Thời Tiết Mù Sương - Trà Các

Chương 47: Mày đang yêu à?




Tống Bách Dương hơi ngạc nhiên: “Mình đã từng gặp rồi sao?”

Chợt nhớ đến tấm ảnh Chu Trì Tự dán vào sổ, hắn bắt đầu đoán già đoán non: “Có phải lúc nhận giấy khen không?” 

Phản ứng của đối phương đúng như dự đoán của Chu Trì Tự, nên cậu chẳng biết mình đang cảm thấy thế nào; nỗi thất vọng cứ nhàn nhạt, bởi lẽ cậu đã biết trước từ lâu. 

“Không. Chắc cậu không nhớ đâu.” Chu Trì Tự vừa đi vừa nói: “Hồi năm lớp mười, cậu đã đỡ bóng cho tôi ở sân bóng rổ.”

Phần mở đầu câu chuyện được kể một cách ngắn gọn, súc tích. 

Ngôn ngữ cũng có khi yếu đuối, bất lực; qua lời kể của Chu Trì Tự, kỉ niệm này trở nên tầm thường đến thế – nó chẳng khác gì một ngày bình thường, nhưng lại mang sức nặng của cuốn nhật kí dày cộp. 

Tống Bách Dương vắt óc một lúc: “Xin lỗi cậu, tôi thực sự quên mất.”

“Tôi biết cậu không nhớ mà.” Chu Trì Tự không trách một câu, mà bất đắc dĩ, sau đó cậu không nói nữa. Đúng lúc này,  cánh cửa căn tin hiện ra trước mắt, cậu ngước nhìn Tống Bách Dương: “Tầng một hay tầng hai?”

“Tầng một.” Tống Bách Dương suy nghĩ một chút: “Tôi còn phải mang đồ ăn cho Phương Văn Trạch.”

Tống Bách Dương mang cơm trưa lên tầng năm đến tận chỗ ngồi của Phương Văn Trạch, rồi bỏ thẻ học sinh lên bàn cậu ta. 

Chu Trì Tự về nhà ngủ trưa, nên cậu ấy không đi cùng với Tống Bách Dương.

“Cảm ơn, cảm ơn cậu nhé!”

Phương Văn Trạch cầm lấy thẻ học sinh, nhưng lại đẩy nó lên bàn Tống Bách Dương: “Cậu cứ giữ thẻ đi. Tối nay tôi còn cần cậu mang cơm giúp, mấy hôm sau cũng phải phiền cậu nữa!” 

Tống Bách Dương cân nhắc, rồi nhận lấy: “Thẻ học sinh liên kết với hệ thống, về nhà cậu cứ kiểm tra chi tiêu trên đó nhé.” 

Phương Văn Trạch gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi tin cậu mà.”

Tống Bách Dương đang định rời đi thì chợt có tiếng bước chân vang lên phía sau.

Tiếng giày cao gót giẫm lên sàn bê tông. Hầu hết học sinh đã ra về, không có tiếng nói chuyện ồn ào, nên những bước chân này nghe rõ đến lạ thường.

Phương Văn Trạch thấy Tôn Huệ Vân: “Chào cô Tôn.”

Tôn Huệ Vân nở nụ cười thân thiện hiếm hoi, hoàn toàn khác với hình tượng giáo viên dạy Toán nghiêm nghị, lạnh lùng trên bục giảng.

“Chân em sao rồi?” Cô hỏi.

Phương Văn Trạch cụp mắt xuống: “Nghỉ ngơi một tháng là tháo bột ạ.”

“Ừ.” Tôn Huệ Vân gật đầu: “Em nhớ chú ý nghỉ ngơi.”

“Tôi đến để nói em biết, giảng đường đội tuyển xếp hình bậc thang khá cao, em lên xuống cầu thang bất tiện, sợ đang đi lại vô tình té ngã, nên thôi em đừng đi.”

Tống Bách Dương đứng bên cạnh dường như hiểu được ý tứ của cô. Hắn nhìn Phương Văn Trạch một lúc.

Ánh mắt Phương Văn Trạch vô thức loé lên: “Em biết rồi, cảm ơn cô.”

Thế là Tôn Huệ Vân cũng rời đi.

Ánh mắt Tống Bách Dương khiến Phương Văn Trạch nhớ đến rất nhiều ánh mắt tương tự, có của lớp này, có của lớp khác, nhưng đều có ẩn ý xét nét, soi mói.

Cậu ta muốn giải thích, nhưng lại cảm thấy có lẽ mình quá nhạy cảm, Tống Bách Dương không nghĩ nhiều đến thế, nên nói nhiều thì lại thành ra tự mãn.

Vậy nên Phương Văn Trạch há hốc mồm nhìn Tống Bách Dương, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

Hết tiết tự học buổi tối, Tống Bách Dương về kí túc xá, lôi một tờ giấy nhàu nát trên giá sách ra. 

Trên đó là chữ viết tay của Giang Quân, ghi lại danh sách những học sinh được nhận giấy khen Kì thi Tài năng Liên môn. Tổng cộng có hai mươi cái tên, nhưng một số đã bị gạch chéo bằng bút đen, cho thấy những người này không quen biết Chu Trì Tự hồi năm lớp mười.

Trong đó có cả tên của Tống Bách Dương.

Hắn lặng lẽ nhìn tờ giấy, im lặng một lúc rồi cầm bút lên, chậm rãi viết tên mình lên đó.

Rồi hắn viết thêm một dòng chữ bên cạnh tên mình, rồi khoanh tròn dòng chữ này…

Từng gặp nhau hồi một năm trước?

Ngòi bút dừng lại.

Cho đến khi chiếc điện thoại cũ đặt trên bàn rung lên, đầu bút khẽ rung theo tờ giấy, ánh mắt trống rỗng của Tống Bách Dương dần dần tập trung.

Nhấc điện thoại lên, hắn thấy Giang Quân gọi, thế là nhấn nút trả lời. 

Giọng Giang Quân vội vàng vọng lại từ đầu dây bên kia: “Anh Tống, mày làm xong đề Ngữ văn chưa? Làm xong đề thơ cổ điển chưa? Đề đó làm sao vậy? Tao không biết, mày cho tao xem đáp án với.”

Đúng là gấp thật. Tống Bách Dương cười phá lên – thực ra, Giang Quân có thể đợi đến sáng mai để xem bài, nhưng cậu ta không thể đợi được, thà tốn tiền điện thoại để biết hắn đã chọn đáp án nào thì hơn.

“Tao chọn C.” Tống Bách Dương một tay cầm điện thoại, tay kia chậm rãi mở tờ đề thi Ngữ văn đã gấp lại: “Để tao phân tích cho mày vì sao tao chọn C…”

Nghe Tống Bách Dương thao thao bất tuyệt, Giang Quân chỉ hiểu sương sương, nhưng cậu không định thảo luận với hắn, mà định cảm ơn rồi cúp máy…

“Khoan đã.” Tống Bách Dương nói trước: “Mày khoan cúp.”

“Gì hả?”

Yết hầu Tống Bách Dương lăn xuống mấy lần: “Tao hỏi mày cái này.”

“Dạ, mày hỏi đi.”

“Chuyện là…” Tống Bách Dương sắp xếp lại ý tứ rồi hỏi: “Tự nhiên có người kể tao chuyện một năm trước tao từng chặn bóng rổ cho người ta, vậy là sao mày?”

Tiếng cười ranh mãnh của Giang Quân vang lên từ chiếc điện thoại cũ: “Người ta thích mày?”

Tống Bách Dương: …

“Tao không đùa đâu. Tao muốn nghe ý kiến của mày thật.” Tống Bách Dương suy nghĩ vài giây rồi nói thêm: “Giang Quân, mày biết không, một trong ba ảo tưởng lớn nhất của con người là: liệu người ấy có thích mình không?”

“Tao cũng không đùa đâu, tao thực sự nghĩ người ta thích mày. Mày nghĩ thử đi, ai mà nhớ chuyện đỡ bóng hồi một năm trước? Mày có nhớ không?” 

“Tao… Không nhớ.”

“Chuyện!” Giang Quân nói tiếp: “Ai? Ai kể mày vậy? Bạn nữ nào hả? Xinh không? Không phải bạn nữ, vậy là omega sao?”

Tống Bách Dương im lặng vài giây rồi nói: “Đừng hỏi… Mày không biết đâu.” 

“Có vụ tao không biết nữa?”  Giang Quân vặn lại: “Mày đánh giá thấp mối quan hệ của tao quá rồi. Tao có nhiều bạn ở A lắm đấy.” 

“Hay là…” Giang Quân suy đoán: “Thực ra là tao biết, nhưng mày sợ tao tọc mạch, nên mới nói xạo như vậy!” 

Giang Quân nói với vẻ phấn khích xen lẫn trêu chọc: “Anh Tống… Mày đang yêu à?”

Tống Bách Dương: …

Đối phương chắc chắn đến mức Tống Bách Dương phải hoảng hốt: “Sao mày lại nói vậy?”

“Chưa yêu thì mày để ý chuyện này làm gì?”

Giang Quân bắt đầu phân tích rõ ràng: “Nếu mày không có cảm giác gì với người ta, thậm chí là không ghét luôn, thì mày đâu có để ý lời người ta nói? Càng không đi hỏi tao nhỏ đó có ý gì, đúng không?”

Tống Bách Dương im lặng, cảm thấy mình không thể phản bác được.

Giang Quân vẫn tiếp tục ở đầu dây bên kia: “Anh Tống, tao đoán thực ra mày đã có câu trả lời trong lòng rồi, chỉ là mày có muốn thừa nhận hay không thôi.”

“Ngày nào mày cũng chiến với Tôn Huệ Vân lên rank thách đấu rồi, tao không tin mày lại chậm hiểu tình cảm của bản thân như thế.” 

“Nhưng có lúc tao không muốn thành thật với chính mình, chứ đừng nói là thẳng thắn với người khác; đây là lừa mình dối người – mày cũng hiểu mà.” 

“Khụ khụ.” Giang Quân hắng giọng, bắt đầu nghiêm túc hơn: “Tao không đùa đâu. Tao tôn trọng quyền riêng tư của mày, nếu mày không muốn nói, tao sẽ không hỏi, nhưng nếu mày cần giúp đỡ thì cứ đến gặp tao, tao chắc chắn sẽ giúp mày.”

“Vậy mày giữ bí mật cho tao, đừng nói với ai hết.” Tống Bách Dương khựng lại, rồi chậm rãi nói: “Tao cần thời gian để xác nhận một số việc.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 149.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 6 tháng