Tình Địch Giáo Bá Muốn Cưng Chiều Tôi

Chương 26




Từ sau khi Giang Ngạn thừa nhận tình cảm với bạn bè, ánh mắt nhìn Thương Lạc Khê mỗi ngày đều quang minh chính đại hơn hẳn, chỉ có điều cứ luôn bị tên phiền phức Lý Hạo kia thỉnh thoảng liếc sang.

Lý Hạo vẫn tưởng mình giấu giếm tốt lắm, cho đến khi bị đối phương liếc cho một cái sắc lạnh, lập tức ngoan ngoãn rụt về chỗ ngồi của mình, nhỏ giọng than thở với Trần Văn: "Văn Văn, tôi cảm thấy anh Giang với Thương Lạc Khê đúng là xứng đôi thật sự. Trước kia tôi không ưa Thương Lạc Khê, cậu ta rốt cuộc có sức hút gì chứ? Giờ nhìn lại, tôi thấy cũng đẹp trai lắm, hận không thể chạy sang gọi một tiếng chị dâu."

Trần Văn nhéo mạnh một cái lên cánh tay để Lý Hạo tỉnh táo, nói: "Muốn chết hả?"

Nhưng thật ra Trần Văn cũng rất đồng tình với cách nói của Lý Hạo. Ngoài tính cách lạnh nhạt, Thương Lạc Khê cũng không có khuyết điểm gì đáng nói cả. Lần trước trò chuyện, Trần Văn cũng cảm thấy người đó khá tốt, ngốc ngốc, dễ lừa, lại đơn thuần.

Mấy ngày nay, Thương Lạc Khê cứ cảm thấy có gì đó là lạ, liền quay sang hỏi người bên cạnh: "Sao tôi có cảm giác Lý Hạo cứ nhìn tôi thế nhỉ? Tôi đã làm gì à?"

Giang Ngạn liếc nhìn về phía trước, thấy tên kia đang thì thầm to nhỏ với Trần Văn, đúng là không nên để cái tên thích gây chuyện kia biết, rồi nhìn người ta suốt ngày, ánh mắt Lý Hạo còn mang theo vẻ sốt ruột. Nếu không phải Giang Ngạn đã cảnh cáo, chỉ sợ tên này đã xông tới kéo người gọi chị dâu rồi.

Tuy rằng hắn cũng rất muốn, nhưng hiện tại chưa phải lúc. Hắn lắc đầu, tiện bịa một lý do còn không quên dìm Lý Hạo: "Nó chắc cảm thấy bản thân quá xấu, còn câu lại đẹp, muốn ngắm cậu, hy vọng nhan sắc của cậu có thể cứu vớt gương mặt tàn tạ của nó."

Thương Lạc Khê rõ ràng không tin cái kiểu giải thích nhảm nhí này, nhưng trong lòng vẫn hơi đắc ý, khoé môi cũng vô thức nhếch lên.

Giang Ngạn lấy điện thoại ra, nhanh chóng nhắn tin cho Lý Hạo:【Còn nhìn nữa, tôi móc mắt cậu bây giờ. Cậu ấy là người của tôi, bớt nhìn đi.】

Lý Hạo: 【...... Được, biết rồi, thật ra tôi cũng không có ý gì với chị dâu đâu, tôi thích con gái mà.】

Giang Ngạn: 【Tôi không quan tâm cậu thích ai, đừng có nhìn cậu ấy, tôi còn chưa tỏ tình đâu.】

Lý Hạo: 【Được rồi, biết rồi mà.】

Lý Hạo bĩu môi, trước giờ chưa từng phát hiện ra Giang Ngạn là đồ cuồng vợ như thế. Người còn chưa theo đuổi được, đã che chở như vậy, hơn nữa, sao cậu có thể có hứng thú với chị dâu chứ.

Thu điện thoại lại, Giang Ngạn nghiêng đầu nhìn người bên cạnh. Thiếu niên cúi đầu đọc sách, tóc mái mỏng buông trước trán, nốt ruồi nhỏ bên thái dương càng nổi bật trên làn da trắng, gương mặt nghiêng nghiêng hoàn mỹ, đường viền xương hàm rõ ràng, môi đỏ hồng nhạt, giống hệt sắc đỏ của quả dâu tây.

Giang Ngạn không tự giác nuốt nước miếng, cảm thấy bản thân đúng là si mê đến ngu người. Không nhịn được cúi thấp đầu, dần dần sát lại gần, khi sắp chạm vào mặt đối phương, Thương Lạc Khê đột nhiên quay đầu lại, "Giang—"

Hai đôi môi chạm nhẹ vào nhau.

Thương Lạc Khê phản ứng cực nhanh, vội vàng xoay người, nhưng má vẫn bị cọ nhẹ một cái. Cả gương mặt lập tức nóng ran, chẳng mấy chốc đã đỏ bừng đến tận mang tai.

Cậu nhanh chóng đảo mắt nhìn quanh, sợ bị người khác phát hiện, may sách trên bàn học đủ che khuất hai người nên không bị nhìn thấy.

Giang Ngạn ngây người mất mấy giây mới phản ứng bản thân vừa làm gì, chột dạ đỏ cả tai, nhưng da mặt hắn vốn dày, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì khác biệt.

Giang Ngạn nhẹ ho một tiếng: "Lạc Lạc, xin lỗi, tôi không cố ý muốn..."

Thương Lạc Khê sợ hắn lại nói mấy câu không nên nói, vội đưa tay bịt miệng hắn, trừng mắt cảnh cáo: "Im lặng, đều là con trai cả, chuyện này bình thường thôi, đừng nói nữa."

Nói xong liền buông tay, không để ý đến đối phương nữa.

Giang Ngạn cũng không phản bác, chỉ khàn giọng lẩm bẩm: "Đúng, chúng ta rất bình thường, người khác mới không bình thường."

Thấy đối phương ngây thơ như vậy, hắn cũng không dám cãi lại, sợ Thương Lạc Khê không để ý mình nữa.

Giang Ngạn khẽ l**m môi, dư vị còn đọng lại ngọt ngào mà mềm mại, cứ như vị thạch dâu tây. Ánh mắt khẽ lướt qua đối phương, môi cậu đỏ mọng vô cùng xinh đẹp, hắn muốn hôn lần nữa, nhưng không dám.

Một lúc sau lại nghiêm túc tự hỏi bản thân, nhìn dáng vẻ người bên cạnh như đang học hành nghiêm túc, liền cố gắng điều chỉnh tâm trạng, dằn xuống mấy suy nghĩ lung tung kia.

Nhưng Thương Lạc Khê thì không dễ bình tĩnh như vậy, chuyện vừa xảy ra quá đột ngột, thật ra bị hôn một cái cũng không có gì, nhưng trong lòng cậu vẫn cứ thấy kỳ cục, cụ thể là kỳ ở chỗ nào, thì bản thân cũng không rõ.

Trong đầu lại bất chợt nhớ tới tối qua đang làm bài tập, mẹ cậu gõ cửa mang vào đĩa trái cây và sữa, dịu dàng nói: "Hôm trước con uống say, bố mẹ lại có việc gấp, phiền Tiểu Giang chăm sóc con cả đêm. Cuối tuần mời người ta qua nhà ăn cơm, nên cảm ơn người ta đàng hoàng."

Lúc đó cậu mới nhớ ra chuyện say rượu hôm đó, nhưng hoàn toàn không có ký ức gì, nhưng người kia bảo cậu cứ quấn lấy hắn làm nũng, cậu tuyệt đối không làm mấy chuyện như vậy, nhưng dù sao cảm ơn vẫn phải cảm ơn, vì thế khi ấy gật đầu đồng ý.

Thương Lạc Khê nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn lôi giấy ra viết mấy chữ rồi đẩy sang: "Mẹ tôi bảo cuối tuần cậu đến nhà ăn cơm, đi không? Nếu bận thì không cần đến."

Giang Ngạn liếc nhìn, trực tiếp coi như không thấy câu sau, nhẹ nhàng đáp: "Được, tôi sẽ đến." Rồi tiện tay nhét mẩu giấy vào túi.

Mọi chuyện không phát triển như Thương Lạc Khê nghĩ, cậu có hơi tiếc nuối, nhưng cũng không biết làm thế nào khác.

Chiều hôm đó đưa người về đến cổng nhà, Giang Ngạn thuận tay xoa đầu cậu: "Mai gặp, Lạc Lạc."

Thương Lạc Khê lườm một cái, bực bội chỉnh lại tóc: "Anh Giang, cậu đi bệnh viện kiểm tra đi, hình như bị AHDH đó."

Rối loạn tăng động giảm chú ý (ADHD) là một hội chứng bao gồm không chú ý, hiếu động thái quá và hấp tấp, bốc đồng.

Dứt lời lập tức đóng cửa, Giang Ngạn nhìn theo động tác của cậu, chỉ cảm thấy cực kỳ đáng yêu, không nhịn được cười khẽ.

Sáng sớm hôm sau, Giang Ngạn dậy thật sớm, chỉnh trang quần áo chỉnh tề. Tuy người còn chưa theo đuổi được, nhưng cũng phải tranh thủ tạo ấn tượng tốt với gia đình nhà người ta, chuẩn bị cho tương lai.

Trên đường ghé vào cửa hàng mua ít hoa quả và đồ ngọt mà ai đó thích.

Vừa bước vào nhà, mẹ Ngải nhìn với ánh mắt trách móc: "Tiểu Giang, coi đây như nhà cháu, dì mới là người nên cảm ơn cháu đã chăm sóc Lạc Lạc, lần sau đừng mua gì nữa."

Giang Ngạn vội cười gật đầu, ánh mắt đảo quanh một vòng, không thấy ai đó đâu: "Dì ơi, Lạc Lạc đâu rồi ạ?"

Mẹ Ngải nhắc đến con trai liền nở nụ cười dịu dàng, ngữ khí có phần bất đắc dĩ: "Lạc Lạc từ nhỏ đã thích ngủ nướng, bọn dì chiều riết quen rồi."

Khóe môi Giang Ngạn cong lên, cảm thấy cậu thật sự đáng yêu, rồi hỏi luôn: "Dì ơi, sinh nhật Lạc Lạc là ngày mấy thế ạ, cháu quên mất."

"Ngày 7 tháng 1."

Giang Ngạn gật đầu, nhỏ hơn hắn mấy tháng, đúng là bạn nhỏ rồi. Hắn mỉm cười nói: "Dì ơi, con lên xem Lạc Lạc ạ."

Mẹ Thương phất tay, bảo hắn tuỳ ý.

Giang NGạn nhẹ nhàng đẩy cửa vào phòng, thấy người trên giường còn ngủ say, chân lộ ra ngoài chăn, áo ngủ xộc xệch để lộ bụng trắng nõn. Giang Ngạn khẽ kéo chăn đắp lại cho cậu, sợ cậu cảm lạnh.

Nhìn điện thoại, đã hơn 10 giờ, nếu không dậy, lát sẽ chán ăn, hắn khẽ đẩy vai người kia: "Lạc Lạc, dậy đi, bạn học nhỏ, nhóc làm nũng, dậy thôi."

Không có phản ứng.

Giang Ngạn cúi xuống sát tai cậu, thấp giọng dụ dỗ: "Tôi muốn hôn cậu, không dậy tôi hôn thật đấy."

Không ngờ cách này hiệu quả ngoài ý muốn, lông mi đối phương khẽ động, hắn chống tay bên người Thương Lạc Khê, cười nhẹ: "Sợ tôi hôn vậy à?"

Giang NGạn đầu thêm chút nữa, sắp chạm đến, Thương Lạc Khê bỗng nhiên lật người lăn xuống giường, động tác dứt khoát đến mức Giang Ngạn phải sững sờ tại chỗ, sau đó bật cười thành tiếng.

Thương Lạc Khê nghiến răng, vớ lấy gối ném vào người quấy rấy cậu, đuổi hắn ra ngoài.

Mẹ Ngải ở bên ngoài nghe tiếng động, cười nói: "Lạc Lạc lúc dậy có chút gắt ngủ, Tiểu Giang đừng để bụng."

"Không sao ạ, Lạc Lạc ngoan lắm." Giang Ngạn gãi mũi, hơi ngượng ngùng.

Mẹ Ngải biết tính khí con trai không tốt, nhưng Tiểu Giang đúng là bạn tốt. Có điều bà cũng không biết, người ta căn bản là đang nhắm vào con trai bà.

Đến chiều Giang Ngạn bị mẹ Ngải giữ lại ăn cơm mới rời đi.

Buổi tối, ánh đèn đường càng làm nổi bật sự phồn hoa của thành phố. Lần đầu tiên Giang Ngạn cảm thấy, sống ở nơi này cũng không tệ lắm. Hắn siết chặt áo khoác, gió mùa đông lạnh cắt da cắt thịt, điện thoại trong túi rung lên, màn hình hiển thị một dãy số quen thuộc. Hắn không do dự, ấn từ chối, rồi nhanh chóng rảo bước về nhà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 149.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 6 tháng