Tôi Muốn Nghỉ Hưu - Hủ Mộc Điêu Dã

Chương 20




Làm "tài xế" cả ngày, bốn giờ chiều, Cảnh Lê tuyên bố mình "tốt nghiệp" với thành tích xuất sắc. Cậu rất vui vẻ, vì không phải lái xe, đầu ngón chân vui sướng lắc lư mấy cái.

Kỷ Quân Chương chú ý đến, khẽ cong khóe môi.Trong lòng nghĩ, giống như trẻ con vậy.

Nghỉ ngơi đủ rồi, lại lên xe, vẫn là Cảnh Lê lái.

Chiếc Mulsanne màu đen lướt qua những con phố phồn hoa náo nhiệt, quay đầu ở bùng binh cuối đường, đi theo con đường đã đến.

Phía trước là đèn đỏ, xe xếp thành hàng dài, Cảnh Lê giữ vô lăng, đợi đèn xanh bật lại thì nghiêng đầu nói với Kỷ Quân Chương: "Lát nữa anh có việc gì không?"

"Không có." Cả ngày hôm nay, anh đều dành cho Cảnh Lê.

Cảnh Lê cười, giọng điệu nhẹ nhàng: "Anh từng đi chợ hoa chưa?"

Chủ đề nhảy vọt hơi lớn, Kỷ Quân Chương chống cằm, nhìn cậu, trước tiên trả lời: "Chưa." Lại hỏi: "Muốn đi sao?"

Đèn đỏ phía trước chuyển sang đèn xanh, hàng dài xe bắt đầu di chuyển, Cảnh Lê trước khi đạp chân ga, nháy mắt với anh: "Ừm, chúng ta cùng đi đi, em cũng chưa đi bao giờ."

...

Theo định vị đến chợ hoa, Cảnh Lê tìm được chỗ đậu xe, đỗ xe xong, cùng Kỷ Quân Chương xuống xe.

Có lẽ trời sắp tối, chợ hoa có rất ít người qua lại, lúc đầu Cảnh Lê còn lo lắng người đông, có thể Kỷ Quân Chương sẽ bị nhận ra, đã nghĩ ra mấy cách trốn, bây giờ nhìn thấy, thì yên tâm rồi.

Hoa ở chợ hoa phần lớn là hoa địa phương, có một số cửa hàng tự có nhà kính trồng hoa, cách chợ này không xa, hái rồi bán ngay, vì vậy mỗi bông hoa mà Cảnh Lê nhìn thấy trên đường đi đều tươi tắn, rực rỡ.

Các loại hoa ở đây rất nhiều, không giống như các cửa hàng hoa, thường chỉ có mấy loại bán chạy nhất, thực ra có thể hiểu được, hoa không bán được sẽ héo úa, lỗ vốn không có lãi.

Cảnh Lê không biết nhiều loại hoa, thế là đi giữa những bông hoa đủ màu sắc, cậu trực tiếp hóa thân thành em bé "mười vạn câu hỏi vì sao", kéo Kỷ Quân Chương hỏi hết loại này đến loại khác: "Đây là hoa gì?", "Wow, đẹp quá, đây lại là hoa gì?", thật sự rất đáng yêu.

Thật ra Kỷ Quân Chương không phải là chuyên gia trong lĩnh vực này, chỉ là bà nội anh thích cắm hoa, tự trồng cả một nhà kính hoa, mẹ lại là nhà thực vật học, tai nghe mắt thấy, những gì anh biết cũng đủ để đối phó với sự tò mò của Cảnh Lê rồi.

Cảnh Lê hỏi mấy chục loại, Kỷ Quân Chương đều nhận ra, đôi mắt nhìn Kỷ Quân Chương không khỏi lấp lánh ánh sao, sáng ngời vô cùng.

Cậu chân thành khen ngợi: "Thầy Kỷ, anh lợi hại quá."

Khuôn mặt Kỷ Quân Chương bị khẩu trang che khuất, nhưng đôi mắt không giấu được, nghe xong, ý cười bên trong rất rõ ràng. Anh hỏi: "Em có muốn mua gì không?"

Bọn họ đã đi đến cuối chợ, đi thêm chút nữa là ra ngoài.

Đã đến rồi, dù sao cũng phải mua chút hoa. Cảnh Lê nghĩ, ánh mắt hướng về một cửa hàng bên cạnh, hoa hướng dương và hoa cát tường bên trong đang nở rộ, không phải loại bị người ta chọn còn sót lại, cậu bước vào cửa hàng, mỗi loại lấy mười cành.

Chủ cửa hàng muốn gói chung cho cậu, Cảnh Lê lắc đầu, bảo cô ấy chia thành hai bó.

Cầm cả hai bó trên tay, cậu cảm ơn bà chủ rồi đi ra ngoài.

Kỷ Quân Chương đứng ở cửa, lúc này trời đã tối, chợ hoa đã lên đèn, khẩu trang của anh đã kéo xuống cằm, một tay đút túi quần, tay kia cầm một điếu thuốc, nhàn tản, mang theo vài phần lười biếng đứng dưới ánh đèn hút.

Ngoài màn ảnh ra, đây là lần đầu tiên Cảnh Lê thấy Kỷ Quân Chương hút thuốc.

Cậu chưa bao giờ thấy hút thuốc là tốt, thậm chí còn ghét người khác hút thuốc trước mặt mình, nhưng sau khi nhìn thấy Kỷ Quân Chương, cậu phát hiện mình là một người tiêu chuẩn kép.

Kỷ Quân Chương kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, đốm lửa đỏ rực lập lòe, hòa cùng làn khói lượn lờ, thật sự là quyến rũ quá mức.

Cảnh Lê đứng ngắm, không đi tới, nhưng Kỷ Quân Chương cảm nhận được, quay người lại, ánh mắt lướt qua bó hoa trong tay cậu: "Mua xong rồi?"

Vừa nói, anh vừa dụi điếu thuốc vào thùng rác, kéo khẩu trang lên, bước mấy bước đến trước mặt cậu, đưa tay muốn giúp cậu cầm hoa.

Cảnh Lê lại chỉ đưa cho anh một bó, đôi mắt trong veo phản chiếu ánh đèn, như thể có vô vàng ngôi sao rơi vào trong đó: "Thầy Kỷ, đây là quà cảm ơn của anh, cảm ơn anh đã dành cả ngày hôm nay cùng em."

Cậu lại khẽ khịt mũi, không ngửi thấy mùi thuốc lá trên người Kỷ Quân Chương. Một điếu thuốc có lẽ không đủ để anh bị ám mùi.

Kỷ Quân Chương rũ mắt nhìn hoa, không nhịn được cười: "Tôi thích món quà cảm ơn này."

"Thầy Kỷ thích là tốt rồi." Cảnh Lê cong cong đôi mắt.

Sánh vai đi trên con đường đến bãi đậu xe, tâm trạng của Cảnh rất tốt, một tay ôm hoa, có chút trẻ con chơi trò dẫm bóng, giẫm bóng của mình, cũng dẫm bóng của Kỷ Quân Chương.

Cậu cũng không rõ nguyên nhân, nhưng ở bên Kỷ Quân Chương, cậu luôn thả lỏng, một số chuyện ngây thơ cũng có thể thoải mái làm ra, không cần lo lắng bị người khác nhìn bằng ánh mắt kỳ lạ.

Kỷ Quân Chương mỉm cười, nhưng nụ cười bị khẩu trang che khuất, chỉ lộ ra đôi mắt tươi cười , bên trong chỉ có một mình Cảnh Lê.
_

Từ lúc mười tám tuổi trở đi, Cảnh Lê không còn về nhà ăn Tết nữa, thời đại học, mỗi lần Tết đến cậu đều đi làm thêm.

Sau khi rời khỏi nhà, cậu không còn nhận tiền của bố mẹ nữa, tự lo chi phí sinh hoạt và học phí, tiền lương làm thêm Tết rất cao, thường nửa tháng là cậu có thể kiếm đủ tiền học phí cả năm.

Năm ngoái tốt nghiệp, cậu ký hợp đồng với Khải Thụy, ăn Tết ở đoàn phim, rất nhiều người, cũng coi như náo nhiệt.

Năm nay coi như cậu thật sự ăn Tết một mình, trong nhà chỉ có cậu và Bánh bao kim sa, sáng ba mươi Tết, cậu ngủ đến tự tỉnh, ôm Bánh bao kim sa đang lật bụng làm nũng x** n*n hồi lâu, nhìn ngôi nhà có chút lạnh lẽo, đột nhiên nghĩ, mình có nên đi mua chút đồ Tết không?

Một mình đón Tết, cũng phải có chút không khí lễ chứ.

Hơn nữa.

Cậu cúi đầu nhìn Bánh bao kim sa, cũng phải dẫn nó đi dạo nữa, mới mang về nửa tháng, đã béo lên rồi!

Bánh bao kim sa nằm trên chân Cảnh Lê, lưỡi thè ra, trong như một con chó ngốc nghếch, nó không hiểu ánh mắt của Cảnh Lê, chỉ muốn chơi với Cảnh Lê, đuôi vẫy tít mù, sủa "gâu gâu gâu".

Cảnh Lê không nhịn được, lại xoa nó một cái thật mạnh. Con trai cậu sao lại đáng yêu đến thế này chứ.

Sau khi đeo dây xích cho Bánh bao kim sa, Cảnh Lê chọn một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ rực rỡ, chiếc khăn quàng cổ làm nổi bật khuôn mặt cậu càng thêm hồng hào và đẹp đẽ.

Nhưng khuôn mặt xinh đẹp đó khi bước ra cửa, liền bị che khuất sau chiếc khẩu trang.

Hôm nay rất nhiều người nghỉ, người mua đồ Tết chắc chắn rất đông, cậu tuy mờ nhạt đến mức không ai biết, nhưng gần đây thường xuyên xuất hiện cùng Kỷ Quân Chương, dù sao cũng khiến một bộ phận giới trẻ quen mặt.

Không phải cậu tự luyến, chỉ cần nhìn mật cậu vài lần, chắc chắn trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không quên - dù sao thì cậu cũng quá hoàn hảo, dễ nhận biết!

Dẫn theo Bánh bao kim sa nên Cảnh Lê không đi siêu thị, cậu lái xe đến một con phố cổ. Con phố đó là do một cụ già ở khu dân cư cũ từng ở giới thiệu cho cậu, những người già rất coi trọng Tết Nguyên Đán, bởi vì cứ đến Tết, những đứa con đi xa sẽ trở về.

Có lẽ ông trời cũng rất thích ngày lễ đoàn viên vui vẻ này, hôm nay thời tiết đặc biệt tốt, nhiệt độ cũng rất thích hợp, không còn lạnh như hai ngày trước, thế là người đi dạo phố càng đông hơn.

Xe của Cảnh Lê bị kẹt ở đường phụ, đợi xe đối diện lùi lại, rẽ ngoặt, tổng cộng mất mười phút.

Bánh bao kim sa ở ghế sau cứ muốn thò đầu ra ngoài cửa sổ xe hơi hé mở, làm một chú chó đón gió, hai chân trước không ngừng cào vào cửa xe.

Nhìn thấy vết xước trên cửa xe, Cảnh Lê nhắm mắt lại, xót xa muốn kéo con chó con qua đánh cho một trận vào mông.

Chiếc xe này là xe công ty Kỷ Quân Chương sắp xếp cho cậu, không xa hoa như Bentley Mulsanne, kín đáo hơn nhiều, nhưng giá trị cũng hơn hai triệu tệ, một vết xước là mấy vạn tệ.

Đúng là phá gia chi tử!

Khổ nỗi Bánh bao kim sa căn bản không hiểu trái tim tan nát của ba nó, vẫn cứ "ba la ba la", vui vẻ nhảy nhót trên ghế da.

Cảnh Lê: "..."

Không sao, bình tĩnh, cậu cũng là người có năm mươi triệu tệ trong thẻ ngân hàng rồi.

Sau khi đỗ xe vào bãi đậu xe, Cảnh Lê dắt Bánh bao kim sa xuống xe. Bánh bao kim sa vốn là một con chó lang thang, tuy bây giờ được Cảnh Lê nuôi chiều đến kiêu căng, nhưng gặp nhiều người, nó vẫn theo bản năng cảnh giác, tai dựng cao, đuôi cụp xuống, bám sát Cảnh Lê không rời nửa bước.

Phố này có đủ loại cửa hàng, Cảnh Lê vừa đi vừa dừng, mua câu đối Tết, hoa giấy dán cửa sổ, đèn lồng, kẹo, trái cây sấy... mỗi thứ một ít, nhưng cộng lại cũng không ít.

Một tay cậu xách đồ, tay kia dắt Bánh bao kim sa, dù đeo khẩu trang che mặt, nhưng dáng người cao ráo, đôi mắt lộ ra tinh xảo như tranh vẽ, vẫn quá chói mắt, nổi bật giữa đám đông.

Cảnh Lê nghe thấy có người đang bàn tán về mình.

Khi cậu mua đủ đồ, lúc chuẩn bị lên xe, có một cô gái bị bạn đẩy ra, mặt đỏ bừng đến trước mặt cậu, muốn xin thông tin liên lạc.

Cảnh Lê thấy cô gái rất dũng cảm, giọng từ chối cũng dịu đi: "Không tiện lắm, cảm ơn bạn đã thích."

Cảnh Lê không biết, có người cố ý chụp trộm ảnh cậu đứng cùng cô gái, chiều hôm đó, ảnh đã được gửi ẩn danh vào hộp thư của Kỷ Quân Chương.

Cuối thư còn có một câu: Anh ta đang hẹn hò với một cô gái, lăng nhăng như vậy, anh bị cắm sừng như vậy mà vẫn cam lòng sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 149.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 6 tháng