Tôi Muốn Nghỉ Hưu - Hủ Mộc Điêu Dã

Chương 29




Vì phải viết kịch bản cho couple của mình, biên kịch vô cùng hăng hái, thức trắng một đêm, ngày hôm sau với đôi mắt thâm quầng, cô đưa kịch bản cho Đinh Nhất Hướng.

Đinh Nhất Hướng đọc xong, gật đầu, tỏ ý đã thông qua.

Biên kịch cười hì hì hai tiếng, hài lòng bước chân nhẹ nhàng, lững thững về khách sạn ngủ bù.

Khi Cảnh Lê nhận được kịch bản mới, có chút ngơ ngác.

——Cậu còn chưa biết là Kỷ Quân Chương sẽ đến, An Gia Minh ở đây với cậu hai ngày, hôm qua đã đi rồi, đổi thành Lạc Hiểu Tiêu đến, Lạc Hiểu Tiêu không rõ lịch trình của Kỷ Quân Chương.

Đọc xong kịch bản mới cũng không dài, cậu có chút nghi hoặc, "Sao đột nhiên lại thêm cảnh?"

Nam Tinh không phải là một nhân vật chính, đất diễn rất ít, sự tồn tại của cậu ta, thứ nhất là để tạo một nút thắt trong lòng nữ chính, thứ hai là thúc đẩy nữ chính vượt qua kiếp nạn.

Thực ra chỉ là một người công cụ.

Mấy cảnh tình cảm mới được thêm vào này, ngược lại đã hoàn thiện nhân vật này hơn nhiều, ví dụ như cậu ta có quá khứ như thế nào, sự thay đổi trong tính cách của cậu ta, tại sao cậu ta không sợ cái chết, thậm chí khi chết còn mỉm cười.

Đối với cá nhân cậu, tuyệt đối là chuyện tốt, một nhân vật không chỉ đơn thuần tồn tại như một công cụ, có máu có thịt, mới thu hút người xem nhớ đến và yêu thích.

Đinh Nhất Hướng ngậm ống hút uống Coca-Cola, "Quân Chương không nói với cậu sao? Cậu ta cũng đồng ý đến đóng vai khách mời."

Cảnh Lê: "?!?!?"

Vãi!

Vậy người diễn cảnh tình cảm với cậu, là Kỷ Quân Chương?!

Sự kinh ngạc trên mặt cậu quá rõ ràng, Đinh Nhất Hướng thầm nghĩ hỏng rồi, có phải hắn đã phá hỏng bất ngờ mà bạn tốt chuẩn bị rồi không? Người ta là đôi tình nhân nhỏ bày trò lãng mạn, vậy mà hắn lại nói ra...

Đinh Nhất Hướng ho khan, dịch người, ghé sát Cảnh Lê, nhỏ giọng thương lượng: "Cậu có thể giả vờ như không nghe thấy gì không?"

Trên đầu Cảnh Lê nổi lên mấy dấu chấm hỏi nhỏ, không hiểu gì nhìn hắn.

"Cậu nghĩ xem, Quân Chương không nói với cậu, chắc chắn là muốn tạo bất ngờ cho cậu, bây giờ tôi lỡ phá hỏng bất ngờ rồi, cậu nhìn thấy cậu ta sẽ không còn bất ngờ nữa, vậy thì cái trò lãng mạn nhỏ mà Quân Chương cố tình tạo ra cũng mất hết."

Hắn phân tích một cách hợp lý: "Cho nên, đến lúc cậu gặp cậu ta, nhất định phải giả vờ, dù phải diễn cũng phải diễn cho ra vẻ bất ngờ, ngạc nhiên."

Cảnh Lê: "..."

Không hổ là đạo diễn, đầu óc thật phong phú.

Kỷ Quân Chương đến vào buổi trưa, anh không đến khách sạn mà trực tiếp đến phim trường.

Khi anh đến, Cảnh Lê đang diễn tập với Tiêu Nhã, hai người diễn rất nghiêm túc, đắm chìm vào vai diễn, không nhận ra phim trường vốn ồn ào đột nhiên im lặng.

Vài giây sau, không biết ai đó gọi một tiếng "Thầy Kỷ", Cảnh Lê mới nhận ra Kỷ Quân Chương đã đến, vừa quay đầu lại, liền đối diện với đôi mắt đang mỉm cười nhìn cậu của Kỷ Quân Chương.

Một cách tự nhiên, khóe miệng cậu cong lên, nở một nụ cười.

Cậu quay đầu nhìn Tiêu Nhã, vừa định nói gì đó, Tiêu Nhã đã khoát tay, ra hiệu cho cậu đi, "Đi đi đi, dù sao cũng diễn tập gần xong rồi."

Nói xong, cô chống hai tay lên má, cười híp mắt chuẩn bị "gặm đường" ở cự ly gần.

Cảnh Lê quấn chặt chiếc áo khoác quân đội, nhanh chóng chạy đến trước mặt Kỷ Quân Chương, nghĩ đến lời dặn dò của Đinh Nhất Hướng, cậu do dự hai giây, vẫn cố gắng tỏ vẻ không biết gì và ngạc nhiên, "Sao anh lại đến đây?"

"..."

Kỷ Quân Chương dùng ngón trỏ thân mật gõ nhẹ lên trán cậu, buồn cười nói: "Đừng diễn nữa, giả quá."

Cảnh Lê sờ trán, cười hì hì hai tiếng, ngoắc ngón tay với anh, đợi anh cúi người, cậu ghé vào tai anh nói: "Đạo diễn Đinh bảo thế, anh ta nghĩ anh không nói với em là muốn tạo bất ngờ cho em, anh ta đã lỡ tiết lộ kế hoạch của anh rồi, không tốt chút nào."

"Nếu anh nói có thì sao?"

"Là gì cơ?"

"Tạo bất ngờ cho em."

Cảnh Lê liếc anh một cái, hết sức cạn lời, "Thầy Kỷ, anh lại đùa rồi."

Kỷ Quân Chương cong môi, "Lần này không phải đùa."

Anh đưa tay lên chỉnh lại mái tóc giả bị gió thổi bay ra trước mặt vì chạy, rồi lại nắm lấy bàn tay đỏ ửng của Cảnh Lê, quả nhiên đúng như anh nghĩ, rất lạnh.

Vì lời nói của Kỷ Quân Chương, tim Cảnh Lê đột nhiên đập nhanh hơn một nhịp, ngẩn người mấy giây, lại bị anh nắm lấy tay, đầu ngón tay lạnh lẽo được hơi ấm bao bọc, sự ấm áp đó cùng với nhịp tim đang tăng tốc khiến cậu bất giác run rẩy.

Bốn phía đều có người quan sát, nhìn họ, các chàng trai cô gái "ship" couple đã kích động lộ ra nụ cười bà cô, trên mặt đầy vẻ "ngọt quá ngọt quá, "ship" được rồi".

Trong tình huống này, Cảnh Lê không tiện rút tay ra, chỉ có thể mặc cho Kỷ Quân Chương nắm lấy, hơi ấm không ngừng truyền đến từ làn da chạm nhau.

Cậu không còn cảm thấy lạnh nữa.

Kỷ Quân Chương nắm tay Cảnh Lê đi tìm Đinh Nhất Hướng, đi ngang qua Lạc Hiểu Tiêu, lại bảo anh ta đi tìm một túi chườm nóng.

Cảnh Lê lo anh hiểu lầm Lạc Hiểu Tiêu không đủ trách nhiệm, liền giải thích giúp anh ta một câu: "Túi chườm nóng vẫn luôn chuẩn bị sẵn, vừa nãy hết pin nên mang đi sạc rồi."

Kỷ Quân Chương nói: "Nên chuẩn bị thêm một cái nữa."

Lạc Hiểu Tiêu bừng tỉnh, đúng rồi, sao anh ta lại không nghĩ đến việc chuẩn bị thêm một cái? Anh ta vỗ trán mình, tự kiểm điểm: Quả nhiên kinh nghiệm của mình vẫn chưa đủ.

Thấy trợ lý của Kỷ Quân Chương ở đó, anh ta nói với đối phương một câu, rồi chạy đi mua túi chườm nóng.

Bây giờ không quay phim, Đinh Nhất Hướng thu lại tính nóng nảy, lười biếng thu mình trên ghế, thấy hai người họ đến, mông cũng không nhấc lên, chỉ giơ tay vẫy vẫy.

"Đến rồi." Hắn chỉ vào hai chiếc ghế vừa nãy bảo trợ lý mang đến, "Ngồi đi."

Hắn lại đưa cho Kỷ Quân Chương hơn chục trang kịch bản vẫn còn thơm mùi mực, "Cảnh của cậu, xem trước đi, không có vấn đề gì thì tối bắt đầu quay."

Kỷ Quân Chương nhận lấy, khi nhìn thấy cảnh hôn ở trang áp chót, anh dừng lại không lật tiếp.

Thấy anh không lật tiếp, tưởng là có chỗ nào không hài lòng, Đinh Nhất Hướng ngồi thẳng dậy, sờ lấy chiếc kính bên cạnh đeo vào, nghiêng đầu nhìn vào trang giấy, rồi nhướng mày nói, "Sao vậy? Cảnh hôn có vấn đề à?"

Kỷ Quân Chương không trả lời hắn ngay, mà nhìn về phía Cảnh Lê, "Em có ngại không?"

Rồi lại nói: "Nếu không muốn, có thể xóa hoặc sửa đổi."

Anh tôn trọng ý kiến của Cảnh Lê. Hơn nữa họ đã ký hợp đồng, mọi hành vi thân mật đều cần Cảnh Lê đồng ý và chấp thuận.

Sáng nay Cảnh Lê đã xem xong phần kịch bản mới này, lúc đó không có nhiều cảm xúc, sau đó nghe nói người diễn cặp là Kỷ Quân Chương, quả thực cậu đã ngẩn người một thoáng.

Nếu đối phương là một diễn viên xa lạ, cậu chỉ coi đó là một cảnh hôn bình thường, chỉ là diễn, quay xong là xong, nhưng đối phương đổi thành Kỷ Quân Chương, cậu lại có chút ngại ngùng.

Nhưng chuyện này không liên quan đến việc xóa hay sửa đổi cảnh quay, cậu sẽ không làm như vậy, vừa không chuyên nghiệp, vừa không tôn trọng biên kịch và đạo diễn, chỉ vì đối tượng là Kỷ Quân Chương, cậu hơi khó xử một chút.

Nhưng trước khi Kỷ Quân Chương đến, cậu đã điều chỉnh tâm trạng xong rồi.

"Không có gì không muốn cả." Cảnh Lê cười nói.

Đinh Nhất Hướng nhìn Cảnh Lê, rồi lại nhìn Kỷ Quân Chương, không nhịn được mà nói móc: "Hai người thật là, đã kết hôn rồi mà còn chưa làm gì sao? Cần gì phải thuần khiết đến thế, chỉ là quay một cảnh hôn thôi mà, có cần nghiêm trọng đến vậy không?"

"Cần," Kỷ Quân Chương khẽ cười một tiếng, "Thể hiện tình cảm trước mặt chó độc thân là không thân thiện."

Đinh Nhất Hướng: "..."

Đây chắc chắn là đang cố ý làm tổn thương hắn mà?

Đinh Nhất Hướng không giữ hình tượng mà trợn mắt, "Cút."

Buổi chiều Kỷ Quân Chương không có cảnh quay, sau khi hóa trang xong, anh ngồi ở phim trường, nhìn Cảnh Lê diễn với Tiêu Nhã.

Đúng như Đinh Nhất Hướng nói, ưu điểm diễn xuất của Cảnh Lê rất rõ ràng, nhược điểm cũng nổi bật không kém.

Diễn xuất của cậu linh hoạt, có khí chất, rất tự nhiên không gò bó, cảm giác ống kính cũng rất tốt, cả hai đều thuộc về tài năng trời phú, rất phù hợp với nghề này.

Mà nhược điểm, lại chính là do tài năng mang lại, cảm xúc của cậu quá dồi dào,không biết cách cân nhắc đến mức độ  mà dùng quá nhiều sức, cần bổ trợ thêm một số kiến thức kỹ thuật chuyên môn để điều chỉnh.

Nhưng cậu có quá ít thời gian để nghiên cứu một cách có hệ thống, cũng chưa đóng nhiều vai, điều này cũng là nguyên nhân khiến một số động tác của cậu có chút gượng gạo và cứng nhắc.

Anh nghĩ, anh cần phải làm một giáo viên dạy diễn xuất một lần.

Khi anh đang suy nghĩ, đột nhiên một bàn tay trắng trẻo xinh đẹp xuất hiện, nó lắc lư hai lần trước mắt anh, sau đó, giọng nói nhẹ nhàng của Cảnh Lê từ trên đầu vang lên.

"Thầy Kỷ, anh đang nghĩ gì vậy? Em gọi anh mấy tiếng rồi mà anh không nghe thấy."

Mạch suy nghĩ bị kéo về, Kỷ Quân Chương ngẩng đầu, Cảnh Lê hơi nghiêng đầu, cúi xuống nhìn anh, đuôi mắt cong cong, nụ cười rạng rỡ.

Anh nắm lấy cổ tay Cảnh Lê, kéo cậu ngồi xuống bên cạnh mình.

"Sau này lịch trình của em sẽ dày đặc hơn, có lẽ em sẽ không thể đến lớp học diễn xuất của cô Triệu thường xuyên như trước Tết được nữa," Kỷ Quân Chương nhìn cậu, dùng giọng điệu thương lượng, "Vậy, em có bằng lòng để anh dạy em không?"

Cảnh Lê ngẩn người, có cảm giác như đang mơ.

Được Kỷ Quân Chương chỉ dạy diễn xuất, đây là điều bao nhiêu người mơ ước, sao cậu có thể từ chối, có lý do gì để từ chối chứ?!

Tâm trạng vui sướng như bay lên mây, khóe miệng không nhịn được mà cong cao hơn, cậu ghé sát mặt vào Kỷ Quân Chương, mắt sáng rực, nhanh chóng gật đầu nói: "Đương nhiên là bằng lòng rồi ạ."

"Bằng lòng gì cơ?" Tiêu Nhã vừa uống một ly trà sữa đi ngang qua, vừa hay nghe thấy câu này của cậu, tò mò dừng chân, rồi đi về phía họ.

Cảnh Lê vui vẻ chia sẻ với cô, "Thầy Kỷ sẽ chỉ dạy em diễn xuất."

Tiêu Nhã "oa" một tiếng, thật lòng cảm thán, "Thật tốt quá."

Cô uống một ngụm trà sữa, "À đúng rồi, tôi có một câu hỏi," cô chớp mắt, hỏi điều mình tò mò cả buổi, "Sao cậu cũng gọi thầy Kỷ là 'thầy Kỷ'? Sao không đổi một cách gọi thân mật và độc đáo hơn chút?"

Lý do thực sự đương nhiên là không thể nói ra, Cảnh Lê đảo mắt, một ý tưởng nảy ra trong đầu, "Là đặc biệt mà, cách em gọi thầy Kỷ, khác với những người khác gọi thầy Kỷ, cách gọi đặc biệt là vì người đặc biệt mà ạ."

Nói xong, cậu lại rũ mắt cười ngượng ngùng, "Hơn nữa, vì đang ở bên ngoài mà, không nên quá mức."

Tiêu Nhã là fan couple, kỹ năng tự động tưởng tượng của fan couple của cô cũng rất giỏi, lập tức tưởng tượng ra rất nhiều cách gọi thú vị, nhưng không tiện gọi ở bên ngoài, ví dụ như "chồng", "anh trai" hoặc những cách gọi dirty talk cấm kỵ hơn.

Cô quyết định tối về sẽ đọc thêm vài fanfic dirty talk!

Cô cười "he he he", đưa cho Cảnh Lê một ánh mắt "tôi hiểu", rồi vui vẻ rời đi, chạy đến chia sẻ "đường" couple tươi mới này với trợ lý.

Cảnh Lê đợi cô đi xa rồi mới giơ ngón tay hình chữ V với Kỷ Quân Chương.

Ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt trắng trẻo, xinh đẹp của Cảnh Lê, thu hết vẻ đắc ý nhỏ nhoi của cậu khi lừa được người khác vào mắt, ý cười tan chảy trong đáy mắt Kỷ Quân Chương.

_

Trời vừa nhá nhem tối, Đinh Nhất Hướng đã bắt đầu quay cảnh đối diễn của Kỷ Quân Chương và Cảnh Lê.

Nhân vật khách mời của Kỷ Quân Chương tên là Sở Hoài An, đương nhiệm chức Hình bộ Thị lang, là một vị quan thanh liêm, hết lòng vì dân vì nước.

Hắn cả ngày vùi đầu vào công việc, có thời gian rảnh liền đi khắp nơi, giúp dân xử lý những chuyện bất bình, không gần nữ sắc cũng chẳng màng nam giới, trong nhà không thê tử cũng không tỳ thiếp, đối nhân xử thế giữ lễ độ, chưa bao giờ vượt quá khuôn phép.

Gần đây, hắn điều tra vụ án th*m nh*ng, một manh mối chỉ đến kỹ viện nơi Nam Tinh làm việc, để điều tra vụ án, hắn buộc phải đến nơi mà mình chưa từng đặt chân đến này.

Tại đây, hắn gặp được Nam Tinh.

Có ba cảnh quay vào tối nay, một cảnh là Sở Hoài An sau khi vào kỹ viện, chứng kiến Nam Tinh múa, kinh ngạc trước vẻ đẹp của y; một cảnh là hắn như bị ma xui quỷ khiến mà vượt lên trước người khác đối đáp lại câu đối mà Nam Tinh dùng để chọn khách, giành được cơ hội cùng Nam Tinh trải qua đêm; cảnh cuối cùng, là hắn vào phòng Nam Tinh, cùng y trải qua một đêm.

Đương nhiên, hắn không làm gì Nam Tinh cả, chỉ bảo y đánh cờ với hắn, rồi trò chuyện với Nam Tinh, kể chuyện cho y nghe, cứ như vậy mà qua cả đêm.

...

Đây là lần đầu tiên Kỷ Quân Chương nhìn thấy Cảnh Lê múa.

Dù anh biết Cảnh Lê đã học múa từ nhỏ, còn đoạt giải, chắc chắn múa rất đẹp, nhưng tận mắt nhìn thấy, trực quan hơn bất kỳ lời miêu tả nào.

Khi Cảnh Lê múa, cơ thể thả lỏng và thư giãn, để phù hợp với hình tượng hoa khôi, những bước chân càng làm nổi bật eo và hông, cử chỉ cũng mềm mại hơn, nhẹ nhàng uyển chuyển như chim én lượn, tràn đầy cám dỗ và mê hoặc.

Nhưng giữa những động tác uyển chuyển như mây trôi nước chảy của cậu, lại không hề mất đi cảm giác mạnh mẽ; kết hợp giữa sự uyển chuyển và mạnh mẽ, một cú nhảy, xoay người đều có thể cảm nhận được sức mạnh và vẻ đẹp của vũ công.

Cậu quản lý biểu cảm khuôn mặt rất tốt, nụ cười trên mặt rất nhẹ, chỉ khóe môi hơi cong lên. Ánh mắt cậu hơi lay động, dường như kể hết bao nhiêu phong tình vô tận, một cái ngước mắt, một lần ngoảnh đầu đều câu hồn đoạt phách.

Kỷ Quân Chương ngồi dưới, chăm chú nhìn Cảnh Lê trên sân khấu, lúc này tâm trạng kinh ngạc của Sở Hoài An trong phim, cũng chính là cảm xúc chân thật của anh.

Anh nghe rõ tiếng tim mình đập.

Không phải là nhập vai quá sâu.

Anh chỉ là bị chính con người Cảnh Lê thu hút, mà rung động.

Cảnh Lê đã bắt đầu học múa lúc năm tuổi, cách múa đã khắc sâu vào gen, cơ thể có phản xạ, là bản năng, căn bản không cần suy nghĩ, dù bước chân có sai cũng có thể nhanh chóng điều chỉnh lại.

Mà diễn xuất của Kỷ Quân Chương đạt đến đỉnh cao, cũng không thể có vấn đề.

Cảnh xem múa và nhất kiến chung tình này, không nghi ngờ gì mà quay một lần là xong.

Cảnh thứ hai, cảnh Sở Hoài An đối đáp với Nam Tinh trong việc chọn khách cũng rất dễ quay. Phần lớn cảnh này là của Sở Hoài An, trọng tâm của diễn biến nằm ở hắn. Nam Tinh chỉ đứng trên lầu vào cuối cảnh, liếc mắt xuống dưới, xác nhận vị khách nào sẽ là người tình đêm nay của mình. Khi ánh mắt y rơi vào Sở Hoài An, y nhận ra hắn, thoáng lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng rất nhanh lại trở về vẻ bình tĩnh.

Ba năm trước, sau khi Sở Hoài An thi đình, được đích thân nhà vua chọn làm Thám hoa, cưỡi trên con ngựa cao lớn, cùng với Trạng nguyên và Bảng nhãn đi diễu hành trên phố. Ngày diễu phố đó, Nam Tinh tựa vào lan can, cũng nhìn thấy. Y hứng chí, sai người ngắt những cánh hoa, khi họ đi qua thì tung xuống rợp trời.

Những cánh hoa rơi như mưa, phủ lên vai ba người, bảng nhãn và trạng nguyên cùng ngẩng đầu, kinh ngạc trước dung mạo của y, nhìn y hồi lâu.

Y hài lòng, định rời đi. Khi sắp xoay người, ánh mắt y chợt liếc thấy Sở Hoài An, phát hiện Sở Hoài An không hề nhìn, chỉ an ủi v**t v* con ngựa.

Y dừng bước, đang định sai người rải thêm mấy nắm cánh hoa, thì lúc này Sở Hoài An lại ngẩng đầu, bình thản nhìn y một cái. Ánh mắt hắn quá bình tĩnh, Nam Tinh đột nhiên cảm thấy chán, mất hứng.

Ba năm sau đó, trong số những khách của y có cả trạng nguyên và bảng nhãn năm đó, nhưng chưa từng thấy Sở Hoài An.

Nam Tinh chưa từng gặp vị khách nào kỳ lạ như Sở Hoài An, rõ ràng đã có cơ hội cùng y trải qua đêm đẹp, rõ ràng đêm xuân ngắn ngủi, vậy mà hắn lại chỉ bảo y lấy bàn cờ ra, rồi chuẩn bị trà nước, bảo y cùng đánh cờ.

Cờ có đẹp hơn y, có thú vị hơn y sao? Hơn nữa còn rất bá đạo, bảo y mặc quần áo chỉnh tề, còn không cho y uống rượu, thật kỳ lạ.

Nam Tinh mượn ánh nến, lén nhìn Sở Hoài An, trong lòng thầm than đối phương thật tuấn tú, là vị khách đẹp nhất mà y từng gặp, chỉ riêng khuôn mặt này thôi, y cũng nguyện ý trả tiền.

Nhưng người đàn ông lại chăm chú nhìn vào bàn cờ, ngón tay thon dài chỉ cầm quân cờ, không hề chạm vào y một cái, khiến y không khỏi nghi ngờ sức quyến rũ của mình.

Sở Hoài An hạ quân cờ xuống, ngẩng đầu, "Đến lượt ngươi."

Nam Tinh bĩu môi, tính khí nổi lên, ném quân cờ đi, "Không chơi nữa."

Y cởi giày, một bàn chân trắng như tuyết duỗi sang phía Sở Hoài An, hết lần này đến lần khác cọ vào chân hắn, ánh mắt nhìn thẳng, giọng nói nhẹ nhàng, "Đêm đã khuya rồi, đêm đẹp ngắn ngủi."

Sở Hoài An không hề lay động, chỉ nói: "Còn sớm."

Hắn lại đứng dậy, ngồi xổm xuống, nắm lấy cổ chân Nam Tinh, nhặt đôi giày y vứt đi lên, cẩn thận xỏ vào, sau đó đi rửa tay.

Trở lại chỗ ngồi, hắn nhặt quân cờ Nam Tinh vứt lung tung lên, đặt lại vào tay y, "Tiếp tục đi."

Nam Tinh: "..."

Y tùy ý ném quân cờ vào một vị trí, ánh mắt không kìm được liếc xuống nửa th*n d*** của Sở Hoài An, vẻ mặt kỳ lạ, thầm nghĩ liệu hắn có "không được" không? Nếu không sao có thể nhịn được không chạm vào y, phải biết rằng mỗi vị khách vào phòng y đều không thể chờ đợi mà chạm vào y.

Nghĩ như vậy, Nam Tinh lại cảm thấy dễ chịu hơn.

Y thương xót nhìn Sở Hoài An một cái, không còn so đo chuyện hắn chỉ bảo y đánh cờ với mình, thái độ đoan chính hẳn lên, ngược lại ngoan ngoãn đánh cờ với hắn cả đêm.

Trong lúc đó hai người còn trò chuyện, y phát hiện Sở Hoài An quả thực là một người hiểu biết, biết rất nhiều thứ. Chỉ cần y hỏi, Sở Hoài An đều có thể trả lời được.

Không gì không biết.

Đến canh tư, Nam Tinh buồn ngủ rồi, nhưng y vẫn không muốn ngủ, những câu chuyện Sở Hoài An kể, phong cảnh núi sông y miêu tả quá đẹp, y vẫn muốn nghe tiếp.

Y gối đầu lên cánh tay mình, cố gắng mở to mắt, "Đại mạc thật sự rộng lớn như ngươi nói sao? Ta cũng rất muốn đi xem thử." Khi nói câu này, mắt y sáng lên.

Sở Hoài An nhận ra, ánh mắt hắn cụp xuống dịu dàng, khẽ nói: "Sẽ có cơ hội thôi."

Nam Tinh không nhìn thấy, mí mắt y không thể chống đỡ được nữa, khép lại, môi y khẽ động đậy, giọng nói gần như không nghe thấy: "Hy vọng trong giấc mơ đêm nay, ta có thể gặp được."

Khi Nam Tinh tỉnh lại lần nữa, đã là ngày hôm sau.

Y được bế lên giường, chăn đắp ngang ngực, quần áo vẫn chỉnh tề trên người, y khẽ chớp mắt, nhìn ánh sáng xuyên qua cửa sổ, rồi đột ngột ngồi dậy.

Trong phòng đã không còn bóng dáng Sở Hoài An, nếu không phải trên bàn vẫn còn bày bàn cờ, trên bàn cờ vẫn còn ván cờ chưa tàn, thậm chí y còn nghi ngờ đêm qua chỉ là một giấc mơ của mình.

...

Cảnh cuối cùng của ba cảnh quay là vẻ mặt thất thần của Nam Tinh.

Đinh Nhất Hướng nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát, ra hiệu ống kính từ từ tiến lại gần, Cảnh Lê diễn cảnh này rất tốt, sự chuyển biến cảm xúc rất có tầng lớp, dù là cận cảnh cũng không tìm ra lỗi. Một buổi tối, tiến bộ rất nhiều.

"Cut," Đinh Nhất Hướng nói, "Qua!"

Lạc Hiểu Tiêu ôm áo khoác quân đội, vội vàng khoác lên người Cảnh Lê, bây giờ đã hơn một giờ sáng, nhiệt độ xuống dưới không độ C, bộ đồ hoa khôi trên người Cảnh Lê thực sự quá mỏng, căn bản không giữ ấm được.

Cảnh Lê có chút cứng đờ vì lạnh, quấn áo khoác nhảy tại chỗ mấy cái, nhanh chóng làm ấm người, rồi chạy về phía Kỷ Quân Chương.

Thấy cậu đến, Kỷ Quân Chương rót cho cậu một ly nước nóng, "Uống chút nước cho ấm."

Cảnh Lê "ừm" hai tiếng, nhận lấy ly, cậu vốn tưởng nó sẽ nóng, chỉ dám cẩn thận nhấp một chút, môi chạm vào nước, phát hiện độ ấm  vừa phải, liền yên tâm uống.

Uống xong một ly, cơ thể hoàn toàn ấm lên, trả ly cho Kỷ Quân Chương, cậu cười nói: "Đợi em một chút, em đi thay quần áo với tẩy trang."

Cảnh quay của Kỷ Quân Chương kết thúc sớm hơn cậu, đã tẩy trang thay đồ xong từ lâu, lúc này trông rất thoải mái.

"Được." Anh nói.

Cảnh Lê đi tẩy trang, Đinh Nhất Hướng ngậm thuốc lá để tỉnh táo, bước đến trước mặt Kỷ Quân Chương, lắc hộp thuốc lá trong tay, rơi ra một điếu, "Hút không?"

Kỷ Quân Chương nhận lấy, châm một điếu tùy ý hút một hơi, rồi kẹp giữa ngón tay mặc nó tự cháy, liếc hắn, "Có chuyện gì?"

Đinh Nhất Hướng cười một tiếng, "Bàn chuyện chút, cho tôi ké chút lượng truy cập của cậu đi."

"Nói thẳng."

"Hôm nay quay được không ít video, ảnh của cậu và Cảnh Lê, muốn đăng trong nhật ký phim trường."

Kỷ Quân Chương nhướng mày, đánh giá, "Biết cách tiết kiệm chi phí quảng bá đấy."

"Đó là vì tôi nghèo, cát-xê diễn viên đắt lắm." Đinh Nhất Hướng nhăn mặt than nghèo.

Hắn chống khuỷu tay lên vai Kỷ Quân Chương, đổi giọng, "Hơn nữa cũng tốt cho Cảnh Lê mà, tôi không chỉ quay được cảnh tương tác của hai người, còn có cảnh hậu trường cậu ấy đàn, vẽ, múa nữa, càng nhiều người thấy thì càng có nhiều người thích cậu ấy."

Câu này quả thực đánh trúng tâm lý Kỷ Quân Chương, anh đẩy tay Đinh Nhất Hướng đang đặt trên vai mình ra, đồng ý, "Được, cậu đăng đi."

Đinh Nhất Hướng cười khẩy hai tiếng, trêu chọc anh, "Trọng sắc khinh bạn."

Nhả ra một vòng khói, hắn lại nói, "Cậu quả nhiên là đã đổ gục hoàn toàn rồi."

Kỷ Quân Chương cầm điếu thuốc cháy gần hết lên, hút xong cười nói, "Không phải rất tốt sao."

"Tôi không hiểu." Đinh Nhất Hướng nhún vai, "Cậu thấy phù hợp thì tốt thôi."

Vẻ mặt Kỷ Quân Chương dịu dàng, "Cảnh Lê rất tốt."

"..."

Được rồi, lại bị "show ân ái" nữa rồi.

"Còn một chuyện nữa," hắn nói, "Tôi đã đặt một món quà cho Cảnh Lê, coi như là quà ra mắt, cũng chúc mừng hai người đã đăng ký kết hôn, chắc là sau khi hai người đóng vai khách mời xong sẽ đến, nhớ ký nhận."

Kỷ Quân Chương gật đầu, "Ừ."

Thấy Cảnh Lê từ phòng hóa trang bước ra, anh vỗ vai Đinh Nhất Hướng, "Đi thôi."

_

Về đến khách sạn, Cảnh Lê mới nhận ra rắc rối thực sự đang chờ đợi họ.

Phòng khách sạn của cậu chỉ có một cái giường lớn! Dù muốn nằm sofa cũng không tìm được cái nào vừa- trong phòng chỉ có một chiếc sofa đôi chưa đến một mét rưỡi.

Cậu và Kỷ Quân Chương hiện tại là vợ chồng hợp pháp, nếu không ở cùng nhau, ngày hôm sau có lẽ sẽ tràn lan tin tức tình cảm hai người rạn nứt.

Mà họ mới đăng ký kết hôn được nửa tháng.

"Đang nghĩ gì vậy?" Tiếng hỏi của Kỷ Quân Chương vang lên bên tai.

Bây giờ đã gần hai giờ sáng, tầng này không có ai đi lại, hành lang chỉ có tiếng bước chân của bọn họ, khắp nơi tĩnh lặng, một chút tiếng động cũng bị phóng đại. Cảnh Lê vốn định nói chuyện, nhưng nghĩ đến việc vách tường có tai*, liền lắc đầu, "Về phòng rồi nói."

Quẹt thẻ vào phòng khách sạn, hành lý của Kỷ Quân Chương đã được đưa vào từ trước, đặt ở góc, cùng với vali của cậu.

Ánh mắt lướt qua, Cảnh Lê càng thêm chắc chắn Kỷ Quân Chương không thể ở riêng, dù họ đổi phòng giường đôi, có lẽ cũng không tránh khỏi việc lan truyền tin đồn.

Vậy thì chỉ có thể ở chung thôi.

Huống chi tình huống này đến chương trình tạp kỹ chắc chắn còn xảy ra thường xuyên hơn...
Không đúng, có lẽ trong thời gian ghi hình, ngày nào cậu và Kỷ Quân Chương cũng phải chung giường.

Cậu bất giác nhớ lại tư thế ngủ của mình, chắc... vẫn ổn chứ?

Thấy cậu đứng ngẩn người ở cửa, Kỷ Quân Chương gọi cậu một tiếng, "Cảnh Lê."

Cảnh Lê hoàn hồn, đón nhận ánh mắt của anh, cân nhắc một chút, "Tư thế ngủ của em chắc là khá tốt, nhưng nếu nửa đêm có đạp anh hay giành chăn của anh thì anh cũng đừng khách sáo, cứ gọi em dậy là được."

Không ngờ cậu lại nghiêm túc nhấn mạnh chuyện này, Kỷ Quân Chương ngẩn người, không nhịn được bật cười.

Kỷ Quân Chương ngừng cười, nhìn sâu vào mắt cậu, giọng nói có chút khàn khàn: "Sao em đáng yêu vậy chứ."

Người "cuồng" giọng nói như cậu hoàn toàn không có sức chống cự với âm sắc này, hơn nữa còn đang khen cậu, Cảnh Lê khẽ cuộn tròn đầu ngón tay, tim không thể kiểm soát, thình thịch thình thịch, đập rất nhanh, rất lớn tiếng.

Cậu nghi ngờ Kỷ Quân Chương cũng có thể nghe thấy.

Vừa nghĩ đến chuyện Kỷ Quân Chương có thể nghe thấy, Cảnh Lê liền không thể ngồi yên được nữa, cậu lập tức quay người, chạy biến vào phòng tắm như một chú thỏ, bỏ lại một câu, "Em đi tắm đây."

Sau khi chạy vào phòng tắm, cậu ngồi xổm xuống đất, ôm mặt, tai nóng ran.

****************



*Cách tường hữu nhĩ – 隔墙有耳 – gé qiáng yǒu ěr (cách bức tường có người nghe trộm, nói chung là tai vách mạch rừng, nói chuyện cần phải cẩn thận ko lộ). Cao bất khả phàn – 高不可攀 – gāo bù kě pān (cao không với tới, hình dung người ở địa vị cao khiến người khác khó tiếp cận).


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 149.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 6 tháng