Thời Tiết Mù Sương - Trà Các

Chương 42: Mặt đối mặt.




Tống Bách Dương im lặng một lúc lâu, trông cứ ngơ ngác. 

Chu Trì Tự vẫn ngẩng đầu, đôi mắt nâu sẫm ngước lên, ánh mắt luôn hướng về phía đối phương: “Cậu không muốn thì thôi, coi như tôi chưa nói gì.”

“Được chứ.”

Yết hầu của Tống Bách Dương khẽ chuyển động. Hắn cười rồi đáp như thế.

“Nhìn cậu đáng thương quá.”

Chuyến đi đến kí túc xá của Chu Trì Tự kết thúc khi Tống Bách Dương đi mua kẹo sữa UHA.

Cầm hộp giấy dài màu xanh, đại thần Chu cảm thấy trời hôm nay đẹp thật – một trận đánh nhau đáng vô cùng, lại còn có ‘thu hoạch’ bất ngờ. 

Chu Trì Tự kiên định một ngày không ăn quá hai viên, thế là cậu không xé bất kì một cái vỏ kẹo nào trong suốt giờ tự học buổi tối. Nhưng thỉnh thoảng cậu vẫn mở cặp để lấy nó ra ngắm nghía. Cậu làm như thế tận ba lần trong một tiết học, nhìn cứ ngô ngố thế nào.

Đến tiết tự học thứ hai, Tôn Huệ Vân xuất hiện.

Cô không chỉ đến đây để thị sát, mà còn tiện nói về kì thi Toán.

“Chúng tôi sẽ chọn hai học sinh để đại diện trường tham gia kì thi học sinh giỏi cấp tỉnh, nếu vượt qua kì thi cấp tỉnh thì có thể tham dự kì thi cấp quốc gia. Giải thưởng cấp quốc gia rất có lợi cho kì thi tự chủ tuyển sinh, nên các em có thể cân nhắc. Nhà trường khuyến khích tất cả học sinh tham gia, bất kể giới tính hoặc giới tính đi kèm.”

Tự chủ tuyển sinh là hình thức tuyển sinh cho phép các trường đại học Trung Quốc có quyền tự quyết định trong việc tuyển chọn sinh viên, đặc biệt là sinh viên quốc tế, thường đi kèm với các chương trình học bổng. 

“Tôi đã giao đơn đăng kí cho lớp trưởng Tống Bách Dương, hạn chót để ghi danh là tối mai; ngày mốt, tôi sẽ gửi danh sách cho Phòng Giáo vụ. Sau đó, nhà trường sẽ bố trí giáo viên phụ đạo cho các học sinh đã đăng kí; địa điểm tạm thời ở giảng đường, thời gian cụ thể là tiết tự học thứ nhất và thứ hai.” 

“Nếu các em đang vật vã với kiến thức trong sách giáo khoa, thì tôi không khuyến khích đăng kí. Ai rảnh thì có thể thử, nhưng không nên bỏ qua nền tảng cơ bản chỉ để thi, vì đa số các em vẫn phải thi đại học…” 

Sau tiết học thứ hai, Chu Trì Tự đến hàng cuối cùng để gặp Tống Bách Dương.

Kiến thức học kì một lớp mười một rất khó. Dù đây là lớp chọn, nhưng số học sinh đến tìm lớp trưởng để ghi danh chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Tống Bách Dương đưa danh sách cho Chu Trì Tự rồi chỉ vào chỗ trống: “Cậu điền tên vào dòng này.”

Giang Quân nhìn thấy vết thương trên mặt Chu Trì Tự thì hỏi: “Sao cậu bị thương thế?!”

Chu Trì Tự đáp lại: “Tôi vô tình bị té.”

Giang Quân ‘ồ’ một tiếng.

Tống Bách Dương: … Thế mà cũng có người tin.

Chu Trì Tự điền vào mẫu đơn rồi đi. Giang Quân cầm tờ đơn từ bàn Tống Bách Dương: “Để tao xem có bao nhiêu người đăng kí rồi…”

“Ủa, sao mới có năm người vậy?”

Tống Bách Dương giải thích: “Thi cái này mất thời gian quá, mà phần lớn đều dã tràng xe cát biển Đông, vì mình làm sao bằng mấy đứa trường khác chuẩn bị cho kì thi từ năm lớp mười.”  

Nói đoạn, hắn cầm lấy tờ đơn đăng kí trên tay Giang Quân, viết tên mình ngay sau tên Chu Trì Tự.

Cậu ta hỏi: “Chẳng phải mày cũng vật vã hả? Mày nói mày giỏi Tiếng Anh với Ngữ văn, chứ không phải Toán, thế sao lại quyết định đăng kí?” 

Tống Bách Dương ậm ừ: “Thì tao tự nhiên muốn thử lại.”

“Được đấy.” Giang Quân liếc nhìn tờ đơn: “Phương Văn Trạch đăng kí rồi, bọn mình cũng không thể nhận thua.” 

Cuối tháng Mười, kết quả kì thi tháng thứ hai đã được công bố. 

Tống Bách Dương trở về từ văn phòng Tôn Huệ Vân, mang theo bảng xếp hạng kì thi tháng này.

Trở lại lớp học, hắn với Giang Quân đều hồi hộp xem điểm, ăn ý mà nhìn lên người đứng đầu… 

Cái tên ở hàng đầu tiên vẫn là Phương Văn Trạch.

Từ đầu đến cuối, không có tên Chu Trì Tự.

Giang Quân tức lắm, chỉ đành tự an ủi: “Tao biết ngay, lần này Chu Trì Tự đạt điểm cao hơn Phương Văn Trạch, tốt lắm, tốt lắm.”

Trong giờ ra chơi, Tống Bách Dương dán bảng xếp hạng lên bảng tin của lớp.

Đi ngang qua hành lang ngoài lớp học, hắn dừng lại bên ô cửa kính trong suốt, vừa kịp nhìn thấy bóng dáng Chu Trì Tự. Cậu đang cúi đầu tập trung làm bài tập. Ánh mắt hắn vô thức nhìn sang cổ đối phương – nơi không còn miếng dán chặn pher mắt Tống Bách Dương dễ dàng và vô tình rơi vào cổ Chu Trì Tự, nơi không còn bị chặn nữa.

Thời kì đ*ng d*c trung bình của omega kéo dài trong khoảng bảy ngày, tối đa không quá mười ngày.

Nhưng Tống Bách Dương cảm thấy hắn đến bệnh viện với Chu Trì Tự, sau đó ở lại nhà cậu ấy một đêm, cứ như mới là ngày hôm qua.

Lắc đầu để thoát khỏi những suy nghĩ lung tung này, Tống Bách Dương gõ vào kính bằng đốt ngón tay.

Chu Trì Tự nghe tiếng, lập tức mở cửa sổ.

Anh Tống mở lời: “Lần này vẫn chưa có tên cậu trong danh sách xếp hạng.”

Chu Trì Tự gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh: “Ừ, tức là tôi đạt điểm cao hơn Phương Văn Trạch trong kì thi vừa rồi.”

Tống Bách Dương mỉm cười, đôi mắt híp lại.

Bạn cùng bàn của Chu Trì Tự hùa theo: “Chẳng hiểu tại sao Tôn Huệ Vân lại làm như thế? Vị trí ngồi trong kì thi tháng được xếp theo thứ hạng, đến lúc đó mọi người cũng phải biết Phương Văn Trạch không phải hạng nhất mà.”

Tống Bách Dương đồng ý: “Tôi cũng không hiểu.”

Bạn cùng bàn an ủi Chu Trì Tự: “Tôi thấy Tôn Huệ Vân cứ mát mát kiểu gì ấy, cậu cứ kệ đi. Hạng nhất là của cậu – cả lớp đều biết như thế – cho dù có xoá đi, thì đây vẫn là sự thật không thể thay đổi được.” 

Chu Trì Tự đáp lời: “Tôi biết rồi.”

Nghĩ một lúc, cậu lấy thứ gì đó từ trong cặp ra, bỏ vào túi, rồi nói với bạn cùng bàn: “Tôi đi xem bảng xếp hạng nhé.”

Bạn cùng bàn nhường đường cho Chu Trì Tự, đồng thời hỏi: “Cậu đến văn phòng à? Trang sau cũng không có điểm của cậu sao?” 

Tống Bách Dương cũng hỏi: “Cậu đến văn phòng ông Lưu để xem điểm hả?”

“Không.” Chu Trì Tự phủ nhận, rồi đi đến bảng thông báo ở cuối lớp.

Tống Bách Dương hơi tò mò, quay đầu lại, cũng đi đến cửa sau của lớp.

Thế là hai người ‘gặp nhau’ ở bảng thông báo lớp.

Bảng xếp hạng đã được dán một lúc lâu, những học sinh muốn xem điểm đã xem xong rồi, nên lúc này không có nhiều người đứng đây.

Chu Trì Tự liếc nhìn xung quanh, rồi nói với Tống Bách Dương: “Giúp tôi canh giáo viên.”

Tống Bách Dương: ?

“Cậu định làm gì?”

Chu Trì Tự không nói gì, chỉ đưa một ngón tay lên môi để ra hiệu cho đối phương im lặng.

Sau đó, cậu bình tĩnh lấy một vật hình vuông màu đen trong túi quần rộng của mình ra. Tống Bách Dương thấy hơi quen quen, hình như đã từng thấy ở đâu rồi. Hắn nhìn kĩ hơn…

À, hoá ra là smartphone.

Tống Bách Dương đã dùng nó để gọi món ở quán nướng.

Đại thần Chu không cần mở khóa màn hình, mà bật chức năng chụp ảnh để nhanh chóng chụp lại bảng xếp hạng trước mặt, rồi cất điện thoại vào túi quần. Toàn bộ quá trình diễn ra rất trôi chảy, hoàn toàn không có bất kì sự cố nào.

Đến lúc Chu Trì Tự cất điện thoại đi, Tống Bách Dương mới dám hỏi: “Sao cậu lại chụp ảnh vậy?”

“Để viết thư cho hiệu trưởng.”

“Mặc dù tôi không để ý, nhưng cô lấy mất quyền lợi được biết điểm thi tháng của tôi. Nếu muốn xem, tôi phải về nhà sau tiết tự học để đăng nhập vào hệ thống, hoặc đến văn phòng của những thầy cô khác, rất phiền phức luôn đấy.”

Tống Bách Dương hiểu ngay ‘cô’ mà Chu Trì Tự đang nói tới là ai; hắn cười rồi nói: “Ừ nhỉ, sao tôi lại không nghĩ ra!” 

“Cậu có e-mail của hiệu trưởng không?”

“Trên trang web chính thức ấy.”

Sau một hồi suy nghĩ, Tống Bách Dương lại hỏi: “Nhưng… Một bức ảnh thôi thì có lẽ chưa đủ bằng chứng?”

Chu Trì Tự nháy mắt: “Tôi có chụp lại bảng điểm kì thi tháng trước.” 

Cậu nói tiếp: “Lúc mọi người không có ở đây.”

Giọng nói có phần đắc ý: “May mà không bị cô bắt gặp.”

Tống Bách Dương nghệt mặt ra, sau đó bật cười, cười đến mức mắt híp lại, cả hai cái răng nanh đều lộ ra hết.

Chu Trì Tự chậm rãi nói: “Hai lần liên tiếp, chắc không phải lỗi của giáo viên chủ nhiệm đâu?”

Tống Bách Dương vỗ vai Chu Trì Tự: “Tốt lắm, đồng chí Tiểu Chu! Chúc đồng chí kháng chiến thắng lợi.”

Chu Trì Tự trả lời: “Nhận vía của cậu nhé.”

Tối hôm đó, e-mail của Chu Trì Tự được gửi đi bằng máy tính, đính kèm hai tấm ảnh chụp bảng xếp hạng kì thi tháng. Trong thư hoàn toàn không có lời lẽ gay gắt nào, mà chỉ có sự háo hức muốn biết kết quả thi, đồng thời bao dung cho hai lần ‘sơ suất’ liên tiếp của cô Tôn. 

Lớp luyện thi đội tuyển Toán do các giáo viên trường A đương nhiên phải có mặt Tôn Huệ Vân.

Mặc dù cô không công bằng khi xử lí những chuyện liên quan đến Phương Văn Trạch, nhưng cô là giáo viên lớp chọn, với trình độ sư phạm cao hơn các giáo viên khác. 

Lớp học quả thực được bố trí ở giảng đường, nơi cách khá xa tòa nhà giảng dạy thông thường.

Chu Trì Tự đi sớm, bởi lẽ Tôn Huệ Vân nói lớp luyện thi là tự chọn, chỗ ngồi được xếp ngẫu nhiên chứ không cố định – giống như học ở bậc đại học vậy – và cậu muốn ngồi hàng đầu. 

Thời gian vẫn còn sớm, Chu Trì Tự tranh thủ thời gian này để làm bài kiểm tra do giáo viên giao.

Đang viết, cậu chợt nghe thấy có người hỏi: “Bạn ơi, bên cạnh cậu có ai ngồi không?”

Chu Trì Tự ngước lên.

Khi cô gái trước mặt nhìn thấy khuôn mặt cậu, đôi mắt cô lộ ra vẻ ngạc nhiên; hẳn là cuối cùng cô cũng nhìn thấy gương mặt của học sinh xuất sắc trong truyền thuyết. 

Chu Trì Tự suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có người rồi.”

“Xin lỗi cậu nhé.” Cô gái rời đi.

Chu Trì Tự liếc nhìn lưng đối phương, rồi lấy trong túi áo ra một cây bút đỏ mà cậu không dùng đến, sau đó đặt lên chiếc ghế trống bên cạnh mình.

Một người chiếm hai chỗ ngồi không được tốt cho lắm, nhưng cậu không quan tâm. 

Không biết người ta có cần hay không.

Chu Trì Tự nhìn ra ngoài cửa và không thấy bóng dáng quen thuộc.

Đúng là mình đến quá sớm.

Chu Trì Tự cầm bút đen để làm bài tiếp. 

Gần đến giờ học, số người càng tăng lên khiến giảng đường vốn yên tĩnh trở nên ồn ào hơn. Mọi người nói cười, than vãn, buôn chuyện, bốc phét, vân vân mây mây.

Khả năng kháng quấy rầy mạnh mẽ của Chu Trì Tự được thể hiện tại nơi đây. Suy nghĩ của cậu trong quá trình làm bài không hề chệch hướng bởi tiếng ồn. Cậu làm bài một mạch đến câu cuối cùng mà không bị kẹt lại, chắc là do đề này khá dễ. 

“Chu Trì Tự!”

Bỗng, cậu nghe thấy có người gọi tên mình.

Giọng nói đó rất quen thuộc, vì cậu đã nghe thấy nó trong đời thực và cả trong mơ.

Chu Trì Tự vội vàng cầm lại cây bút đỏ đã đặt trên ghế bên cạnh, giả vờ như không có chuyện gì: “Tống Bách Dương, bên cạnh tôi còn một chỗ trống, cậu muốn ngồi không?”

Tống Bách Dương gật đầu:  “Có.”

Giang Quân: ?

Giang Quân đi cùng Tống Bách Dương, thấy bên cạnh Chu Trì Tự chỉ còn một chỗ trống thì hỏi: “Còn tôi thì sao?”

“Mày xem đi.” Tống Bách Dương nghiêm túc nói: “Hai đứa mình tới trễ, chỉ còn hai hàng ghế cuối thôi.”

Tống Bách Dương vỗ nhẹ tay bạn mình để an ủi cậu ta: “Giang Quân, tao muốn ngồi hàng đầu.”

“Ngày nào mày cũng ngồi cuối lớp với tao mà?”

Tống Bách Dương trả lời như lẽ đương nhiên: “Nên tao rất muốn một lần được tận hưởng niềm vui ngồi ở hàng đầu.”

Giang Quân xua tay: “Được rồi, được rồi.”

Tống Bách Dương vui vẻ ngồi bên cạnh Chu Trì Tự, quay lại vẫy tay chào Giang Quân phía sau, cười đến mức gợi đòn vô cùng. 

“đ*t mẹ.” Giang Quân chửi lại: “Đừng có khoe với tao.”

“Lần sau tao sẽ đến sớm hơn, giành lấy hàng ghế đầu.”

Tống Bách Dương không mang theo bài tập về nhà, mà Tôn Huệ Vân cũng chẳng nói hắn cần phải chuẩn bị gì cho kì thi; mấy giáo viên còn đang thảo luận, nên hắn không thể làm bài, mà đành lười nhác dựa vào lưng ghế. Mọi người lượn qua lượn lại trước mắt hắn, nhìn không có gì hay ho, thế là hắn nhìn sang Chu Trì Tự. 

“Wow, cậu làm tới đây rồi.”

Chu Trì Tự đã tính toán xong những câu hỏi lớn, đặt bút xuống rồi hỏi: “Cậu vẫn chưa làm hả?”

Tống Bách Dương nói: “Không, tôi làm gì có tốc độ làm bài chim bay của cậu.”

Chu Trì Tự không đáp lời Tống Bách Dương, mà hỏi tiếp: “Tôi thường tới sớm, cậu có muốn tôi giữ chỗ cho cậu không?” 

“Nếu cậu muốn ngồi ở hàng ghế đầu…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 149.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 6 tháng