Trong người Chử Yến có cổ chết, lại đang ở một đất nước xa lạ, đám Vệ Trăn chỉ có thể nghiêm ngặt phòng thủ cung điện này. Ngoài kia hiểm nguy rình rập bốn bề, bọn họ không dám mạo hiểm, thế là Thái tử điện hạ cũng chỉ có thể ngày ngày ở lì trong điện này, không thể bước chân ra khỏi cửa.
Không có tấu chương để phê, Đô sát viện c*̃ng không có việc cần xử lý, đây có lẽ là quãng thời gian nhàn nhã nhất sau khi Chử Yến làm Thái tử.
Mà những người khác lại là đi sớm về trễ, cùng lắm chỉ để lại một người ở trong điện trông coi, cung điện lớn như vậy ngày ngày đều vô cùng tĩnh mịch.
Lúc có Vệ Trăn ở bên, Thái tử dính bên cạnh Vệ Trăn, lúc Vệ Trăn không ở cạnh hắn cũng chỉ có thể đọc thoại bản, tô tô vẽ vẽ giết thời gian, có khi sẽ giống hôm nay, thực sự quá buồn bực mới đánh cờ với Tề Vân Hàm.
Nhưng khả năng đánh cờ của Tề Vân Hàm và Thái tử chênh lệch quá xa, đừng nói giết thời gian, thời gian thậm chí cảm giác như còn trôi chậm hơn.
Mãi mới chờ đến lúc Vệ Trăn trở về, Thái tử lập tức lôi kéo người không buông.
Nhưng Vệ Trăn và Tống Hoài lại bàn chuyện không ngừng, bởi vì trúng cổ độc hắn không thể ra ngoài, sau khi ngủ say mấy ngày, không những bị ép đứng ngoài cuộc, Vệ Trăn còn không để ý tới hắn.
Thế là, Thái tử điện hạ vô cùng tủi thân.
Nhìn dáng vẻ vô cùng đáng thương của Thái tử, Vệ Trăn buồn cười, kết thúc cuộc trao đổi với Tống Hoài, tập trung vào hắn.
Tống Hoài vừa đi, nàng đã bị Thái tử ôm lên giường.
Lúc ở trên giường Thái tử không hề đáng thương chút nào, giữa ban ngày ban mặt Vệ Trăn không dám phát ra âm thanh, thực sự bị đòi hỏi quá đáng quá, mới không chịu nổi thốt ra một tiếng r*n r* khe khẽ, đến khi Thái tử thoả mãn đã là gần một canh giờ sau.
Vệ Trăn tựa vào ngực Thái tử, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Nàng cũng không buồn ngủ, tâm tư còn nghĩ tới 'kíp nổ'.
Đêm hôm ấy, nàng không muốn lại trải qua cảm giác đó một lần nữa.
Những ngày qua, nàng trông có vẻ vẫn bình tĩnh, thật ra trong lòng cực sợ, nàng căn bản không dám tưởng tượng nếu như mất đi hắn sẽ thế nào.
"Trăn Trăn."
Chử Yến cúi đầu hôn mái tóc nàng một cái, thấp giọng nói: "Vất vả cho nàng rồi."
Hắn bị vây ở một góc này, bây giờ mọi chuyện đều cần nàng chống đỡ.
Vệ Trăn chậm rãi mở mắt ra, ngửa đầu nhìn hắn một lát sau đó hơi rướn người lên, gối lên bờ vai trần của Thái tử, mặt gần như dán sát cổ của hắn.
Nàng biết hắn đang nói gì, nhưng nàng cũng không cảm thấy vất vả.
"Điện hạ, chàng biết ban đầu vì sao ta muốn vào phủ Lãng Vương không?"
Chử Yến: "Vì sao?"
Vệ Trăn ngồi thẳng dậy, nhìn hắn nói khẽ: "Ban đầu, trong lòng ta chỉ có thù hận, nghĩ đến sau khi báo thù ta có thể an nhàn sống trong phủ Quận chúa, hưởng thụ quãng đời còn lại. Nhưng sau khi quen biết điện hạ, điện hạ đã khiến cho suy nghĩ của ta chậm rãi thay đổi."
Lúc Vệ Trăn ngồi dậy, chăn trên vai trượt xuống, lộ ra cảnh xuân sắc kiều mị, Chử Yến đưa tay nhẹ nhàng kéo chăn lên cho nàng. Vừa chỉnh lại chăn cho nàng, bỗng hắn nghe thấy lời cuối cùng của nàng.
Động tác của Thái tử khựng lại, thoáng ngây người nhìn nàng.
"Mới đầu, ta cũng giống như người đời, sợ hãi điện hạ, nhưng khi quan hệ giữa chúng ta càng ngày càng thân cận, ta phát hiện, điện hạ cũng không phải là người dễ giận tàn bạo, điên cuồng như trong miệng mọi người hay đồn thổi. Ta nhìn thấy điện hạ đối xử với cấp dưới rất khoan dung nhân từ, lòng dạ rộng lớn, thiện lương đức độ.”
Lúc Vệ Trăn nói những lời này, trong mắt tràn đầy tình ý nồng đậm: "Cho dù người đời có hiểu lầm, sợ hãi điện hạ, nhưng từ đầu đến cuối điện hạ vẫn đối xử với con dân trước sau như một, một lần rồi lại một lần che chở Bắc Lãng, bảo đảm lãnh thổ Bắc Lãng không mất, giữ vững giang sơn."
"Ta mến mộ điện hạ, c*̃ng kính ngưỡng điện hạ."
Bàn tay đang nắm góc chăn của Chử Yến khẽ siết chặt lại.
"Khi đó ta nghĩ, ta cũng muốn trở nên giống điện hạ, phải gánh vác trách nhiệm của Huyện chúa, bảo vệ con dân Bắc Lãng ta, như thế, mới xứng đáng đứng bên cạnh điện hạ." Vệ Trăn tiếp tục nói: "Cho nên, ta muốn mạnh lên, muốn tiếp quản quân Lãng, ngay từ ban đầu, mục đích của ta vẫn luôn là vì có thể sóng vai bên cạnh điện hạ."
Cổ họng Chử Yến khẽ nhúc nhích, tiếng nói vô cùng mềm nhẹ: "Thế hiện tại thì sao?"
Vệ Trăn nhìn hắn, chân thành nói: "Hiện tại, ta muốn chia sẻ với điện hạ."
"Điện hạ bằng lòng chia một nửa gánh nặng trên vai cho ta không?"
Hai người nhìn nhau một hồi, sau đó Chử Yến nhẹ nhàng cười một tiếng, ôm nàng vào lòng, khóe mắt thoáng ướt át.
Thái tử nghiêng đầu hôn lên trán nàng một cái, nhẹ nhàng nói: "Được, trách nhiệm chia một nửa, tương lai, giang sơn cũng chia một nửa."
Vệ Trăn nhắm mắt lại, khóe môi hơi cong lên.
Sau một hồi, nàng mới nói: "Điện hạ, tin tưởng ta, lần này, ta nhất định có thể bảo vệ chàng."
"c*̃ng nhất định sẽ khiến cho những người đã tổn thương chàng trả giá đắt."
Trong tim Thái tử như có một dòng nước ấm chảy qua.
Những năm này, Tống Hoài, ám vệ, tướng sĩ... Rất nhiều người đều từng không màng tính mạng để bảo vệ hắn an toàn, mỗi lần như vậy hắn đều rất xúc động. Nhưng lúc này đây, từ bảo vệ được thốt ra từ trong miệng nàng lại mang cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Lần này, hắn có thể không bận tâm gì, chỉ cần đứng ở sau lưng nàng là đủ.
Đây là trải nghiệm hắn chưa bao giờ có.
Sau một lúc lâu, Thái tử khẽ cười một tiếng, nói: "Ừ, Cô giao mạng của mình cho Trữ phi."
Vệ Trăn gật đầu thật mạnh: "Ừm."
Đột nhiên, nàng nhớ ra cái gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía Thái tử, thử nói: "Nếu là ta không cẩn thận giết Thái tử nước địch..."
Nàng biết cũng không phải là hắn không muốn đánh Tây Vu Nam Hào, chỉ là hắn không muốn bách tính chịu khổ vì chiến loạn, cho nên mới nén giận đồng ý ký hiệp ước, nếu không dựa theo tính tình của hắn, đã dẫn binh áp sát đám người kia từ lâu rồi.
Bởi vậy, nàng vẫn luôn không tìm được cơ hội thích hợp để nói cho hắn biết kế hoạch vào ngày ký kết hiệp ước của mình.
Không ngờ Chử Yến lại nhướng mày: "Vậy thì Cô sẽ đi đòi công lao cho Trữ phi."
Vệ Trăn sững sờ, nhìn chằm chằm hắn.
Không trách nàng khơi mào chiến sự à?
Chử Yến thấy nàng phản ứng như vậy, đưa tay nâng cằm của nàng lên, tức giận nói: "Tây Vu Nam Hào dã tâm bừng bừng, lần này cũng không phải là thật lòng muốn ký kết, chẳng qua chỉ muốn nhân cơ hội lấy mạng Cô. Cô xảy ra chuyện trước khi ký kết, Nam Hào Tây Vu tất nhiên sẽ lập tức phát binh, đến lúc đó, chiến hỏa vẫn sẽ bay tán loạn, Bắc Lãng cũng nguy rồi."
"Thiên hạ nhất thống, mới có thể hòa bình lâu dài, Trăn Trăn, chẳng lẽ Cô không rõ những đạo lý này ư?"
Vệ Trăn lặng người nhìn vào mắt hắn, rồi chột dạ cúi đầu xuống.
Gần đây nàng nghĩ ngợi quá nhiều, nhất thời sa vào lối nghĩ chật hẹp.
Nàng được hắn dạy dỗ rất nhiều, là người thầy của nàng, sao hắn có thể không nghĩ tới những điều này.
Chử Yến khẽ vuốt cằm của nàng cúi người nhẹ nhàng hôn lên môi nàng một cái, sau đó nói: "Trăn Trăn cứ thỏa sức làm những điều nàng muốn. Mọi hậu quả, đã có Cô gánh vác."
Trong lòng Vệ Trăn như tan chảy thành nước, không nhịn được ngẩng đầu đáp lại nụ hôn của hắn.
Thế là, một hồi dây dưa triền miên lại diễn ra.
Lần này sau khi kết thúc Vệ Trăn mệt mỏi thiếp đi, mãi đến khi tiệc tối sắp diễn ra, Đông Tẫn mới vào phòng gọi nàng tỉnh lại.
Tiệc chào đón Thái tử Bắc Lãng, Thái tử hai nước Nam Hào Tây Vu cũng tham gia, Chử Yến không thể có mặt, vẫn là Tống Hoài dịch dung tham dự cùng Vệ Trăn.
Để cho ổn thỏa, Thái tử bảo Tề Vân Hàm dự tiệc với Thập Cửu.
Tề Vân Hàm còn muốn đánh cờ với Thái tử ca ca giúp hắn giải buồn, nhưng Chử Yến lại hoàn toàn không có suy nghĩ này, đánh cờ với Tề Vân Hàm, hắn sẽ chỉ càng thêm buồn bực mà thôi.
Tiệc chào đón đương nhiên không thể thiếu nâng ly cạn chén, ngấm ngầm đấu đá.
Tống Hoài ghi nhớ thân phận lúc này của mình, ánh mắt bình đẳng coi thường tất cả mọi người, lười nhác ngông cuồng, thể hiện thần thái của Thái tử vô cùng tinh tế.
Đông Phương Tô ôm đùi c*̃ng ôm rất triệt để, từ đầu tới cuối gần như đều ngồi bên cạnh 'Thái tử Bắc Lãng', mà 'Thái tử Bắc Lãng' vui giận thất thường lại cũng khá kiên nhẫn với hắn ta, rõ ràng, hai nước quan hệ thân cận, khẳng định minh ước bền chặt giữa hai nước.
Ban ngày Thái tử hai nước Tây Vu Nam Hào bị mất mặt, bèn bắt tay với nhau trong tiệc tối, thề không bắt chuyện với Chử Yến, lấy đó để thể hiện thân phận cao quý.
Vừa khéo, Tống Hoài và Vệ Trăn c*̃ng được yên tĩnh.
Ngược lại là trong bữa tiệc Đại lý tự khanh có đến mời rượu 'Tống Hoài'.
Thập Cửu đã biết Đại lý tự khanh từng gặp Tống Hoài, bèn đơn giản giải thích ngày đó chỉ là dịch dung.
Mà giọng nói khác thường...
Đại lý tự khanh cũng chỉ nghe Tống Hoài nói mấy câu, nhất thời c*̃ng không phân biệt ra được.
Sau khi Đại lý tự khanh đạt được đáp án, cũng coi như giải đáp nghi hoặc, thấy 'Tống Hoài' có vẻ không thích trò chuyện, cũng vui vẻ rời đi.
Tiệc tối không xảy ra bất ngờ gì, thuận lợi trôi qua.
Chỉ là, trong lúc đó Đông Phương Tô muốn thi uống rượu với Tống Hoài, Tống Hoài không sao, bản thân tiểu Thái tử lại say đến mức không biết trời trăng đất hỡi là gì. Yến tiệc kết thúc, Đông Phương Tô sống chết không chịu lên xa giá, muốn kết bái với Thái tử Bắc Lãng, hoàn toàn quên mất người hắn ta lôi kéo cũng không phải là Chử Yến.
Kết bái đương nhiên là không thể, Tống Hoài gọi ám vệ của Đông Phương Tô ra, bảo bọn họ cưỡng chế cõng hắn ta về.
-
Ngày hôm sau, Tống Hoài dẫn Quan đại phu đi thăm dò mấy quầy hàng kia, nhưng vẫn không phát hiện khác thường.
Tin tức bọn họ biết được quá ít, rất khó tìm ra 'kíp nổ' chính xác.
Sau khi Vệ Trăn biết được thì trầm mặc hồi lâu, hỏi Quan đại phu: "Không có manh mối về 'kíp nổ', có thể đổi hướng điều tra không?"
"Ví dụ như, điều tra về cổ độc của Tây Vu?"
Quan đại phu ngẩn người, sau đó vỗ gáy một cái: "Đúng rồi, sao nhất thời ta lại quên mất vụ này chứ."
"Thế này đi, các ngươi tiếp tục theo dõi mấy quầy hàng kia, ta đi thăm dò cổ độc Tây Vu, chỉ cần tìm được nơi phát ra, nói không chừng sẽ có thu hoạch."
Thập Tam đi theo bảo vệ an toàn của Quan đại phu.
Vệ Trăn cũng đi tìm Đông Nhữ Đế, dùng lý do sức khỏe Thái tử không tốt, trì hoãn ngày ký kết.
Ngày ký kết không phải do một mình Đông Nhữ Đế quyết định, vậy nên phải triệu Túc Miện Đồ Sơn Hoàng vào cung bàn bạc, hai người kia nghe sức khỏe Thái tử Bắc Lãng không tốt, mừng rỡ trong lòng, đây nhất định là cổ độc đã phát tác!
Dĩ nhiên là bọn họ vô cùng vui vẻ trì hoãn ngày ký kết!
Bởi vì căn bản là bọn họ không định ký hiệp ước, mục đích quan trọng nhất của bọn họ trong chuyến đi lần này là lấy mạng Chử Huyền Cận.
Cho nên, ngày ký kết thuận lợi lùi lại một tuần.
Mấy ngày liên tiếp sau đó, Túc Miện và Đồ Sơn Hoàng ngày ngày chờ tin Chử Yến đột tử, nhưng sớm đã trôi qua kỳ hạn bốn ngày, lại vẫn không chờ được tin Thái tử Bắc Lãng chết bất đắc kỳ tử, không khỏi bắt đầu sinh lòng nghi hoặc.
Bên phía Tống Hoài vẫn không có phát hiện gì, từ ngày đó Quan đại phu đi ra ngoài thì lại không truyền tin tức về.
Mà đảo mắt thời gian đã tới ngày ký kết.
