vu sư, trong điện không còn một người Tây Vu còn sống.

"Các ngươi muốn làm gì, buông Cô ra!" Túc Miện bị kéo đến ngoài điện, nhìn đại quân vạn người đen nghìn nghịt phía dưới, chân mềm nhũn, gã sợ hãi nói năng lộn xộn, quát: "Vệ Trăn, ngươi là đồ vô dụng!"

"Là ta, là ta giết phu quân ngươi, vậy mà ngươi không tự tay báo thù, ngươi giết ta, giết ta đi."

"Vệ Trăn, ngươi là độc phụ, ngươi sẽ không được chết tử tế!"

...

Tiếng mắng thê lương ngoài điện dần dần biến thành tiếng kêu thảm thiết.

Dù cho Đồ Sơn Hoàng cảm thấy mình không sợ trời không sợ đất, c*̃ng răng môi phát run, sợ hãi nhìn Vệ Trăn.

Kẻ điên! Người Đông cung Bắc Lãng đều là kẻ điên!

Vệ Trăn lạnh nhạt nhìn về phía vu sư dưới chân Tống Hoài, hỏi: "Có thuốc giải không?"

Toàn thân vu sư không ngừng run rẩy.

Giờ này khắc này, hắn ta đã vô cùng hối hận khi không mang theo thuốc giải, nhưng đã không kịp nữa rồi, hắn ta không có thuốc giải, hiện tại c*̃ng không chế ra được thuốc giải.

"Ném ra đi."

Vệ Trăn lạnh nhạt quay người, dường như trong nháy mắt cả người nàng tràn ngập trong sự tang thương.

"Chờ đã, chờ một chút!" Ngoài điện, tiếng kêu thảm thiết của Túc Miện vẫn đang vang lên, mắt thấy Tống Hoài muốn kéo hắn ta đi, vu sư run rẩy mở miệng: "Nếu, nếu có hoa Tu Diệp, ta có thể điều chế thuốc giải."

Bước chân Vệ Trăn khựng lại, trong đôi mắt tĩnh mịch ánh lên một tia sáng.

Giống như bị đặt trong một mảnh đêm tối, gặp được một tia sáng.

Nàng bỗng nhiên quay đầu: "Hoa gì?"

Vu sư vội nói: "Cần hoa Tu Diệp, là một loại hoa rất hiếm thấy ở Tây Vu, cổ độc này được chế bằng cành lá của nó, dùng mùi hương trên cánh hoa làm dẫn, mà rễ của nó, có thể giải độc."

Ánh mắt Vệ Trăn căng thẳng: "Chỉ mọc ở Tây Vu?"

Từ Đông Nhữ ra roi thúc ngựa đến Tây Vu cũng phải mười ngày, Chử Yến chỉ có thời gian một ngày, không chờ được!

Vu sư chột dạ cúi đầu xuống, run môi mở miệng: "Vâng."

Hắn ta cũng chỉ nghĩ đánh cược một keo cuối cùng, biết đâu trong thành Ngọc Kinh có người có hoa này.

Trong mắt Vệ Trăn lại hiện lên sát khí.

Tống Hoài lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Đông Phương Tô: "Đông Nhữ điện hạ!"

Đông Phương Tô khẽ giật mình, bỗng nhiên hiểu được, vội nói: "Ta lập tức sai người tìm kiếm khắp thành!"

Vẻ mặt Vệ Trăn dịu đi phần nào, nhìn chằm chằm vu sư một lúc khá lâu, mới nói: "Tốt nhất là ngươi nên cầu nguyện chúng ta có thể tìm được nó, bằng không thì..."

Vệ Trăn chưa nói xong, nhưng đã đủ để khiến sắc mặt vu sư trắng bệch.

Bởi vì cho tới bây giờ, tiếng kêu thảm thiết ngoài điện còn chưa ngừng lại.

Cơn thịnh nộ và tra tấn như vậy, hắn ta thực sự rất sợ.

Hắn ta chẳng qua chỉ là một vu sư, trong tình huống này chỉ có thể lựa chọn ích kỷ.

Mà lúc này, Vệ Trăn đã chậm rãi nhìn về phía Đồ Sơn Hoàng, gã ta toàn thân chấn động, cả người căng thẳng như lâm đại địch.

Vệ Trăn kéo đao đi về phía gã ta, lúc còn cách khoảng năm bước chân thì dừng lại: "Ngươi biết chuyện cổ độc."

Không phải câu hỏi, là khẳng định.

Đồ Sơn Hoàng muốn giải thích, nhưng cũng biết gã ta không cách nào phủ nhận.

Cho dù không nhận, nàng cũng sẽ không tin.

Vệ Trăn lẳng lặng nhìn chằm chằm vào gã ta, sau một hồi mới nói: "Các ngươi đã ký hiệp ước với Tây Vu?"

Đồ Sơn Hoàng lập tức lắc đầu: "Không."

"Mới chỉ giao hẹn."

Chuyện tới bây giờ, biết thức thời mới là cách tốt nhất.

c*̃ng may mà bọn họ chưa thật sự ký kết.

Vệ Trăn lạnh nhạt nhìn ra bên ngoài: "Chưa ký, vậy thì ta cho ngươi một cơ hội."

Đồ Sơn Hoàng mừng thầm, nhưng cảm xúc vui sướng này cũng không duy trì quá lâu đã bị chôn vùi.

"Ngươi có hai lựa chọn. Một, ký thư hàng, cúi đầu thần phục Bắc Lãng, mỗi năm tiến cống, tự vẫn ở đây, ta sẽ thả lễ quan nước ngươi mang thi thể hoàn chỉnh của ngươi và thư hàng về nước. Hai, giống Túc Miện, để các tướng sĩ băm vằm người rồi mang mảnh vụn thi thể ngươi về nước, cộng thêm trọng binh tiếp cận biên cảnh, đánh chiếm Nam Hào." Vệ Trăn bình tĩnh nói.

Không đợi Đồ Sơn Hoàng mở miệng, lễ quan Nam Hào đã không nhịn được nói: "Trữ phi Bắc Lãng, ngươi làm vậy không khỏi quá tuyệt tình!"

Vệ Trăn nhìn về phía ông ta, đột nhiên cười: "Nếu là Thái tử Bắc Lãng rơi vào trong tay các ngươi, các ngươi sẽ cho hắn lựa chọn này à?"

Lễ quan Nam Hào sững sờ.

Đương nhiên là không!

"Các ngươi sẽ không, các ngươi chỉ hận không thể thông báo thiên hạ, Thái tử Bắc Lãng chết trong tay các ngươi, nhẹ nhất cũng là treo thi thể lên cửa thành, tuyệt đối không có khả năng đưa hắn về Bắc Lãng."

Lễ quan Nam Hào quay đầu, không lên tiếng nữa.

Cơn thịnh nộ vừa rồi của Đồ Sơn Hoàng cũng chậm rãi tiêu tan.

Nàng nói không sai, nếu Chử Yến rơi vào trong tay gã ta, gã ta nhất định sẽ treo hắn lên cửa thành hong khô!

"So ra thì, ta vẫn quá nhân từ, bằng lòng đưa tiễn vong hồn Thái tử các ngươi về quê cũ."

Giọng Vệ Trăn càng lúc càng lạnh nhạt: "Các ngươi đừng không biết đủ."

Đồ Sơn Hoàng trầm mặc.

Lễ quan Nam Hào tiến lên phía trước, nói: "Điện hạ, chúng ta không sợ chết, không thể ký thư hàng."

Đồ Sơn Hoàng nhắm mắt lại: "Ta ký."

"Nhưng xin Trữ phi Bắc Lãng tuân theo hứa hẹn, đưa quan viên Nam Hào ta bình an về nước."

"Điện hạ không thể..."

Lễ quan Nam Hào hoảng sợ kêu lên.

Đồ Sơn Hoàng ngắt lời ông ta: "Không ký, Nam Hào đánh thắng được Bắc Lãng, Đông Nhữ à?"

Nếu chỉ có Bắc Lãng, còn có thể bắt tay với Tây Vu liều mạng chống trả, nhưng lại thêm Đông Nhữ, bọn họ hoàn toàn không có phần thắng. Có lẽ gã ta đã sai, gã ta không nên nghe theo lời xúi giục của Túc Miện, tới Đông Nhữ chuyện này.

Bây giờ chỉ hy vọng phụ hoàng có thể hiểu rõ ý của gã ta, nhận thư hàng.

Ký, có thể bảo vệ mạng của những lễ quan này, cũng có thể bảo đảm Nam Hào không bị diệt vong.

Không ký, bọn họ đều phải chết, cũng không giữ được Nam Hào.

Đương nhiên lễ quan Nam Hào cũng có thể hiểu rõ đạo lý này, hốc mắt đỏ bừng.

Vệ Trăn c*̃ng không bất ngờ với lựa chọn của Đồ Sơn Hoàng, nói chính xác hơn thì, giờ phút này nàng cũng không thèm để ý gã ta sẽ chọn thế nào.

Cảm xúc tàn bạo dâng trào trong lòng nàng, thậm chí nàng còn hơi thất vọng với lựa chọn của Đồ Sơn Hoàng.

Đồ Sơn Hoàng thấy nàng im lặng hồi lâu không nói, sắc mặt thay đổi: "Chẳng lẽ ngươi muốn lật lọng?!”

Vệ Trăn lạnh lùng liếc gã ta một cái, trong mắt không có cảm xúc nào khác.

Mặc dù nàng chưa lên tiếng, nhưng Đồ Sơn Hoàng thấy rõ, nàng đang nói, cho dù lật lọng thì thế nào, gã ta có thể làm gì nàng?

Đồ Sơn Hoàng khẽ cắn môi, kìm nén sự bực bội.

Đúng vậy, gã ta đã không có bất kỳ lợi thế nào, giống như dê đợi làm thịt, chỉ có thể mặc cho người xử lý.

Thấy Đồ Sơn Hoàng không làm ầm ĩ nữa, Vệ Trăn hơi thất vọng hừ khẽ một tiếng, mới thản nhiên nói: "Tống Hoài, đi lấy Thái tử ấn, thu thư hàng."

Mọi người đều nói gã ta là một tên l* m*ng chỉ biết dùng nắm đấm, sao thời điểm này lại không l* m*ng?

Tống Hoài gật đầu: "Vâng."

-

Nam Hào ký thư hàng, Đồ Sơn Hoàng tự sát ở đại điện Đông Nhữ, lễ quan Nam Hào không ở lại, lau nước mắt mang theo thi thể Đồ Sơn Hoàng lên đường.

Gần như Túc Miện c*̃ng đồng thời tắt thở, tướng chết cực kỳ đáng sợ, người Tây Vu đã không còn một mống, không có ai nhặt xác cho gã.

Tướng quân tiền điện đến trước mặt Đông Nhữ Đế xin chỉ thị, Đông Nhữ Đế trầm mặc một lúc rồi nói: "Nói với người Bắc Lãng một tiếng, để bọn họ tự quyết định.”

Đây là ân oán giữa Túc Miện và Bắc Lãng, bọn họ không tiện nhúng tay.

Cũng không muốn nhặt xác cho gã.

Tướng quân tiền điện khựng lại một giây rồi mới lên tiếng: "Vâng."

Trước mắt bên phía Bắc Lãng đang vội vàng tìm hoa Tu Diệp, nào rảnh xử lý thi thể của Túc Miện.

Ý bệ hạ là muốn để Túc Miện phơi thây tại đây.

Tên Túc Miện này, cũng coi như tự làm tự chịu.

"Ngươi c*̃ng dẫn người xuất cung đi tìm." Đông Nhữ Đế nhẹ nhàng thở dài: "Người xảy ra chuyện ở Đông cung, chúng ta không thể đổ cho người khác, cần phải tận tâm."

Tướng quân tiền điện nghiêm mặt đồng ý: "Vâng."

Về sau lại nhắc tới việc này, rất nhiều người đều không khỏi thổn thức.

Lúc ấy bốn nước ký kết hiệp ước, cuối cùng Thái tử Tây Vu, Nam Hào bỏ mình, tính mạng Thái tử Bắc Lãng nguy kịch, ngược lại là vị Thái tử chỉ góp cho đủ số kia thì tung tăng nhảy nhót.

Nhưng giờ phút này, Thái tử Đông Nhữ không nhảy nổi.

Hắn ta tự mình xuất cung dẫn người tìm kiếm hoa Tu Diệp trong thành.

Đây là loài hoa hiếm của Tây Vu, căn bản không có khả năng xuất hiện tại Đông Nhữ.

Nhưng chỉ cần có một tia hy vọng, không ai sẽ từ bỏ.

Vệ Trăn trở lại cung điện, canh giữ ở bên giường Chử Yến không rời một tấc.

Hai tay nàng nắm chặt lấy tay của hắn, không nhúc nhích nhìn chằm chằm gương mặt quá mức tái nhợt kia.

Bi thương sợ hãi đến cùng cực, cả người chết lặng cứng đờ, ngay cả nước mắt cũng không rơi nổi.

Trắc điện, Tống Hoài đã sai người tìm đủ những dược liệu khác để chế thuốc giải, chỉ chờ có hoa Tu Diệp là có thể chế thuốc giải.

Y đích thân nhìn vu sư, để tránh hắn ta tìm được cơ hội tự sát, điểm huyệt hắn ta, bẻ trật khớp hàm hắn ta.

Tề Vân Hàm quỳ trước tượng Phật trong điện, khẩn cầu trời cao khai ân.

Những người khác đều hành động, tìm kiếm hoa Tu Diệp.

Hơn nửa ngày này, trong cung điện yên tĩnh đến đáng sợ.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, đêm c*̃ng dần sâu.

Không biết có phải là ảo giác của Vệ Trăn không, nàng cảm thấy bàn tay trong tay mình dần dần lạnh đi.

Nàng chậm rãi vùi mặt vào lòng bàn tay hắn, muốn sưởi ấm cái tay ấy, cảm nhận được mạch đập yếu ớt kia, nước mắt tuôn ra như suối, nàng khóc không thành tiếng: "Chử Yến, chàng không thể bỏ lại ta."

"Chàng đã nói, tương lai muốn chia một nửa giang sơn cho ta, chàng không thể nuốt lời."

Tiếng khóc kìm nén truyền đến trắc điện, Tống Hoài nhắm mắt lại, bàn tay đặt trên đầu gối nổi gân xanh, khóe mắt rơi xuống một hàng nước mắt.

Sáng sớm, lúc y ôm điện hạ lên giường, điện hạ gắng gượng giữ được ý thức trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.

Hắn giống như khi còn bé, nhẹ nhàng nắm lấy ống tay áo của y, miễn cưỡng mở hé mắt, yếu ớt nói: "A huynh, bảo vệ nàng ấy thay ta."

Khoảnh khắc đó, y giống như bị một chậu nước lạnh dội từ đầu xuống.

Y không nhịn được suy nghĩ, có phải điện hạ c*̃ng cảm giác được cái gì không, mới có thể cố chống đỡ khôi phục một chút ý thức, để lại một câu như vậy.

Tống Hoài chậm rãi mở mắt nhìn về phía ngoài điện, trăng đã lên giữa trời, chỉ còn mấy canh giờ.

Chử Yến, ta sẽ không bảo vệ nàng thay ngươi.

Ngươi phải tự tỉnh lại, tự mình bảo vệ nàng.

Bằng không thì...

Nàng sẽ ra chiến trường vì ngươi.

Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, không ai bảo vệ được ai.

Chẳng biết từ lúc nào phía chân trời đã dần trở sáng.

Mắt Vệ Trăn đã sưng húp.

Một đêm này, nàng vô số lần sụp đổ, lại vô số lần kiên cường, nói với mình còn có hy vọng, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy hừng đông, nàng gần như ngạt thở.

Những ký ức từ khi bọn họ mới quen biết, hiểu nhau, rồi đến yêu nhau không ngừng tái hiện lại trong đầu nàng.

'Muốn chết à.'

'Nói không dễ nghe, thì chôn cả ngươi lẫn ve dưới cây trúc kia.'

'Nhớ kỹ cái giá hôm nay.'

'Có phải Cô từng gặp ngươi rồi không?'

‘Sao ngươi lại l* m*ng thế hả?'

...

'Khóc lớn hơn một chút, Cô sẽ tha cho ngươi.’

'Ngươi đang quyến rũ Cô?'

'Thu hồi tâm tư ngấp nghé Cô của ngươi lại đi... Với gương mặt này của Cô, còn chưa biết ai mới là người thiệt thòi đâu.'

'Ngươi không giết người được, nhưng có thể chôn xác, chôn một cái một ngàn lượng.'

'Ngoài Cô ra, không cho phép tiếp xúc nam tử khác.'

...

'Cô mơ thấy Cô đi ngục Phụng Kinh, có một nữ tử máu me khắp người xin Cô ban chết cho nàng ta.'

'Quần của Cô bị ngươi mang đi nhóm lửa à?'

‘Nàng muốn đi Đông cung nhìn xem không?'

‘Nàng cứ nói là bị Cô bắt cóc, không phải tự nguyện, Cô đi đây.'

'Trăn Trăn, Cô biết sai rồi, bên ngoài lạnh lắm, nàng cho Cô vào trước đi.’

'Hôm nay Trăn Trăn rất đẹp, khiến người ta phải mơ ước.'

'Được, trách nhiệm chia một nửa, tương lai cũng chia một nửa giang sơn.'

'Cô giao mạng mình cho Trữ phi.'

Nước mắt Vệ Trăn làm ướt một mảng đệm chăn.

Hắn giao mạng của mình cho nàng, nhưng nàng không bảo vệ được.

Nàng chỉ hận không thể dùng mạng của mình để đổi hắn trở về.

"Trữ phi, Tống đại nhân!"

Bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng của Cảnh Nhất.

Vệ Trăn khẽ giật mình, cứng đờ ngẩng đầu nhìn ra ngoài.

"Tìm được hoa Tu Diệp rồi!"

Giọng nói vui mừng của Cảnh Nhất vang lên: "Mấy ngày trước đây Quan đại phu tra được cần hoa Tu Diệp, Thập Tam đã cố ý đi tìm một gốc hoa Tu Diệp, vừa về đến thành Ngọc Kinh."

Ngay sau đó giọng Tống Hoài truyền đến: "Lấy vào!"

Vệ Trăn trở nên hoảng hốt, ngẩn ngơ một lát mới tỉnh táo lại, luống cuống tay chân lau khô nước mắt, nhưng sau đó lại khóc vì vui mừng: "Điện hạ, tìm được rồi, chàng được cứu rồi."

Những dược liệu khác để chế thuốc giải đã được chuẩn bị sẵn, thứ cần thiết c*̃ng đã đầy đủ.

Hoa Tu Diệp vừa đến, Tống Hoài lập tức giải huyệt cho vu sư, để hắn ta điều chế thuốc giải.

Cuối cùng, bọn họ kịp thời cho Chử Yến uống thuốc giải trong nửa canh giờ cuối cùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 149.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 6 tháng