Tôi Muốn Nghỉ Hưu - Hủ Mộc Điêu Dã

Chương 87: NT2




Cuối tháng Ba, tin tức về việc Cảnh Lê và Kỷ Quân Chương sắp tổ chức đám cưới được truyền thông đưa tin, lập tức leo lên hot search.

Khi các nền tảng mạng xã hội lớn đang thảo luận sôi nổi, Cảnh Lê chọn sáu bức ảnh cưới với Kỷ Quân Chương đăng lên Weibo cá nhân, Kỷ Quân Chương chia sẻ lại, xác nhận tin tức này.
Khu vực bình luận và quảng trường CP của họ tràn ngập lời chúc phúc.

[Đám cưới!!!!]

[Cuối cùng cũng làm đám cưới, tôi mãn nguyện rồi!]

[Chúc mừng chúc mừng chúc mừng chúc mừng!!!!]

[@Kỷ Quân Chương và Cảnh Lê chắc chắn là giả, bạn anti-fan này ơi giấc mơ của bạn tan vỡ hoàn toàn rồi kìa, anti hơn hai năm, mấy ngày trước còn nhảy nhót bảo chưa tổ chức đám cưới thì không tính, mượn lời chúc tốt lành của bạn, đám cưới đến rồi đây.]

[Ha ha ha ha ha ha, tài khoản đó xóa rồi.]

[Ảnh chụp đẹp quá, tôi cực kỳ thích bức ảnh hai người nói chuyện nhìn nhau cười, được chụp bất chợt này, cảm giác rất ấm áp và đời thường.]

[Tôi cũng thích bức này!]

[Chỉ có tôi thích bức Cảnh Lê được Kỷ Quân Chương ôm trong lòng sao, trời ơi, nó hợp với sở thích của tôi, tôi siêu thích kiểu chênh lệch ngoại hình này, thể loại này tôi đã đọc hết rồi, cầu xin thêm "cơm" mới!]

[Địa điểm chụp ảnh này ở đâu vậy, đẹp quá.]

[Tin nội bộ, có hai nơi, một là vườn nho rượu vang của thầy Kỷ, còn lại là hòn đảo tư nhân mà thầy Kỷ tặng Cảnh Lê, trên đó khắp nơi đều là hoa còn nở rộ nữa, may mắn được đến đó một lần, đẹp đến không thể diễn tả bằng lời]

[Chị gái lầu trên chơi hệ nội bộ nha!!!]]

[Khụ, khiêm tốn thôi.]

[Ra tay mua hẳn một hòn đảo tư nhân, thầy Kỷ yêu cậu ấy dữ dằn luôn!]

[@Các đại thần, cảm hứng mới đến rồi!]

[Đến rồi đến rồi, tốc độ gõ phím đã lên đến sáu nghìn, đợi tôi nửa tiếng nữa!]

...

Tin tức hai người sắp tổ chức đám cưới như tảng đá lớn ném vào mặt hồ yên tĩnh, kể từ ngày có tin đồn, chỉ số tìm kiếm về đám cưới của họ trên các nền tảng luôn ở mức cao, khiến An Gia Minh vô cùng bực bội, dù sao việc chặn hot search tốn tiền, hơn nữa truyền thông quá phiền phức, từng người gọi điện thoại cho anh ta, muốn giành quyền livestream và đưa tin tại hiện trường đám cưới.

Cuối cùng không cho ai cả, Kỷ Quân Chương và Cảnh Lê không có ý định dùng đám cưới để tạo tên tuổi, nếu không bị truyền thông tiết lộ, họ sẽ không thông báo rộng rãi.

Một tuần trước đám cưới, hai người quay xong bìa đôi số tháng Năm của tạp chí thời trang "T", liền cùng Tô Mạn Chi, ông nội Kỷ, bà ngoại ông ngoại bay sớm đến hòn đảo tư nhân.

Hòn đảo tư nhân này ban đầu là mở cửa đón khách du lịch, vì vậy các tiện ích trên đảo rất đầy đủ, sau khi Kỷ Quân Chương mua lại tặng Cảnh Lê, cũng không thay đổi nhiều, phần lớn vẫn giữ nguyên trạng, chỉ xây mới lại một trang viên biệt thự, phân khu trồng hoa, chuẩn bị trước cho đám cưới.

Máy bay riêng hạ cánh xuống đường băng, Cảnh Lê bước xuống máy bay, khung cảnh trang viên đập vào mắt, dù cậu đã xem qua bao nhiêu lần, vẫn cảm thấy trái tim như được ngâm trong suối nước nóng, ấm áp đến khó tả.

—Nó gần như được bao bọc bởi biển hoa khắp núi, góc nhìn ra biển cũng rất tốt, bước vào bên trong, có khu vườn kiểu Tô Châu, hồ bơi, khu vui chơi... hoàn toàn là hình ảnh ngôi nhà mà cậu đã hình dung khi bàn luận về việc nghỉ hưu với Kỷ Quân Chương lần đầu tiên, Kỷ Quân Chương nhớ rõ ràng và đã tái hiện lại.

Mặc dù nó có sự pha trộn giữa phong cách Trung và Tây, nhưng hiệu quả lại tốt bất ngờ, hoàn toàn không có cảm giác xung đột nhau, toàn bộ trang viên đẹp đến mức không thể tả.

Bốn vị cao tuổi đều là lần đầu tiên đến, sau khi nhìn quanh, ánh mắt nhìn Kỷ Quân Chương tràn đầy ý cười, Tô Mạn Chi cười nói: "Rất để tâm."

Kỷ Quân Chương nắm tay Cảnh Lê, trịnh trọng nói: "Đám cưới thì cả đời chỉ có một lần, hơn nữa đây là nhà của chúng ta, chúng ta sẽ thường xuyên đến nghỉ dưỡng."

Như uống nước mật ong, ngọt ngào thấm tận đáy lòng, khóe môi Cảnh Lê nhếch rất cao.

Quản gia và người giúp việc của trang viên tập trung ở cửa, sau khi chào hỏi, dẫn bốn vị cao tuổi đến chỗ ở của họ. Bay quá lâu, họ cần nghỉ ngơi trước.

Tinh thần Cảnh Lê đang rất tốt, giơ hai tay lên thư giãn cơ thể, dự định đi dạo bên bờ biển.

Kỷ Quân Chương đi cùng cậu.

Bây giờ là hoàng hôn, mặt trời đang lặn, mặt biển phản chiếu ráng chiều đầy trời, cũng đỏ rực rỡ.

Khu vực bãi biển này được phân định vào phạm vi tư nhân của họ, đường bờ biển dài ngoài họ ra không có ai khác. Cát trắng xóa, mềm mại, mỗi ngày đều có nhân viên vệ sinh quét dọn, rất sạch sẽ, Cảnh Lê dứt khoát cởi giày, đi chân trần dẫm lên nước, sóng biển lướt qua mu bàn chân, đánh vào mắt cá chân, mát lạnh, rất dễ chịu.

Kỷ Quân Chương một tay nắm tay cậu, tay kia cầm giày cho cậu, gió biển thổi bay vạt áo sơ mi của anh, để lộ một đoạn eo săn chắc, đường nét hoàn hảo, Cảnh Lê liếc thấy, dừng lại bước chân, cười híp mắt đưa tay sờ một cái.

Cậu siêu thích cảm giác chạm vào cơ bắp của Kỷ Quân Chương.

Thế là lại sờ thêm vài cái nữa.

Bị sờ khá lâu, Kỷ Quân Chương đã không nhịn được giữ chặt bàn tay đang quậy phá của cậu, đôi mắt sâu thẳm nhìn cậu, giọng nói trầm khàn mang theo vài phần khàn khàn, đè nén d*c v*ng đang bị khơi gợi, "Đừng quậy nữa."

Hôm nay Cảnh Lê hơi bị can đảm, trêu chọc rất hăng, hoàn toàn không nghe lời khuyên, ngược lại được voi đòi tiên, lại gần Kỷ Quân Chương hôn một cái vào yết hầu anh, còn dùng răng cọ xát.

Nhưng sự can đảm của cậu cũng chỉ đến đây, trong lòng biết rõ nếu tiếp tục sẽ tiêu đời, chuyện thân mật giữa trời đất cũng không phải là không thể, tinh nghịch nháy mắt với Kỷ Quân Chương, quay lưng bỏ chạy.

Nhưng đã muộn rồi.

Cậu bị Kỷ Quân Chương ôm lấy, siết chặt vào lòng, hôn đến mức suýt chút nữa là cháy nhà.

Dựa vào Kỷ Quân Chương, Cảnh Lê th* d*c, một lúc lâu mới hồi phục, má cậu cũng nhuộm màu đỏ như bầu trời, mắt ngấn nước, mờ ảo, càng thêm xinh đẹp và quyến rũ.

Ngón tay cái nhẹ nhàng xoa xoa đôi môi đỏ mọng của cậu, vài giây sau, Kỷ Quân Chương lại cúi đầu hôn cậu thật sâu.

Mặt trời lặn về tây, ráng chiều bao phủ bóng dáng họ, đẹp như một bức tranh.

Cuối cùng vẫn còn chút lý trí nên không làm gì trên bãi biển, chỉ là sau bữa tối, Cảnh Lê đã phải trả "cái giá" cho sự trêu chọc buổi chiều của mình, trong hồ bơi lộ thiên được xây trên tầng ba, cậu bị Kỷ Quân Chương ép vào mép hồ bơi, cậu ngửa đầu, chỉ cảm thấy mặt trăng treo trên bầu trời cũng đang lắc lư.

Kan: dm não tui

Đêm trước đám cưới, Cảnh Lê bỗng có chút hồi hộp, trằn trọc không ngủ được, lại bật đèn, ngồi dậy tựa vào đầu giường.

Cậu lấy điện thoại từ tủ đầu giường, gọi cho Kỷ Quân Chương.

Chuông reo đến lần thứ ba, Kỷ Quân Chương đã bắt máy.

Kéo cái gối bên cạnh đặt lên đầu gối, Cảnh Lê tựa cằm lên, "Thầy Kỷ, anh ngủ chưa?"

"Chưa."

Màu đêm nồng đậm nhuộm giọng nói anh càng thêm dịu dàng, "Không ngủ được sao?"

"Ừm, em hơi hồi hộp."

Cảnh Lê quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi đây không như thành phố bị ô nhiễm ánh sáng, có thể nhìn thấy các vì sao trên bầu trời, lúc này nó đầy sao, có thể dự đoán ngày mai sẽ là một ngày thời tiết rất đẹp.

"Cứ như là mơ vậy." Cậu nói.

Kỷ Quân Chương cười nhẹ, giọng nói trầm ấm dễ nghe, "Anh cũng thấy vậy."

Tất cả những điều này, từ khi anh gặp Cảnh Lê, quen biết, yêu nhau, đều đẹp như một giấc mơ.

Cảnh Lê cười, giọng điệu nhẹ nhàng: "Anh không ngủ được, có phải cũng vì hồi hộp không?"

"Phải." Kỷ Quân Chương thẳng thắn thừa nhận.

"Em tưởng anh đã đi chơi với họ rồi."

Chiều nay, Chu Túc Dã, Ôn Dương, Cố Vũ Lâm cũng đến. Hơn mười giờ cậu mới kết thúc buổi tụ họp riêng với Ôn Dương, Từ Đạt Dã, Chu Diễm.

Kỷ Quân Chương cũng bị Đinh Nhất Hướng và những người khác kéo đi, nói là muốn mở tiệc.

"Đi rồi em, mười giờ anh về."

"Thầy Kỷ." Cảnh Lê đột nhiên gọi anh.

"Ừm?" Đáp lại rất dịu dàng.

"Không phải là mơ đúng không?"

"Không phải." Câu trả lời không chút do dự, vô cùng chắc chắn.

Kỷ Quân Chương nói từng chữ, rất nghiêm túc, "Cảnh Lê, chúng ta sẽ có một cuộc đời rất dài, sẽ rất hạnh phúc."

Cảnh Lê cười rộ lên, gật đầu mạnh mẽ, lại nhận ra mình gật đầu thì Kỷ Quân Chương không nhìn thấy, trịnh trọng trả lời: "Chúng ta sẽ hạnh phúc cả đời."

"Có cần anh dỗ em ngủ không?" Giọng điệu hỏi han của Kỷ Quân Chương đầy cưng chiều và ôn hòa.

"Cần!"

"Nghe kể chuyện không?"

"Được." Cảnh Lê lấy gối ra, nằm xuống, điện thoại mở loa ngoài, đặt bên má. Giọng nói du dương của Kỷ Quân Chương truyền đến bên tai, cậu nhắm mắt lại, mang theo sự mong đợi về ngày mai chìm vào giấc ngủ sâu.

Ngày 21 tháng 4.

Trời quang mây tạnh, mọi việc đều thuận lợi.

Tám giờ sáng, Lạc Hiểu Tiêu đã cùng đội ngũ trang điểm gõ cửa phòng Cảnh Lê, trang điểm tạo kiểu tóc cho cậu.

Phần trang điểm đơn giản nhất, Cảnh Lê quá đẹp trai, không cần trang điểm đậm, chỉ cần trang điểm nhẹ nhàng để tăng sắc khí là được, tiếp theo là trang phục, lễ phục và phụ kiện đã được phối sẵn, chỉ có kiểu tóc cần thêm thời gian một chút.

Nhưng đội ngũ đã chuẩn bị vô số phương án từ sớm, thao tác rất nhanh chóng, chưa đầy một tiếng, tất cả đã hoàn thành.

Ánh mắt Lạc Hiểu Tiêu thu về từ trong gương, giơ ngón cái lên với cậu, "Đẹp trai."

Cảnh Lê cười với anh ấy.

Đám cưới bắt đầu lúc mười hai giờ, nhưng khách mời đã lần lượt đến, bãi cỏ trong vườn đầy khách, nhìn ra từ cửa sổ sát đất, khu vực đám cưới bên bờ biển cũng có không ít khách mời.

Ôn Dương bị Chu Túc Dã kéo đi loanh quanh mấy vòng, sau đó Chu Túc Dã lại nhìn anh ấy đầy mong đợi, ngụ ý rõ ràng. Anh ấy cong môi, cuối cùng cũng mở lời, "Năm sau nhé."

Chu Túc Dã hôm nay nhất định phải có lời hứa chắc chắn, "Đăng ký kết hôn và đám cưới tổ chức cùng nhau nhé?"

Ôn Dương nhìn vào đôi mắt mong chờ của anh ấy, "Được."

Chu Túc Dã cười, ôm chặt anh ấy, lại muốn hôn anh ấy, Ôn Dương làm sao có thể thoải mái làm chuyện thân mật ở đám cưới người khác, đẩy người ra rồi chạy, "Em đi xem Cảnh Lê."

Trên đường gặp Chu Diễm và Dương Dịch, liền đi cùng nhau.

Ba người đến phòng Cảnh Lê, cậu đang trò chuyện với Úc lão và Tạ Oánh, Úc lão tặng quà cưới xong, lấy một món quà khác đưa cho Cảnh Lê.

"Đây là cha mẹ con nhờ ta chuyển cho con, ban đầu ta không định quan tâm, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn mang đến," Úc lão ôn hòa vỗ mu bàn tay Cảnh Lê, "Dù sao cũng là một lời chúc phúc, con nhận lấy đi."

Cảnh Lê gật đầu, không có quá nhiều cảm xúc dao động, bình tĩnh nhận lấy món quà.

"Cảm ơn ông."

Úc lão xua tay, ông nhìn thấy nhóm người Ôn Dương, liền đứng dậy, "Vậy chúng ta ra ngoài trước."

Tạ Oánh đỡ ông, lại vẫy tay với Cảnh Lê, gửi lời chúc phúc: "Chúc mừng cậu kết hôn!"

Họ rời đi, Chu Diễm, Dương Dịch và Ôn Dương mới vào phòng. Chu Diễm và Dương Dịch cũng đến để tặng quà, lát nữa đãi khách, tặng sẽ không tiện.

Đặt quà xuống, họ liền rời đi trước.

Ôn Dương ở lại trò chuyện với Cảnh Lê, không lâu sau, Từ Đạt Dã cũng vào.

"Chỉ có mình anh, chị dâu đâu?" Cảnh Lê hỏi.

"Cô ấy đi đu thần tượng rồi." Từ Đạt Dã cười, "Trong số khách mời hôm nay có vài ngôi sao cô ấy hâm mộ, cô ấy phấn khích không thôi, hơn nữa cô ấy lo nếu đi theo, chúng ta sẽ ngại không tiện nói chuyện."

Anh mang theo ba món quà, một là của anh, một là của vị hôn thê của anh, món còn lại là của mẹ anh, "Mẹ anh có việc không đến được, bà nhờ anh chuyển lời chúc 'Trăm năm hạnh phúc' đến cậu."

Cảnh Lê nhận lấy quà, "Anh cũng thay tôi cảm ơn dì, bảo dì đừng khách sáo."

"Cậu đừng bắt anh nói như vậy, mẹ anh nghe xong chắc chắn sẽ giận cậu, lần sau không cho cậu đến nhà làm khách nữa." Từ Đạt Dã đùa một câu, nói xong, lại nhìn cậu, vẻ mặt chân thành, "Tuy anh đã nói một lần khi cậu và Kỷ Quân Chương đăng ký kết hôn rồi, nhưng hôm nay vẫn phải nói lại: Chúc mừng cậu Cảnh Lê, chúc tương lai của cậu đều như hôm nay, mỗi ngày đều là ngày tốt đẹp nhất."

Nụ cười của Cảnh Lê rất rạng rỡ, "Sẽ là như vậy."

Kể từ khi cậu và Kỷ Quân Chương gặp nhau, mỗi ngày đều là như vậy rồi.

Từ Đạt Dã và Ôn Dương ở lại cho đến khi Kỷ Quân Chương đến. Bầu không khí giữa cặp đôi quá đặc biệt, đẹp đẽ và ấm áp, người ngoài không thể xen vào, hai người cũng không làm bóng đèn, để lại căn phòng cho hai chú rể hạnh phúc nhất hôm nay, tiện thể đóng cửa lại.

Ánh mắt Kỷ Quân Chương kinh ngạc và ôn hòa, nhìn cậu từ đầu đến chân một lượt, khóe mắt khóe mày đều tràn ngập tình yêu, "Rất đẹp."

"Anh cũng vậy, hôm nay đẹp trai lắm luôn."

Cảnh Lê móc ngón tay với anh, "Bên ngoài thật náo nhiệt."

"Đúng vậy, mọi người đã đến đông đủ rồi." Kỷ Quân Chương ngồi xuống bên cạnh cậu, bao bọc tay cậu trong lòng bàn tay, "Đói không, có muốn ăn chút gì trước không?"

"Không đói, em đã ăn sáng rồi."

Kỷ Quân Chương "Ừm" một tiếng, v**t v* má, nhìn thẳng vào mắt cậu, "Anh có thể hôn em không?"

"Bây giờ sao?"

"Bây giờ."

Cảnh Lê cười tươi như hoa, đưa tay ôm cổ anh, chủ động đưa môi lên, môi răng giao nhau nuốt chửng câu trả lời vui vẻ của cậu: "Đương nhiên rồi."

Trao nhau một nụ hôn ngọt ngào, họ tách ra, Cảnh Lê tựa vào lòng Kỷ Quân Chương, ngẩng mặt nhìn anh, trong đôi mắt trong veo phản chiếu ánh sáng ban ngày, sáng lấp lánh, "Em vui quá."

"Anh cũng vui." Ánh mắt Kỷ Quân Chương khẽ động, nhìn sâu vào cậu,"Tất cả mọi thứ hôm nay, đã xuất hiện trong giấc mơ của anh hàng ngàn lần."

Đám cưới này, anh đã mong đợi suốt hai năm, bắt đầu từ câu "Em đồng ý" của Cảnh Lê trong nhà thờ ở thị trấn nhỏ Thụy Sĩ.

Chiếc gương không xa phản chiếu hình ảnh họ ôm nhau, trên khuôn mặt cả hai, đều tràn ngập nụ cười hạnh phúc.

Dặm lại lớp son môi bị trôi do hôn, chuông nhà thờ trên đảo vang lên, ngoài cửa cũng có tiếng gõ cửa, là An Gia Minh đến nhắc nhở họ đã đến giờ.

Kỷ Quân Chương đưa tay về phía Cảnh Lê, lòng bàn tay ngửa lên, "Đi thôi, đi tham dự đám cưới của chúng ta."

"Ừm!" Cảnh Lê đặt tay lên.

Họ nắm tay nhau, cùng nhau bước lên thảm đỏ, cùng nhau đi qua cổng hoa, hai bên thảm đỏ, là người thân bạn bè của họ, tất cả mọi người đều nhìn họ bằng ánh mắt chúc phúc, dõi theo họ từng bước đi đến cuối thảm đỏ, đến trước mặt người chủ hôn.

Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, họ trao nhau lời thề, rồi trao nhau nhẫn, hứa hẹn sẽ yêu nhau, bên nhau trọn đời, khoảng thời gian đó, là mãi mãi.

MC mỉm cười nói: "Bây giờ, hai chú rể có thể hôn nhau—"

Khoảnh khắc đó, hàng ngàn quả bóng bay có thể phân hủy được thả lên, bay vút lên bầu trời.

Dưới sân khấu tiếng vỗ tay vang dội như sấm.

Trong muôn vàn bóng bay và tiếng vỗ tay chúc phúc, Kỷ Quân Chương nâng mặt Cảnh Lê lên, cúi đầu hôn cậu.

Mặt trời của anh, mặt trăng của anh, cuối cùng đã hoàn toàn, rơi vào vòng tay anh.

Từ nay về sau, năm tháng trôi qua, họ sẽ luôn nương tựa vào nhau.

Sẽ có một cuộc đời rất dài, rất đẹp đẽ và hạnh phúc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 149.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 6 tháng