Sau khi hoàn thành trò chơi nhỏ so tài ăn ý, nhiệm vụ thứ ba được nối tiếp ngay sau đó.
Đây mới là một nhiệm vụ thực sự, yêu cầu mỗi người đều phải tặng hoa cho bạn đời, và phải tặng trước khi mặt trời lặn, tức là chỉ còn chưa đầy một tiếng đồng hồ nữa.
Nhưng vấn đề là quanh đây lấy đâu ra hoa?
Tuy nhiên, Quan Lâm chỉ chịu trách nhiệm công bố nhiệm vụ chứ không có ý định giúp đỡ.
"Thực ra có thể gấp hoa giấy." Thẩm Như nghĩ một lát rồi nói.
"Đúng rồi." Trần Hiểu Hàm vỗ tay, cảm thấy đây là một ý hay, "Luật chơi đâu có nói nhất định phải là hoa thật, hơn nữa trên mạng có rất nhiều video hướng dẫn, chúng ta có thể học theo."
Kỷ Quân Chương rất ít khi tham gia vào cuộc thảo luận, lúc này lại chen lời: "Cảnh Lê biết gấp, để em ấy dạy đi."
"Cảnh Lê, cậu biết làm hả?" Thẩm Như vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Trong nháy mắt Cảnh Lê trở thành trung tâm của sự chú ý, tất cả mọi người đều nhìn về phía cậu.
Quay đầu lại, cậu nhìn về phía Kỷ Quân Chương, đối diện với ánh mắt khích lệ của Kỷ Quân Chương, trong lòng mềm nhũn.
Cậu hiểu ý của Kỷ Quân Chương, anh hy vọng cậu có thể kết thêm nhiều bạn bè, gấp hoa là một việc rất nhỏ, nhưng có thể khiến cậu tương tác với tất cả mọi người.
Tình bạn cũng giống như tình yêu, cần thời gian ở bên nhau, cần hiểu nhau, cần giao tiếp và trao đổi.
"Ừ, em biết." Cậu gật đầu.
"Tuyệt quá." Thẩm Như chạy đến trước mặt cậu, "Cậu biết gấp những loại hoa gì?"
"Hoa cẩm chướng, hoa tulip, hoa hồng, hoa ly." Cảnh Lê cười nói, "Em dạy mọi người gấp hoa hồng nhé, nó hợp hơn."
Chu Thi là người vụng về, lo lắng mình không học được: "Có khó lắm không?"
"Không khó đâu."
"Có một vấn đề," Dương Dịch nói, "Chúng ta không có giấy để gấp?"
Dư Mễ Duyệt nói: "Có đấy, trưa nay tôi đi mua đồ ăn, thấy có ở siêu thị nhỏ."
Lúc này mọi người mới nhận ra ngay từ đầu chương trình đã có ý định để họ tự gấp hoa, nếu không sao lại chuẩn bị cả giấy gấp.
Mua giấy gấp xong, bắt đầu gấp hoa. Người quay phim hướng ống kính vào tay Cảnh Lê, những người khác cũng xúm lại vây quanh câu, Dư Mễ Duyệt không nhịn được cảm thán: "Cảnh Lê, tay cậu đẹp quá."
Cô có chút cuồng tay, lần đầu tiên gặp Lang Nhan, chính là vì chú ý đến tay cô ấy trước, từ đó thôi thúc cô xin thông tin liên lạc, mới có duyên phận bây giờ.
Quả nhiên, Lang Nhan có chút ghen, lặng lẽ đưa tay mình ra trước mắt cô lắc lắc, kéo sự chú ý của cô về phía mình.
Dư Mễ Duyệt bật cười, nhét tay mình vào tay cô ấy, mười ngón tay đan chặt.
Bây giờ Cảnh Lê còn chưa dạy, chỉ gấp một lần cho mọi người xem trước.
Không phải dạy nên cậu gấp rất nhanh, những người khác căn bản không hiểu câu gấp như thế nào, chỉ cảm thấy loáng một cái hình dáng hoa hồng đã hiện ra, loáng một cái nữa đã gấp xong.
"Cái này đẹp quá, y như hoa hồng thật," Thẩm Như mượn hoa từ Cảnh Lê, cầm trên tay, "Đây là hoa hồng Kawasaki phải không?"
"Đúng vậy." Cậu có chút kinh ngạc, "Chị Thẩm cũng thích gấp giấy sao?"
Thông thường, người chưa từng tiếp xúc rất ít khi nhận ra tên chính xác của nó.
Thẩm Như đưa hoa cho Trần Hiểu Hàm bên cạnh, cô ấy cũng muốn nghiên cứu, rồi nhẹ nhàng nói: "Trước đây trạng thái không tốt, mỗi ngày ở nhà không có việc gì làm, nên thường xem mấy cái video để giết thời gian."
Cô ấy vén một lọn tóc ra sau tai, mỉm cười, "Tôi vốn cũng muốn học thử, nhưng làm theo hướng dẫn mấy lần, lần nào cũng mắc kẹt ở một bước, không có kiên nhẫn nên đã bỏ cuộc."
Cảnh Lê nhớ lại vinh quang của cô ấy trước khi gặp tai nạn, lại nghĩ đến sự cô đơn sau này của cô ấy, nói: "Những vai diễn chị đóng đều rất kinh điển, em đều thích lắm, nhưng em thích nhất vai Giang Nguyệt, cô ấy sinh ra đã vô cùng rực rỡ, được mọi người cưng chiều, nâng niu, sau này gia đình gặp biến cố lớn, cô ấy gần như rơi xuống vực sâu, nhưng cô ấy chưa bao giờ từ bỏ, vẫn luôn tin vào lý tưởng của mình, cuối cùng vượt qua chính mình, trở thành người thành công và xuất sắc nhất trong toàn bộ phim."
Cậu cong mắt cười, "Tôi rất thích câu thoại của cô ấy, 'Tôi không sợ nghịch cảnh, chỉ cần giữ vững tấm lòng ban đầu, tôi sẽ chiến thắng'"
Thẩm Như ngẩn người, nhìn Cảnh Lê.
Cảnh Lê không nói gì nữa, lại cầm một tờ giấy khác, bắt đầu dạy mọi người gấp hoa.
Thẩm Như rũ mắt suy tư.
Ban đầu Cảnh Lê học gấp giấy, thực ra là vì những đứa trẻ ở trường đặc biệt và trại trẻ mồ côi, để tương tác và giao tiếp với chúng, vì vậy cậu đặc biệt kiên nhẫn và tỉ mỉ.
Người cuối cùng là Chu Thi cũng gấp hoa thành công, Cảnh Lê "hoàn thành nhiệm vụ", cầm bảy bông hoa đã gấp cẩn thận, chạy đến trước mặt Kỷ Quân Chương.
"Thầy Kỷ." Cậu đưa bảy bó hoa hồng cho Kỷ Quân Chương như thể tặng một báu vật.
Kỷ Quân Chương nhận lấy, trân trọng ôm vào lòng, "Anh sẽ giữ gìn cẩn thận."
Khóe miệng Cảnh Lê hơi cong lên, xòe tay ra, đưa về phía anh, "Còn của em đâu?"
Kỷ Quân Chương chỉ gấp một bông, trịnh trọng đặt vào lòng bàn tay cậu, lại nhìn sâu vào cậu vài giây, "Anh gấp không đẹp lắm."
Cảnh Lê cầm lấy bông hoa, ý cười lan đến đuôi mắt, "Đẹp lắm rồi."
Những người khác cũng tặng hoa cho nhau.
Nhiệm vụ hoàn thành, từ trung tâm du lịch đi ra, bên ngoài trời đã tối, nhưng thời gian thực ra vẫn còn sớm còn chưa đến bốn giờ. Dương Dịch hỏi: "Có ai muốn đi tắm suối nước nóng không?"
"Chúng tôi đi." Vu Gia Viễn nắm tay Thẩm Như nói.
"Chúng tôi cũng đi." Lang Nhan và Dư Mễ Duyệt nói.
Chu Thi và Trần Hiểu Hàm cũng hứng thú.
Cảnh Lê quay mặt, hỏi Kỷ Quân Chương: "Đi không anh?"
Kỷ Quân Chương gật đầu, nhìn cậu nói: "Em tập trượt tuyết lâu như vậy, ngâm mình trong nước nóng cơ thể sẽ thoải mái hơn nhiều."
Khu suối nước nóng ở phía sau khu biệt thự, cách không xa, đi bộ vài phút là đến.
Nhưng trước khi đi, mọi người về chỗ ở lấy đồ bơi trước. Trước đó khi quay tập mở màn, chương trình đã nhắc nhở ở đây có suối nước nóng, mọi người tự giác mang theo khi thu dọn hành lý.
Đến khu suối nước nóng, nam nữ tách nhau ra đi thay đồ trước.
Lúc này mấy VJ đều tắt máy quay, họ nhận được thông báo của Quan Lâm, lát nữa tắm suối nước nóng thì không cần quay nữa.
Phòng thay đồ không cố ý ngăn thành từng buồng, nhưng đều là người cùng giới, cũng không có gì phải ngại.
Bên cạnh Cảnh Lê là Kỷ Quân Chương, giờ đây cậu nhìn nhận Kỷ Quân Chương không còn đơn thuần như trước nữa, khi liếc mắt nhìn anh, luôn có chút chột dạ, nhưng lại muốn nhìn.
Vóc dáng Kỷ Quân Chương thực sự rất đẹp, c** q**n áo ra càng thêm rõ ràng.
Bờ vai rộng, vòng eo và bụng có thể thấy rõ sức mạnh, đường nét cơ bắp vừa vặn, cánh tay rắn chắc, được anh ôm có cảm giác tràn ngập sự an toàn. Điểm này Cảnh Lê đã cảm nhận được mấy lần rồi, thực sự rất an tâm.
Ánh mắt lại nhìn xuống thấp hơn một chút, khi quét đến một nơi nào đó, Cảnh Lê im lặng, cậu nhanh chóng quay mặt đi, thầm nghĩ ông trời rốt cuộc thiên vị người này đến mức nào?
Ánh mắt đánh giá của Cảnh Lê không hề kín đáo, có thể nói là quang minh chính đại, Kỷ Quân Chương thong thả thay quần áo, khoác áo choàng tắm, quay người lại, cúi người ghé sát tai cậu, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười nồng đậm: "Đẹp không?"
Cảnh Lê vội vàng bịt tai lại.
Giọng điệu này quá phạm quy!
Cậu hoảng loạn ngẩng đầu, chạm phải đôi mắt mang theo vài phần trêu chọc lại dịu dàng của Kỷ Quân Chương, theo bản năng nuốt nước bọt, cậu quay đầu đi, không trả lời.
Kỷ Quân Chương thu hết vẻ mặt của cậu vào mắt, đã có được câu trả lời hài lòng, khẽ cười một tiếng, dịu giọng nói: "Em cũng mau thay đi."
Cảnh Lê ngoan ngoãn gật đầu.
Nhưng khi cậu cởi áo khoác, cởi áo len, chỉ còn lại chiếc áo sơ mi cuối cùng, cậu thấy Kỷ Quân Chương vẫn nhìn mình, ngón tay đặt trên cúc áo không động đậy được.
Cậu khó khăn mở miệng: "Thầy Kỷ."
Kỷ Quân Chương khẽ nói: "Hửm?"
"Anh đừng có nhìn em."
"Vừa nãy em cũng nhìn anh mà." Anh khẽ cười.
Chẳng lẽ còn muốn có qua có lại nữa hả? Tay Cảnh Lê suýt chút nữa thì xé đứt cúc áo. Cậu l**m môi, giọng mềm xuống, lại nắm lấy tay áo Kỷ Quân Chương, nhẹ nhàng lay lay, "Thầy Kỷ."
Ánh mắt Kỷ Quân Chương tối sầm lại, yết hầu khó khăn trượt lên xuống, một cơn ngứa ngáy không thể kiềm chế bùng cháy từ đáy lòng, khiến anh mất đi sự thản nhiên vốn có.
Anh quay người đi, không nhìn Cảnh Lê nữa.
Anh sợ nếu nhìn nữa, sẽ làm Cảnh Lê sợ mất.
...
Vì không có VJ đi theo quay, nên mọi người đều rất tự nhiên và thoải mái khi ngâm mình trong suối nước nóng.
Bốn quý cô ngâm mình trong suối nước nóng và trò chuyện tâm sự. Một hồ khác, các chàng trai cũng tụ tập, trò chuyện về những chủ đề mình quan tâm.
Vu Gia Viễn và Chu Thi đều đã làm bố, hơn nữa đều là những ông bố mới, tụ lại trò chuyện về kinh nghiệm nuôi dạy con cái.
Cảnh Lê, Kỷ Quân Chương, Chu Diễm và Dương Dịch ở cùng nhau, nhưng chỉ có Chu Diễm và Cảnh Lê trò chuyện. Từ lúc sáng Chu Diễm chủ động xin thông tin liên lạc của Cảnh Lê, Cảnh Lê lại gửi video bình minh cho cậu ấy, quan hệ đã tốt hơn nhiều.
Sau vài lần trò chuyện, Cảnh Lê phát hiện Chu Diễm có rất nhiều sở thích giống mình, ví dụ như đều thích đồ ăn ngon, thích đồ ngọt, thích phong cảnh, muốn đi du lịch khắp nơi.
Cậu dựa vào thành hồ, đầu gối lên cánh tay, nghe Chu Diễm nói về ước mơ âm nhạc của mình.
"Rồi một ngày nào đó, tôi sẽ dẫn ban nhạc của mình, tổ chức một buổi hòa nhạc mười nghìn người." Đáy mắt Chu Diễm dường như có vô vàn vì sao rơi vào, sáng ngời rực rỡ.
Cảnh Lê nói: "Tôi nhất định sẽ đi xem."
Chu Diễm gật đầu thật mạnh: "Tôi sẽ giữ cho cậu vị trí tốt nhất."
Cảnh Lê cười: "Ừ."
Nhớ đến người bạn tốt Ôn Dương, cậu lại nói: "Tôi cũng có một người bạn rất yêu âm nhạc, cậu ấy tài năng như cậu vậy, sau này có thời gian, tôi giới thiệu cho hai người làm quen."
Chu Diễm rất mong chờ: "Được."
Cảnh Lê dành nửa ngày buổi sáng để học trượt tuyết, dù chỉ ngã một lần, nhưng cả người vẫn đau nhức ê ẩm, tắm suối nước nóng xong, cảm thấy cả người như được tái sinh, thoải mái hơn rất nhiều.
Ra khỏi khu suối nước nóng, cậu duỗi người, nhảy tại chỗ mấy cái, nói với Kỷ Quân Chương: "Thầy Kỷ, em hồi phục năng lượng rồi!"
Kỷ Quân Chương khẽ cong môi, đưa tay giúp cậu chỉnh lại chiếc khăn quàng cổ bị xộc xệch, ánh mắt khóa chặt cậu một lát, đột nhiên hỏi: "Em có ngại nếu anh hút một điếu thuốc không?"
Cảnh Lê lắc đầu: "Không sao."
Kỷ Quân Chương liền đi tìm trợ lý Lâm Lợi xin một điếu thuốc.
Anh cho mình thời gian một điếu thuốc để bình ổn những suy nghĩ không hay vẫn luôn không dứt từ khi thay quần áo trong phòng thay đồ.
Khói thuốc hòa lẫn với sương mù trắng xóa, thêm ngược sáng, gương mặt Kỷ Quân Chương ẩn sau đó, Cảnh Lê có chút không nhìn rõ biểu cảm của anh. Nhưng tầm nhìn của Kỷ Quân Chương lại rất rõ ràng, anh không kiêng dè nhìn Cảnh Lê, phác họa từng đường nét và biểu cảm của cậu, thấy cậu hoạt bát linh động, thấy cậu tươi cười rạng rỡ.
Lòng anh mềm nhũn như nước, tên Cảnh Lê nằm trong đó, được bao bọc một cách rất dịu dàng.
Kỷ Quân Chương nghĩ, cuộc đời anh đã trải qua ba mươi hai năm, rung động này đến rất muộn, nhưng, nó lại đến rất đúng lúc.
Anh thực sự rất may mắn, vào ngày Đông Chí năm ngoái, vào thời điểm đúng đắn ấy, đã gặp được Cảnh Lê.
Hút xong điếu thuốc, tâm trạng Kỷ Quân Chương bình tĩnh lại, cũng sắp xếp ổn thỏa tình cảm của mình dành cho Cảnh Lê.
Anh thích, thì không định buông tay.
_____
Ba ngày quay hình số đầu tiên trôi qua rất nhanh, buổi quay hình thứ hai sẽ diễn ra sau đó hai ngày.
Khi rời đi, Cảnh Lê vẫn còn luyến tiếc việc trượt tuyết.
Trưa hôm qua, Kỷ Quân Chương dẫn cậu ngồi cáp treo l*n đ*nh núi, họ cùng nhau trượt xuống từ đỉnh núi, dưới tốc độ chóng mặt, nhịp tim cũng không ngừng tăng nhanh.
Adrenaline tăng vọt, hưng phấn đến mức đầu ngón tay cũng run rẩy.
Nhớ lại, vẫn cảm thấy sảng khoái.
Thấy cậu luyến tiếc, Kỷ Quân Chương nói: "Muốn chơi lúc nào cũng có thể đến, khu trượt tuyết ở đây mở cửa đến hết tháng ba."
Cảnh Lê nghe vậy nhìn anh: "Anh cũng đi cùng chứ?"
Ánh mắt Kỷ Quân Chương dịu dàng: "Đi cùng nhau."
Cảnh Lê mím môi, nhưng vẫn không giấu được nụ cười tràn ra khóe miệng, dứt khoát không giấu nữa, thoải mái lộ ra nụ cười: "Một lời đã định."
Xuống núi tuyết, Cảnh Lê và Kỷ Quân Chương tạm biệt mọi người, trực tiếp ra sân bay, bay đến thành phố M.
Khi hạ cánh, trời đã tối.
Lạc Hiểu Tiêu đã đặt khách sạn, hai người đến khách sạn nghỉ ngơi một đêm trước.
Cân nhắc tình hình thực tế của hai người, Lạc Hiểu Tiêu đặt phòng suite, phòng có hai phòng ngủ.
Quẹt thẻ vào phòng suite, Cảnh Lê lại theo bản năng đi theo Kỷ Quân Chương vào cùng một phòng ngủ, bị Lạc Hiểu Tiêu ho nhẹ nhắc nhở, mới phản ứng lại, quay người bước ra, nhanh chóng chạy vào phòng bên cạnh của mình.
Đêm đó, Cảnh Lê mất ngủ.
Trằn trọc trên giường rất lâu, cậu không ngủ được, liền mở cửa ra phòng khách, nhưng phát hiện Kỷ Quân Chương cũng chưa nghỉ, anh đang ngồi ở phòng khách, cầm một cuốn sách đọc.
"Thầy Kỷ, anh vẫn chưa ngủ sao?" Bây giờ đã hơn một giờ rồi.
Kỷ Vân Chương bảo cậu đến ngồi: "Có lẽ hơi căng thẳng."
Cảnh Lê đi đến ngồi bên cạnh anh, khó hiểu: "Căng thẳng?"
"Vì ngày mai phải gặp trưởng bối rất quan trọng đối với em," Kỷ Quân Chương khép sách lại, đặt sang một bên, nghiêng đầu nhìn cậu, "Anh hy vọng người đó có thể chấp nhận anh.”
