Tình Địch Giáo Bá Muốn Cưng Chiều Tôi

Chương 15




Sau tiết đầu tiên buổi sáng kết thúc, Lý Hạo đã kéo Trần Văn đi tới cạnh Giang Ngạn, vẻ mặt đắc ý nói: "Anh Giang, ghép nhóm với bọn tôi đi, dù sao thành tích của chúng ta cũng ngang nhau, học cùng nhau còn có thể giúp nhau tiến bộ nữa."

Giang Ngạn lười biếng liếc cậu ta một cái, nhàn nhạt nói: "Không hứng."

Nói rồi tiện tay ném cho cậu ta tờ phiếu điểm.

Lý Hạo còn tưởng anh Giang nhà mình là kiểu ngạo kiều, hơi ngại ngùng một chút. Thẳng đến khi thấy điểm toán học trên phiếu là tuyệt đối, cậu mới ngẩn người rời đi như mất hồn.

Trần Văn thoáng liếc đối phương, rồi hờ hững hỏi: "Cậu có nhóm rồi à?"

Giang Ngạn gật đầu.

Ở phía trước, Lý Mai kéo tay áo Thương Lạc Khê, nhẹ nhàng hỏi: "Lạc Lạc, cậu định ghép nhóm với ai vậy?"

Thương Lạc Khê đáp: "Giang Ngạn."

Lý Mai có chút ngạc nhiên, nghiêm túc hỏi lại: "Lạc Lạc, cậu nghiêm túc à? Cậu cũng biết thành tích của cậu ta rồi mà."

Thế nhưng Thương Lạc Khê cảm thấy nên giải thích rõ một chút cho ai đó, dù người kia thật sự rất mặt dày, nói: "Cậu ấy đạt điểm tuyệt đối môn toán, chỉ là trước giờ không học nghiêm túc thôi, thực ra thành tích cũng không tệ."

Lý Mai mặt đầy vẻ khó tin, không nhịn được liếc nhìn ra sau. Đúng lúc ấy lại chạm phải ánh mắt của Giang Ngạn, không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm thấy ánh mắt đối phương mang theo vài phần bất mãn cùng lạnh lùng.

Buổi chiều, sau khi danh sách nhóm được xác định, chủ nhiệm lớp yêu cầu đổi chỗ để tiện cho việc học nhóm. Vì Giang Ngạn quá cao nên không thể chuyển lên ngồi bàn đầu, cũng may Thương Lạc Khê không bị cận thị, ngồi đâu cũng được.

Giang Ngạn không đợi được liền chủ động dọn hết sách vở cho Thương Lạc Khê, may mà bàn không cần đổi, chỉ cần lấy sách là xong.

Thương Lạc Khê còn chưa kịp phản ứng thì đối phương đã bê hết sách vở trên bàn cậu mang đi, cậu vốn không thích làm phiền người khác, nhưng tình thế đã vậy, đành cầm túi kẹo dâu tây trên bàn đi theo.

Vừa định ngồi xuống, Giang Ngạn nghiêm túc nhìn cậu, nhẹ nhàng nói:"Từ đã."

Sau đó lấy khăn giấy từ túi ra, tỉ mỉ lau sạch bàn và ghế, rồi mới nói: "Ngồi đi."

Thương Lạc Khê nhàn nhạt nói: "Vô sự hiến ân cần."

Nói rồi bắt đầu sắp xếp lại sách vở.

*Vô sự hiến ân cần (无事献殷勤): Không có chuyện gì mà tự nhiên tỏ ra ân cần, ắt là có mưu đồ.

Giang Ngạn giả vờ không nghe thấy, âm thầm liếc trộm cậu bằng khóe mắt, sau đó lại không nhịn được lên tiếng: "Lạc Lạc, sau này là bạn cùng bàn rồi, mong được chỉ giáo nhiều."

Thương Lạc Khê không hiểu hôm nay người này lại phát bệnh gì nữa, gật đầu một cái coi như đồng ý.

Trần Văn hờ hững nhìn về phía sau một cái, trong lòng có chút cảm giác lạ lạ. Lý Hạo cũng nhìn vài lần, thấp giọng nói: "Anh Giang từ bao giờ thân với người kia như vậy? Chẳng lẽ!!! Chẳng lẽ cậu ấy muốn tạo thiện cảm với người khác để theo đuổi hoa khôi lớp bên cạnh, không thể không nói, chiêu này đúng là đỉnh thật."

Suýt nữa thì cậu ta đã vỗ tay tán thưởng, nhưng bị Trần Văn nhíu mày đá một cái, nói: "Lo học đi, không thì lần sau cậu phải sang lớp khác đấy."

Lý Hạo u oán không dám phản kháng, nhưng trong lòng thì cực kỳ khâm phục Giang Ngạn, nam nhân là phải biết tiến biết lùi, có thể hòa nhã với tình địch như vậy, sau này mình cũng phải học tập!

Thương Lạc Khê lại cảm thấy cậu đã dễ dàng đồng ý quá, vì trong giờ học, ánh mắt của người bên cạnh quá mãnh liệt, khiến cậu không thể bỏ qua.

Không nhịn được nữa, cậu viết lên giấy một câu: "Lo học đi! Nhìn cái gì mà nhìn!"

Sau đó đẩy sang cho đối phương, Giang Ngạn vốn luôn có thói quen nhìn chằm chằm người này, bây giờ người đã ở bên cạnh thì ánh mắt cũng bất giác đặt lên người cậu, hắn cong khóe môi, nhẹ nhàng viết đáp lại: "Cậu không nhìn thì sao biết tôi đang nhìn cậu?"

Thương Lạc Khê cảm thấy người này thật sự hết thuốc chữa, nghiêm túc viết lại: "Cảnh cáo, đổi bạn cùng bàn!"

Giang Ngạn lúc này mới thu liễm lại, "Tôi sai rồi, sửa ngay ~【đáng yêu】"

Không còn người bên cạnh quấy rầy, Thương Lạc Khê cuối cùng cũng thấy yên ổn hơn.

Tan học, Giang Ngạn rất tự giác cầm lấy ly nước của Thương Lạc Khê đi rót, lúc đi ngang qua Lý Hạo, cậu ta kéo tay Giang Ngạn lại, cười nham hiểm: "Anh Giang, khâm phục khâm phục, phải học hỏi tinh thần của cậu."

Giang Ngạn liếc mắt nhìn Lý Hạo một cái, ánh mắt nói cậu ta buông tay ra, không hiểu cậu ta đang nói nhăng nói cuội cái gì, liền quay sang nhìn Trần Văn.

Trần Văn bình tĩnh nói: "Não cậu ta hỏng rồi, đừng để ý."

Giang Ngạn gật đầu rồi rời đi, để lại Lý Hạo với vẻ mặt đầy ngơ ngác.

Thương Lạc Khê giải xong một bài toán, định cầm ly nước thì phát hiện ly và người bên cạnh đều không thấy đâu. Cậu nhớ lại hôm trước đối phương từng nói sẽ giúp cậu lấy nước, cứ tưởng chỉ là nói chơi, không ngờ lại nghiêm túc làm. Trong khoảnh khắc, cậu cảm thấy người này không vô liêm sỉ lắm, còn là người tốt.

Giang Ngạn quay về chỗ ngồi, định đưa ly nước cho đối phương thì lại rụt tay về, khẽ nói: "Gọi anh Giang đi rồi tôi đưa."

Thương Lạc Khê quyết định thu hồi những suy nghĩ tốt đẹp vừa rồi, khinh thường nhìn hắn một cái rồi nhàn nhạt nói: "Anh Giang, cảm ơn."

Dù giọng điệu không mấy dịu dàng, thậm chí hơi lạnh nhạt, nhưng Giang Ngạn rất hài lòng.

Tiết học toán cuối cùng của buổi chiều, với Giang Ngạn có hơi nhàm chán, mấy dạng bài này hắn đã nắm rõ từ lâu, nghe giảng cũng chẳng có tác dụng, nên hắn lôi điện thoại ra xem còn bao lâu nữa tan học, thì bị người bên cạnh tịch thu mất.

Người bên cạnh nhàn nhạt nói: "Tịch thu, lo học đi."

Giang Ngạn ngẩn người một lúc rồi khẽ cười. Đột nhiên có người quản hắn như này, cảm giác thật sự rất khác, hắn rất thích, rất hưởng thụ cảm giác này.

Nhưng Thương Lạc Khê thì có chút hối hận. Trong khoảnh khắc ấy, cậu cảm thấy bản thân hơi xúc động, vì thế liền nhét lại điện thoại vào tay đối phương, vẻ mặt Giang Ngạn mơ hồ hỏi: "Trả lại cho tôi làm gì?"

Thương Lạc Khê khẽ nói: "Cậu cứ chơi điện thoại đi, lần sau thi kém, môn Toán tôi sẽ hơn cậu."

Giang Ngạn khóe miệng co giật, nhất thời không biết nên nói gì.

Người bên cạnh thì lại khẽ cong môi, như con mèo nhỏ lén ăn vụng thành công. Giang Ngạn bất đắc dĩ liếc sang, trong mắt lộ ra ý cười.

Một ngày học trôi qua theo tiếng chuông tan học, Giang Ngạn nhanh chóng thu dọn cặp sách rồi đứng một bên chờ cậu, mà Thương Lạc Khê cũng không thấy có gì ngại ngùng cả, chẳng biết từ khi nào, việc về nhà cùng nhau đã thành thói quen.

Cậu nhìn người phía trước đang cúi đầu chơi điện thoại, tóc mái thiếu niên loà xoà, gương mặt góc cạnh rõ ràng, khi không cười thì nhìn có vẻ rất lạnh lùng. Đột nhiên, Thương Lạc Khê nhớ lại lần trước đến nhà Giang Ngạn, nếu đi theo hướng đó, hắn gần như phải đi vòng thêm mất nửa tiếng.

Nếu đi hướng ngược lại thì hợp lý hơn nhiều, nhưng cậu lại không thể mở miệng hỏi, rốt cuộc là vì điều gì khiến đối phương tình nguyện đi đường vòng như vậy?

Cậu nhẹ bước về phía trước, nói nhỏ: "Đi thôi."

Thiếu niên phía sau bước đều bên cạnh, giữ nhịp bước y như cậu.

Từ sau lần cãi nhau với Từ Bồng Bồng, cô không còn đi chung với họ nữa. Mà Giang Ngạn hoàn toàn không bận tâm, đây vốn là kết quả hắn muốn, khiến hắn thoải mái hơn nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 149.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 6 tháng