“Chu Trì Tự.”
Vương Đống hét tên đối phương như thể làm vậy sẽ tạo ra tác dụng răn đe: “Phương Văn Trạch nói cậu ấy không để ý ngày sản xuất trên miếng dán chặn pheromone! Tại sao mày lại đồn người ta mua hàng hết hạn?”
Chu Trì Tự nghe nó hỏi mà cảm thấy buồn cười, nhưng may là cậu nhịn được, sau cùng chỉ nhướng mày: “Nó nói với mày như thế à? Nó nói gì mày cũng tin?”
Vương Đống nói không do dự: “Tao tin cậu ấy. Tao biết Phương Văn Trạch là người như thế nào.”
Lần này, Chu Trì Tự thực sự bật cười: “Mày sai rồi, Vương Đống.”
“Bản thân nó phải biết rõ mình là người như thế nào.”
Đáng tiếc, Vương Đống nghe cậu nói một cách có chọn lọc.
Đối với câu nói này, nó hoàn toàn không nghe lọt tai.
“Tôi mong mày xin lỗi cậu ấy.” Vương Đống nói như thật: “Chu Trì Tự, mày cũng nên dũng cảm chịu trách nhiệm về hành động của mình đi.”
Đây có lẽ là câu chuyện cười hài hước nhất mà Chu Trì Tự nghe được trong tháng này, nhưng cậu cũng lười cãi lại Vương Đống: “Tao không có đồn.”
Chu Trì Tự không quan tâm đối phương có nghe hay không, mà tiếp tục nói: “Tao chưa từng bịa ra ‘chân tướng’ hay gì để vu khống Phương Văn Trạch. Mày tìm nhầm người rồi.”
“Không phải mày thì là ai?” Giọng Vương Đống càng lúc càng kích động, tựa như đang bất bình thay cho Phương Văn Trạch: “Cô giáo Ngữ văn bên 11/9 chỉ nói về một bạn học, tại sao ai cũng biết đó là Phương Văn Trạch? Cậu ấy nói hôm đó chỉ có mày đến phòng cô Tôn, chỉ có mày mới biết, không phải mày thì là ai?”
Chu Trì Tự trả lời: “Tao không có đồn.”
“Với cả… Có khi mấy lời đồn ấy lại là sự thật.”
Vương Đống đáp trả: “Mày thử chứng minh đó không phải mày xem?”
Chu Trì Tự lập tức nói: “Thế thì mày chứng minh đó là tao xem?”
Vương Đống nhắc lại: “Phương Văn Trạch nói rằng chỉ có mày với cậu ấy đến văn phòng thôi!”
Cuộc trò chuyện cứ vòng vo, cuối cùng quay lại điểm bắt đầu.
Chu Trì Tự chán nản đến mức phải lăn hòn sỏi trên đường bằng đế giày: “Vương Đống, tất cả những gì mày xem là ‘bằng chứng’ đều là lời nói một chiều của Phương Văn Trạch. Mày chưa biết tính xác thực, nhưng lại đem ra để chất vấn tao, mày có nghĩ Phương Văn Trạch chỉ kể những đoạn có lợi cho nó không?”
Đối phương phẫn nộ, cứ trả lời đâu đâu: “Mày có biết những lời đồn đại bây giờ vô lí đến mức nào không? Chúng nó còn nói về gia đình đơn thân của Phương Văn Trạch, nói ba cậu ấy là một kẻ nghiện rượu chè, cờ bạc, nợ nần, còn mẹ cậu ấy thì mang thai trước khi kết hôn? Những lời đồn nhảm như thế mà là sự thật sao?”
“Tao không có nói.” Chu Trì Tự gần như hết kiên nhẫn, lạnh lùng nói: “Oan có đầu, nợ có chủ, ai tung tin đồn thì người đó có lỗi, tại sao mày phải tìm tao?”
“Ngoài mày ra, còn ai nhắm vào Phương Văn Trạch nữa?” Vương Đống nhấn mạnh: “Tao chỉ muốn nhận lời xin lỗi thay cho cậu ấy. Nhưng chỉ có bấy nhiêu mà mày cũng làm không được, tao khinh.”
“Tao không xin lỗi chuyện mình không làm.” Chu Trì Tự liếc nhìn Vương Đống: “Phương Văn Trạch có nhờ mày đòi tao xin lỗi không? Hay là mày tự ý thay mặt nó?”
Chu Trì Tự lười nói chuyện với người như thằng Vương Đống, thế là cậu đi vòng qua người đối phương.
Nó thì chẳng tha: “Chu Trì Tự, mày đứng lại.”
Không để ý đến nó.
Vương Đống đuổi kịp, chặn Chu Trì Tự lại – trông nó có vẻ hơi tuyệt vọng: “Ý mày là sao?”
Chu Trì Tự biết có thể hôm nay cậu không thoát được, nên cậu từ từ đứng lại. Sau một lúc im lặng, cậu lên tiếng, giọng điệu chất vấn như đang bóc phần xước măng rô ở khoé móng tay – cảm giác vừa đau đớn, vừa dễ chịu: “Vương Đống, mày tìm tao chỉ vì chuyện của Phương Văn Trạch thôi à?”
Cậu hơi nheo mắt: “Nói cách khác, mày nhiệt tình như thế sao?”
“Chu Trì Tự, mày có ý gì?!”
Sự mỉa mai lan tỏa giữa hai hàng lông mày của Chu Trì Tự: “Tao đoán nhé, đòi lại công lí cho Phương Văn Trạch chỉ là cái cớ của mày, còn lí do thực sự là vì chuyện giữa tao với mày hồi cấp hai.”
Vương Đống cúi đầu, hung hăng chửi thề một câu.
Khi ngẩng đầu lên, vẻ mặt nó trông đến là độc địa: “Mày chỉ là một omega, sao phải cố chấp như vậy? Mày ép tao động tay động chân, trong khi chuyện có thể giải quyết êm đẹp mà?”
Vương Đống lúc nào cũng thế, khi sai thì đổi chủ đề ,hoặc dùng vũ lực đe dọa. Nói lí lẽ với người như thế này thực sự rất vô nghĩa.
Chu Trì Tự mơ hồ cảm thấy gân xanh trên trán mình nổi lên, nhất là khi đối phương nói ‘mày chỉ là một omega’. Những kí ức cũ kĩ bắt đầu rục rịch trong thần kinh, khiến cậu muốn làm càn một lần.
Cậu nhìn xuống lòng bàn tay trắng nõn thon dài, khớp xương hơi nhô ra, trông hơi yếu ớt.
Nhưng không có nghĩa là cậu đánh không lại.
Chu Trì Tự không quan tâm đến cảm xúc của người kia, cậu nói tiếp:
“Vương Đống, chạm điểm đau của mày rồi à? Mày vẫn còn bực hả?”
“Chẳng phải mày cũng hay kể người khác về chuyện cấp hai của tao à?”
“Vương Đống à, mày bịa chuyện như thế thì chẳng phải là ‘đồn thổi’ sao? Sao mày có thể tiêu chuẩn kép đến thế?”
“Tao khuyên mày nên về nghĩ cho kĩ những gì tao vừa nói. Khả năng phân tích thế này, lần sau không qua nổi bài thi Ngữ văn đâu.”
Những lời này lọt vào tai Vương Đống, cuối cùng nó chỉ nói ra một câu: “Nghĩ gì chứ? Tao khuyên mày nên đi với tao để xin lỗi Phương Văn Trạch ngay lập tức!”
Đàn gảy tai trâu.
“đ*t mẹ.”
Chu Trì Tự không nhớ mình đã ngưng chửi thế bao lâu, nhưng đúng là thằng Vương Đống trước mặt có thể khơi gợi thói hư tật xấu tiềm ẩn trong cậu.
Hồi lớp sáu, lớp bảy, Chu Trì Tự từng một mình chọi hai thằng alpha. Kết quả là cậu thắng, còn lời được thêm một cái bản kiểm điểm.
Đến năm lớp mười, cậu quyết định quay đầu là bờ, ép mình phải trầm tính lại. Nói chung là cũng có tác dụng, bởi vì các bạn lớp Khoa học xã hội đều nghĩ cậu là người học rộng hiểu sâu, điềm đạm, chín chắn; đến mức cậu cũng tin là như thế, suýt quên mất khoảng thời gian hồi cấp hai.
Chu Trì Tự đáp trả lại những lời đối phương ném vào mình: “Vương Đống, mày cũng chỉ là một beta thôi.”
Cậu ấn miếng dán chặn pheromone sau gáy để nó không rơi ra, rồi lén lút khởi động cổ tay.
Cậu lấy viên UHA cuối cùng từ trong túi ra. Bình thường, Chu Trì Tự sẽ nhẹ nhàng bóc vỏ kẹo ra rồi từ từ ngậm vào giữa môi và răng. Thế nhưng, lúc này tình hình cấp bách, cậu không để ý đến thói quen tao nhã nữa, mà ném thẳng viên kẹo vào miệng, tránh để nó rơi xuống đất rồi bẹp dí trong lúc giằng co – điều này khiến cậu đau lòng lắm.
Có lẽ hành động này đã chọc giận Vương Đống đến cùng cực. Nắm đấm của nó vung lên cùng với tiếng gió.
Chu Trì Tự ngước mắt lên.
“Muốn đánh nhau à? Tao không sợ.”
