Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 162: Tô Vãn Đường / Tề Vân Mộc




Sắp đến đại hôn của Tề Vân Hàm, chuyện của Tề Vân Mộc mặc dù khiến Tề gia rất tức giận, nhưng trong thời điểm quan trọng này cũng thật sự khó lòng mà không khỏi phân tâm. Tề phu nhân tính toán đợi sau khi nữ nhi xuất giá, sẽ ‘bàn bạc’ lại chuyện này.

Thế là mấy ngày sau đó, một mảnh gió êm sóng lặng.

Nhưng Vệ Trăn biết rõ, đây là yên tĩnh trước bão táp.

Hai gia tộc lớn có dòng dõi trăm năm như hai nhà Tề - Thi cực kỳ để ý mặt mũi, cấp bậc lễ nghĩa quy củ. Nhất là khi Tề Vân Mộc còn là Tề gia trưởng tử, gia chủ tương lai của Tề gia, hôn sự càng cực kỳ thận trọng. Tề phu nhân vẫn luôn để ý sát sao, không cho phép xảy ra chút sơ suất nhỏ nào.

Nhưng ai mà ngờ được, chẳng qua chỉ là đi ăn tiệc cưới, Tề Vân Mộc đã bị Tô Vãn Đường hết cường thế cưỡng ép, lại còn dùng thôi tình hương, đối với Tề gia mà nói đây là bê bối lớn trước nay chưa từng có.

Cũng may bây giờ việc này đã bị đè xuống, ngoài phủ Lãng Vương và Tề gia, còn không có người ngoài biết được.

Nhưng cho dù là vậy, Tề gia cũng không phải dễ nói chuyện, trừ khi...

Tề Vân Mộc bỏ qua.

Nhưng hai ngày này nàng đã tìm hiểu vị đại công tử Tề gia này qua từng phương diện.

Nho nhã bác học, trầm ổn như tùng, thanh khiết như ngọc, không cần phải bàn cãi. Nhưng người xuất sắc như vậy thường có chút cao ngạo cứng cỏi, mà Tề gia đại công tử càng hơn thế, không những thế cái miệng kia rất lợi hại, xưa nay chưa từng chịu chút thiệt thòi nào.

Muốn hắn bỏ qua, nhận nỗi nhục này, quả thực là không dễ.

Vệ Trăn nhìn Thái tử điện hạ đang ngồi pha trà đối diện, yên lặng đứng dậy ngồi xuống bên cạnh hắn, dịu giọng hỏi: "Điện hạ, những năm ngài ở Tề gia, có biết rõ sở thích của Tề đại công tử không?"

Chử Yến chậm rãi đảo nước trà, nhẹ nhàng uống một ngụm, mới ung dung gật đầu: "Ừm."

Vệ Trăn vội vàng xích lại gần hắn: "Điện hạ nói ta nghe một chút đi?"

Chử Yến khẽ liếc sang một bên, ánh mắt khẽ đảo qua chén trà trước mặt Vệ Trăn. Vệ Trăn chợt hiểu ra, vội vàng nâng chén trà lên uống một ngụm, sau đó chân thành nói: "Điện hạ pha trà đúng là tuyệt nhất đương thời, không ai bằng!"

Nói xong, nàng còn gật đầu tỏ vẻ khẳng định.

Sao Chử Yến có thể không nhìn ra nàng đang cố ý lấy lòng, chẳng qua việc nàng lấy lòng hắn luôn luôn có tác dụng, hắn khẽ hừ một tiếng, từ từ nói: "Không chọc hắn, hắn là vị quân tử nhẹ nhàng, chuyện gì cũng dễ nói, chọc hắn, thì người này cực kỳ ghim thù, ai cũng đừng hòng sống tốt."

Tim Vệ Trăn chợt lạnh lẽo.

Ngay cả Thái tử cũng nói như vậy, có thể đoán Tề đại công tử kia khó chơi cỡ nào.

"Điện hạ, vậy ta cho người đi thăm dò ý của hắn trước?"

Chử Yến: "Cô không đề nghị làm như vậy."

"Hắn là người tàn nhẫn, tính tình là thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành, mạo muội đi thăm dò ngược lại sẽ khiến hắn càng thêm tức giận."

Vệ Trăn vội nói: "Thế điện hạ có ý gì hay?"

"Hai ngày nay ám vệ Tề gia đang tìm người." Chử Yến dừng một chút, ám chỉ.

Ban đầu Vệ Trăn sửng sốt, sau đó kinh ngạc nói: "Hắn đang tìm Vãn Đường, hắn muốn làm cái gì, cũng không thể..."

"Mặc dù Tề Vân Mộc độc miệng, nhưng mềm lòng, hắn sẽ không thực sự giết người, cùng lắm là để cho người đánh kẻ gây họa một trận cho thỏa cơn giận." Chử Yến dừng lại một lát, nhìn về phía Vệ Trăn, thở dài: "Thư sinh vẫn là tính tình mềm mỏng, nếu là Cô, nhất định sẽ chết không còn sót lại một chút cặn nào."

Vệ Trăn: "..."

Hẳn là dưới gầm trời này cũng không có cô nương nào dám dùng cách như vậy để tính kế hắn đâu.

"Trăn Trăn là người duy nhất tính kế Cô mà còn sống." Chử Yến đột nhiên xích lại gần nàng.

"Trăn Trăn không bồi thường Cô à?"

Vệ Trăn nhìn đôi môi gần trong gang tấc của Thái tử, thầm cảm thấy buồn cười.

Dù sao mấy ngày nay dù là lúc nào, hay ở bất kỳ nơi đâu hắn đều có thể tìm được các thể loại lý do để nàng hôn hắn.

Vệ Trăn thuần thục tiến tới, hôn lên môi của hắn rồi nhanh chóng tách ra: "Ý của điện hạ là, để Vãn Đường đi chịu đòn?"

"Chưa hôn đủ!" Chử Yến hơi bất mãn: "Hắn hết giận, mới có thể chịu ngồi xuống bàn bạc."

Nói như vậy, Vệ Trăn cảm thấy hình như cũng có chút đạo lý, nhưng nàng vừa muốn mở miệng đã bị Thái tử không quan tâm hôn lên, sau đó cũng không biết thế nào mà lại lăn lên trên giường.

Qua thời điểm gian nan lúc trước, mỗi lần Thái tử đều đòi hỏi nhiều hơn lần trước, mấy ngày nay không buông tha nàng một ngày nào.

Chờ sau khi Thái tử thoả mãn, trời cũng đã tối đen, cửa cung đã khóa lại, hôm nay không thể để Tô Vãn Đường ra cung nữa.

Trước khi ngủ Vệ Trăn lại dặn dò Đông Tẫn vài câu.

Hôm sau trời vừa sáng, Tô Vãn Đường đã rời khỏi Đông cung.

Ra khỏi cửa cung, Tô Vãn Đường ngẫm nghĩ sau đó đi về Tô gia.

Nếu nàng ấy về phủ Lãng Vương, lỡ như người của Tề đại công tử không dám tới đánh nàng ấy, hôm nay coi như đi một chuyến vô ích.

Tô Vãn Đường nghe nói có lẽ chịu một trận đòn là có thể giải quyết chuyện này, ngay cả cơm sáng cũng không kịp ăn đã ra cung. Lúc này nàng ấy đi trên đường, ngửi mùi thơm phát ra từ quầy hàng, nàng mới phát hiện đã bụng đói kêu vang.

Nhưng...

Nàng s* s**ng bên hông.

Ra ngoài vội quá, không mang bạc.

Tô Vãn Đường ngắm nhìn mì hoành thánh thơm ngào ngạt, trầm tư một lát, sau đó quay người tiến vào một hẻm nhỏ không người.

"Trên người chư vị có mang bạc không?"

Tô Vãn Đường đứng ở trong ngõ hẻm, giống như đang nói chuyện với không khí: "Có thể cho ta vay chút tiền mua bát mì hoành thánh trước không?"

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

Tô Vãn Đường lại nói: "Các ngươi là người của Tề đại công tử, hẳn là có tiền mua một bát mì hoành thánh đúng không?"

Rốt cục, trong không khí có xao động.

Gần như trong chớp mắt, mười mấy người áo đen xuất hiện trong ngõ nhỏ, bao vây Tô Vãn Đường.

Đối với bị đánh và đói bụng mà nói, Tô Vãn Đường cảm thấy cái sau khiến nàng ấy khó lòng chịu đựng hơn

Nàng ấy tập võ từ nhỏ, sao có thể chịu ít khổ, vả lại ngay cả bị Tống Hoài đánh nàng ấy cũng đã vượt qua, tình hình trước mắt này, nàng ấy không sợ chút nào.

Chỉ cần vị Tề đại công tử kiêu ngạo nhu nhược kia nguôi giận là được.

"Vậy tới đi, sau khi kết thúc mua cho ta bát mì hoành thánh cũng được."

Sắc mặt Tang Hộc, cận vệ của Tề Vân Mộc, có vẻ hơi phức tạp.

Nàng ấy biết rõ ý đồ đến của bọn họ, nhưng không hề sợ hãi, còn có tâm trạng ăn cơm?

Vả lại nàng ấy làm chuyện như vậy với công tử, sao vẫn có thể hùng hồn vay tiền bọn họ mua mì hoành thánh như vậy?

Nếu là công tử ở chỗ này, chắc chắn sẽ tức chết.

Tang Hộc không trả lời, chậm rãi giơ tay lên.

Tô Vãn Đường thấy vậy, biết không có mì hoành thánh, vội vàng nói: "Đừng đánh mặt nhá!"

Một trận hỗn chiến, à không, ẩu đả đơn phương cứ thế bắt đầu.

Trên nóc một ngôi nhà cách đó không xa, Ngọc Thập Bát nắm một vốc hạt hướng dương trong tay, vừa cắn vừa nói: "Chậc chậc, những người này nha, thật là không biết thương hương tiếc ngọc, một cô nương đáng yêu như vậy mà họ c*̃ng ra tay được. Tốt xấu gì Tô cô nương c*̃ng hạ một người đi chứ."

Ngọc Nhị lấy mấy hạt hướng dương từ trong tay nàng ấy, nói: "Bọn họ không đánh vào chỗ hiểm, không dùng nội lực, ra tay c*̃ng không tính là tàn nhẫn."

"Hôm nay Tô cô nương cố ý ra ngoài làm Tề đại công tử nguôi giận, ngươi đoán nếu nàng ấy quật ngã một người, cơn tức này của Tề đại công tử có thể nguôi không?"

Là hai người bọn họ chủ động xin đi hóng hớt... Khụ, bảo vệ Tô Vãn Đường.

"Nói cũng đúng." Thập Bát gật đầu: "Nhưng đánh xong có thể coi như không có chuyện này à?”

Ngọc Nhị nhún vai: "Ít nhất trong lòng sẽ dễ chịu hơn một chút."

Công tử kiêu ngạo sống trong nhung lụa bị người ‘bá vương ngạnh thượng cung’, không trực tiếp ra tay dồn người vào chỗ chết đã xem như nhân từ rồi.

Cắn xong một vốc hạt hướng dương, trong ngõ nhỏ c*̃ng quay về yên tĩnh.

Tô Vãn Đường nằm rạp trên mặt đất, qua nửa ngày không đứng dậy.

Thập Bát nhíu mày, muốn đứng lên: "Bọn họ đánh thật à?"

Ngọc Nhị đè nàng ấy lại: "Yên tâm chớ vội."

Quả nhiên, một lát sau, Tô Vãn Đường gối đầu lên tay, một tay khác thì vòng ra sau xoa vai, lầm bầm: "Đói quá đi."

Thập Bát: "..."

Khóe môi nàng ấy giật giật: "Xem ra là ra tay nhẹ."

Ngọc Nhị móc từ trong ngực ra một khối bạc vụn ném tới: "Tô cô nương có thể chịu đòn, nhưng không thể chịu đói."

Hơn mười ngày huấn luyện đặc biệt kia, lượng ăn của một mình nàng ấy bằng lượng ăn của hai người nàng ta và Tiểu Thập Cửu.

Một khối bạc vụn rơi xuống trước mắt, Tô Vãn Đường ngẩn người, sau đó lập tức đứng bật dậy. Nàng ấy nắm bạc vụn nhìn xung quanh, mơ hồ thấy được một thanh đại đao trên một nóc nhà, nàng ấy nhếch miệng cười một tiếng, giơ tay: "Cảm ơn."

Ăn xong hai bát mì hoành thánh thơm ngào ngạt, lại mua một cái bánh, Tô Vãn Đường mới cảm thấy toàn thân như sống lại.

Sau đó nàng ấy lại chìm vào một trận mê mang.

Hiện tại nàng ấy nên đi đâu?

Đánh xong, hẳn là Tề đại công tử đã bớt giận, nếu không lại rèn sắt khi còn nóng đi nói lời xin lỗi?

Nói không chừng việc này có thể cứ thế trôi qua.

Nhưng nàng ấy nên đi đâu tìm hắn?

Tề gia? Không không không, Tề phu nhân sẽ dùng ánh mắt g**t ch*t nàng ấy.

Tô Vãn Đường bực bội gãi đầu, cuối cùng vẫn quyết định đi về Đông cung trước.

Bởi vì hình như nàng ấy phát hiện mình không thể tránh né người của Tề gia để nhìn thấy Tề đại công tử.

-

Tô Vãn Đường vừa tới Đông cung nói với Vệ Trăn muốn gặp Tề Vân Mộc, Quận chúa Thịnh An đã đến.

Vệ Trăn vẫy lui cung nhân, bảo Đông Tẫn Nguyệt Lan trông coi ở ngoài điện.

Không lâu sau trong điện chỉ còn lại ba người, Tô Vãn Đường đang muốn quỳ xuống nhận lỗi, Vệ Như Sương đã bước nhanh đi hướng nàng ấy, kéo nàng ấy vào lòng.

Tô Vãn Đường ngẩn người, sau đó hốc mắt bỗng dưng đỏ lên.

Nhưng nàng ấy mím chặt cánh môi, cố nén không khóc thành tiếng.

Nàng ấy thật sự rất khó chịu, nhưng nàng ấy biết chuyện này là nàng ấy gây ra, nàng ấy không có tư cách sướt mướt.

Vệ Như Sương vỗ vỗ lưng của nàng ấy, dịu dàng nói: "Muốn khóc thì cứ khóc đi, có bá mẫu ở đây, trời không sập xuống được."

Nước mắt Tô Vãn Đường lập tức rơi xuống như vỡ đê.

Nàng ấy không còn kìm nén, giống như là nữ nhi tủi thân gặp được mẫu thân, khóc kinh thiên động địa.

Qua nửa khắc đồng hồ, tiếng khóc mới dần dần ngừng lại.

Vệ Như Sương kéo Tô Vãn Đường ngồi xuống, Vệ Trăn thì ngồi ở một bên khác.

Tô Vãn Đường cúi đầu, trong lòng rối loạn, không nghĩ được gì.

Vệ Như Sương yên lặng một lát, mới hỏi: "Vãn Đường, con nói thật cho bá mẫu, con chán ghét Tề Vân Mộc không?"

Tô Vãn Đường không ngờ Vệ Như Sương sẽ có câu hỏi như thế, nàng ấy giật mình, nhất thời không thể trả lời.

"Các con đã quen biết từ trước, lại đã ngủ với nhau một đêm, bây giờ con nói thật cho ta con cảm thấy hắn thế nào." Vệ Như Sương c*̃ng không cho nàng ấy thời gian suy nghĩ, nghiêm túc truy hỏi.

Tô Vãn Đường vô thức nhìn sang Vệ Trăn, lại nghe Vệ Trăn dịu dàng nói với nàng ấy: "Hôm nay mẫu thân đến, là muốn giải quyết chuyện này, trong lòng ngươi nghĩ như thế nào thì trả lời như thế."

Tô Vãn Đường nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm."

Đầu tiên nàng ấy nhẹ nhàng lắc đầu: "Ta không ghét hắn."

Vệ Như Sương lập tức nói: "Thế có thích không?"

Người Tô Vãn Đường cứng đờ, hơi luống cuống.

Người nàng ấy thích là...

"Bỏ qua tất cả nhân tố, quên đi cái người đã chỉ có thể làm người lạ trong lòng con, con tự hỏi bản thân xem, nếu như về sau sớm chiều ở chung với Tề Vân Mộc, con có thích được hắn không?" Vệ Như Sương hướng dẫn từng bước: "Cẩn thận nghĩ lại tình cảnh đêm đó, rung động không?"

Tô Vãn Đường nghe theo lời Vệ Như Sương bắt đầu cẩn thận nhớ lại gương mặt đêm đó.

Khuôn mặt tuấn tú, mũi cao thẳng, chóp mũi cân đối, môi không mỏng không dày, không thể phủ nhận là gương mặt kia không có gì để bắt bẻ.

Nhưng người lại cực kỳ hung dữ, sau khi bị nàng ấy trói hai tay còn tức giận đá nàng ấy mấy cái.

Tô Vãn Đường đột nhiên cúi gằm mặt xuống.

Không nghĩ được nữa, càng nghĩ càng thấy bản thân không phải là người.

Một vị trưởng tử thế gia cao quý như vậy, bị nàng ấy giày xéo một phen như vậy, nếu là nàng ấy, chỉ sợ có thể trực tiếp xách đao đi chém người.

"Vãn Đường, suy nghĩ kỹ một chút, càng chi tiết càng tốt, điều này sẽ giúp bá mẫu giúp con suy xét rõ ràng hơn." Vệ Như Sương thấy nàng ấy phản ứng như vậy thì ánh mắt sáng lên, giọng càng thêm hiền hòa.

Cuối cùng Vệ Trăn cũng nhìn ra.

Khóe môi nàng hơi giật giật, đột nhiên nghĩ đến một câu.

Gừng càng già càng cay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 149.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 6 tháng