Thời Tiết Mù Sương - Trà Các

Chương 41: Đau chút xíu.




Giang Quân làm việc vô cùng hiệu quả.

Trưa hôm sau, cậu ta đã làm xong danh sách học sinh trường A đạt giải trong hồi Kì thi Tài năng Liên môn, sau đó đưa cho Tống Bách Dương.

Cậu ta vẫn phải hỏi dò một câu, nhưng Tống Bách Dương từ chối trả lời. 

Không những không nói gì, mà hắn còn chẳng thèm ‘nghiên cứu’ danh sách này trong bất kì giờ ra chơi nào, để GIang Quân khỏi thấy rồi lại trêu chọc.

Buổi tối tan học, Tống Bách Dương cất danh sách vào túi đồng phục. Ban đầu, hắn định về đến kí túc xá mới xem; thế nhưng, hắn không khỏi nghía qua mấy lần trên đường về.

Danh sách chỉ có hai mươi người, ngoại trừ Chu Trì Tự, vẫn còn lại mười chín người.

Ngoại trừ bản thân, danh sách còn lại mười tám người.

Trong số mười tám người, có người hắn mới nghe tên, có người hắn đã nghe tên và gặp mặt, thậm chí có cả người quen nữa. Đối với những người này, sau này hắn có thể thử tìm hiểu xem bọn họ có từng tiếp xúc với Chu Trì Tự không. 

Chỉ cần bỏ ít thời gian, hắn có thể thu hẹp phạm vi ‘tình nghi’, từ đó suy đoán người cậu ấy nhắc đến ở sau tấm ảnh là ai. 

Nghĩ đến đây, suy nghĩ của Tống Bách Dương bỗng khựng lại.

Mình đang làm gì thế này?

Cho dù thu hẹp phạm vi chỉ còn ba người, hắn cũng không thể xác định đó là ai.

Cho dù thu hẹp phạm vi chỉ còn một người, hắn cũng không thể chắc chắn suy đoán của mình là đúng.

Bởi lẽ đó, ngay từ đầu, đây đã định sẵn là một sự nỗ lực vô ích – vừa phí công, vừa vô nghĩa.

Đúng là có hơi điên rồ.

Tống Bách Dương buông một hơi thở dài, vo tờ danh sách lại, chuẩn bị vứt nó khi đi ngang qua thùng rác. Tuy nhiên, đứng bên cạnh thùng rác tái chế, hắn lặng lẽ thu cánh tay đang duỗi ra trên không trung, cất ‘viên giấy’ vào túi đồng phục.

Hắn đã gần đến cổng kí túc xá nam.

Tên kí túc xá in nổi trên tường đập vào mắt Tống Bách Dương. Ánh mắt hắn lia xuống dưới, thế mà bất ngờ phát hiện một người đang ngồi xổm, cách cánh cổng không xa. Cậu ấy ở ngay dưới dưới dây phơi quần áo, lặng lẽ chơi đùa với mấy nhánh cỏ khô.

Đối phương mặc đồng phục học sinh, cả người co rúm lại, thoạt nhìn giống như một quả cầu màu xanh và trắng.

Hình bóng ấy có vẻ quen thuộc.

Tống Bách Dương nghĩ đến đây thì người kia ngẩng đầu lên.

“Chu Trì Tự?” Tống Bách Dương hơi giật mình.

Chu Trì Tự vứt những mảnh cỏ vụn trong tay, đứng dậy hỏi Tống Bách Dương: “Trong kí túc xá của cậu có bông băng với thuốc mỡ không?” 

“Có.” Tống Bách Dương gật đầu trước, sau đó nhận ra vấn đề trên khuôn mặt của Chu Trì Tự: “Sao trên trán cậu lại có vết thương?!”

Chu Trì Tự thế mà lại bình tĩnh: “Đến bông băng với thuốc mà tôi cũng không mua được trong siêu thị; hôm nay tôi lại không về nhà, nên đành dùng ké bông băng với thuốc trong kí túc xá của cậu thôi.” 

“Không sao.” Tống Bách Dương nhìn vết thương trên trán của Chu Trì Tự, không hỏi thêm câu nào nữa: “Qua kí túc xá của tôi trước đã.”

Cổng kí túc xá A kiểm soát không nghiêm ngặt, kể cả những học sinh không ở đây cũng có thể ra vào tự do.

Tống Bách Dương ở tầng một, hướng về phía bắc. Mỗi khi độ ẩm tăng cao, mặt đất lại ướt sũng.

Chu Trì Tự bước đi mà cảm thấy chân mình trơn trượt.

Bước vào kí túc xá, Tống Bách Dương nhanh chóng lấy một hộp thuốc trong tủ; mở ra chỉ thấy hộp thuốc, tăm bông, bông gòn các loại – nói chung là cần gì có đó.

Chu Trì Tự ngạc nhiên: “Nhiều thuốc vậy.”

“Học sinh ở kí túc xá nhiều bất tiện lắm, nên tôi quen chuẩn bị những loại thuốc này để giải quyết các trường hợp khẩn cấp.”

Tống Bách Dương lấy ra hai miếng tăm bông và thuốc đỏ trong hộp: “Để tôi giúp cậu bôi thuốc.”

Chu Trì Tự đáp lại: “Cảm ơn.”

Tống Bách Dương nói: “Cậu ngồi lên ghế của tôi đi.”

“Ừ.”

Tống Bách Dương quan sát một lúc: “May mà vết thương khá nông.”

Hắn lấy hai cây tăm bông nhỏ nhẹ nhàng chạm vào trán Chu Trì Tự, bắt đầu sát trùng, lau dọc theo mép vết thương từ trong ra ngoài: “Cậu nói xem có chuyện gì xảy ra, được không?”

“Shhhh.” Chu Trì Tự không khỏi hít một hơi thật sâu: “Đánh nhau với người ta.”

Nghe giọng như thể cậu chẳng sợ bố con thằng nào.

Tống Bách Dương hỏi: “Ai thế?”

“Vương Đống.”

“Sao nó lại gây sự với cậu?”

“Nó nói tôi tung tin đồn vu khống Phương Văn Trạch, nên đến đòi công lí cho cậu ta.” 

Nghe đến đây, Tống Bách Dương phải chửi thề một câu: “Đụ.”

Hắn nghĩ lại thấy lạ: “Vương Đống thân với Phương Văn Trạch như vậy từ khi nào?”

“Thực ra là do nó với tôi có hiềm khích hồi cấp hai.” Chu Trì Tự giải thích: “Tôi nghĩ nó chỉ muốn lấy Phương Văn Trạch ra làm cái cớ để đánh tôi thôi.”

“Hiềm khích gì?”

“Nó nghĩ tôi cướp bạn gái nó.” Chu Trì Tự cười khẩy: “Nhưng tôi còn không biết bạn gái nó trông như thế nào.”

“Nó có bạn gái hồi năm lớp bảy, nhưng chưa được bao lâu thì đã bị đá, bởi vì nhỏ thích người khác.” 

“Người khác đó là cậu hả?”

“Vương Đống nói với tôi vậy đó.”

“Tôi nghĩ khi đó nó đã muốn cho tôi một bài học rồi. Thế nhưng, lúc ấy lại đúng dịp Sở Giáo dục Tỉnh kêu gọi xây dựng trường trung học cơ sở văn minh, trường cấp hai của tôi lại là trường điểm, đánh nhau bị phạt nặng lắm, nên nó không dám gây sự với tôi đâu, Đến lớp chín, nó bận thi lên cấp ba nên cũng không rảnh mà tìm tôi.” 

Chu Trì Tự suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nhưng nó có gây sự thì tôi cũng không sợ.” 

Tống Bách Dương nói: “Nhìn cậu đâu giống người biết đánh nhau.” 

“Đúng rồi.” Chu Trì Tự gật đầu: “Những người chưa từng đánh với tôi đều vậy.”

Tống Bách Dương cười.

“Nhớ năm lớp mười, tôi nghe người ta bàn tán về cậu hồi cấp hai…” Hắn khựng lại: “Cậu hay đánh nhau, nhưng tôi nghĩ không có lửa thì sao có khói chứ.” 

“Tôi có đánh vài lần, nhưng không thường xuyên.” Chu Trì Tự rất bình tĩnh: “Tính tôi hồi cấp hai tệ lắm, ai mà chọc tôi là tôi trả lại đủ hết, để nó không dám chọc tôi nữa. Đánh nhau sai thật, không kiềm chế được là lỗi của tôi.” 

Đặt tăm bông tẩm thuốc đỏ xuống, Tống Bách Dương cầm thuốc mỡ lên: “Nhưng trong tình huống hôm nay, nếu cậu không đánh trả thì phải chịu bị đánh.”

Chu Trì Tự gật đầu: “Nhìn Vương Đống có vẻ quyết tâm đánh với tôi một trận đấy.”

“Nếu cô chủ nhiệm hỏi trong giờ tự học buổi tối thì sao?”

“Thì nói là vô tình bị té trên đường, trán đập trúng cục đá.”

Tống Bách Dương: …

Hắn đáp lại: “Té xuống đất hả? Cậu cũng được quá nhỉ.”

Nhìn vết thương trên đầu Chu Trì Tự, Tống Bách Dương thở dài, tiếp tục bôi thuốc mỡ cho đối phương bằng tăm bông.

“Sau này cứ tránh xa những người như thằng Vương Đống ra, cứ kệ nó, vì người bị đau là cậu mà. Nếu chuyện này bị trình báo lên trường, Phòng Giáo vụ phạt cậu thì sao? Nó thì không quan tâm hạnh kiểm đâu, nhưng cậu bị ảnh hưởng nhiều lắm đấy.”

“Không sao. Hôm nay tôi đánh với nó ở lùm cây sau trường, không có camera đâu. Nó là một beta nhưng lại bị một omega đánh bại, không có mặt mũi mà công khai, chẳng ai biết được đâu. 

Tống Bách Dương: … Nghe tự hào thế nhỉ?

Thuốc mỡ màu vàng dính trên trán Chu Trì Tự – đây là ‘kiệt tác’ của Tống Bách Dương, tác giả ‘kiệt tác’ xem mà không nhịn cười nổi.

Cậu hỏi: “Cậu cười cái gì?”

Anh Tống trả lời: “Cười cậu bị thương nhưng vẫn đẹp trai.” 

Chu Trì Tự: …

Cả hai đều im lặng, đúng là người dám hỏi, người kia dám trả lời.

Tống Bách Dương lại hỏi tiếp: “Tay cậu cũng bị thương hả?”

Cảm thấy hơi tội lỗi, Chu Trì Tự lí nhí đáp: “Có.”

“Tay, đưa đây.” Tống Bách Dương bắt đầu lặp lại quá trình trước đó. Thấy khớp tay phải của đối phương bị rách da, hắn nghĩ mấy ngày sau cậu viết bài cũng bất tiện, thế là hỏi: “Đau không?” 

Chu Trì Tự thì thầm: “Đau chút xíu.”

“Đau thì sao?” Tống Bách Dương cau mày, nghiêm túc bôi thuốc cho đối phương: “Chịu đựng đi.”

“Chạy trốn còn hèn ác.” Chu Trì Tự nhỏ giọng phản đối, nhưng ai ngờ một giây sau tay cậu đã nhói lên: “Shhh… Đụ mẹ…”

“Tống Bách Dương, cậu cố ý.”

“Đây là lần đầu tôi nghe cậu chửi thề đấy, bạn Tiểu Chu.” Tống Bách Dương dùng tăm bông phết đều thuốc mỡ: “Không giả bộ nữa sao?”

“Tôi kể hết quá khứ đen tối mình hồi cấp hai cho cậu nghe rồi, giả bộ gì nữa? Giả bộ cũng mệt nữa.”

Tống Bách Dương quay đầu lấy một miếng băng cá nhân ra. Một số vết thương của cậu rất nhỏ, dán một miếng băng cá nhân là xong.

Hắn xé toạc giấy gói rồi dán lên cho đối phương.

Trong suốt quá trình này, Chu Trì Tự liên tục nhìn ngọn tóc của Tống Bách Dương khi hắn cúi xuống. Cậu im lặng một lúc lâu, bỗng chớp mắt rồi nói: “Đau quá à.”

Cậu mím môi, nói tiếp: “Nên tôi cần cái gì đó ngọt ngọt để cân bằng lại.”

“Thế thì sao?”

“Tôi muốn ăn UHA. Cho tôi xin một ít nữa, được không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 149.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 6 tháng