Tống Bách Dương cầm bức ảnh lên. Trong đó, những học sinh mặc đồng phục của trường Trung học phổ thông A đứng thành hai hàng trên bậc thềm xi măng, tay cầm giấy khen, phía sau là Ban Giám hiệu nhà trường và lá cờ đỏ năm sao.
Hẳn là buổi sinh hoạt sáng dưới sân trường.
Một lúc sau, Tống Bách Dương nhận ra mình cũng có mặt trong đám đông này.
Hắn cười ngốc nghếch, vô tư, vẫn còn nét trẻ con, ngây thơ.
Bức ảnh này được chụp hồi nào?
Những kí ức bị lãng quên dần quay trở lại. Tống Bách Dương nhớ lại hồi học kì hai lớp mười, trường A tổ chức thi liên môn Khoa học tự nhiên và Khoa học xã hội. Hắn chọn thi Khoa học tự nhiên, lại còn cực kì trộm vía. Lần ấy, hắn không chỉ ‘đánh lụi’ đúng hết những câu trắc nghiệm, mà còn trả lời đúng những câu điền vào chỗ trống.
Vì vậy, hắn lần đầu bứt phá giới hạn, đứng trong top mười toàn trường.
Trong buổi sinh hoạt sáng ngay sau kì thi, mười học sinh đứng top Khoa học tự nhiên và mười học sinh đứng top Khoa học xã hội được lên nhận thưởng; thế là có bức ảnh này.
Ừ nhỉ, ai đã đứng hạng nhất trong kì thi liên môn đó?
Mình nhớ là… Chu Trì Tự.
Giây tiếp theo, Tống Bách Dương tìm thấy Chu Trì Tự trong bức ảnh tập thể – cậu ấy nổi bật giữa đám đông nhờ nước da trắng của mình. Hắn thực sự ngạc nhiên khi thấy trong năm học sinh thi Khoa học tự nhiên, Chu Trì Tự đứng ngay dưới hắn, gần đến mức như thế.
Nếu không có bức ảnh này, có lẽ Tống Bách Dương sẽ không bao giờ nhận ra…
Thì ra mình đã từng chụp ảnh chung với Chu Trì Tự.
Tống Bách Dương mỉm cười.
Những đầu ngón tay cầm ảnh chợt chạm phải mấy chỗ hơi gồ lên. Tống Bách Dương bối rối lật bức ảnh lại thì thấy dòng chữ phát hiện một dòng chữ bằng bút máy; hắn nhận ra nét chữ của Chu Trì Tự.
Phần bị gồ lên hẳn là do đầu bút đè mạnh khi viết.
Dòng chữ ấy là: Nụ cười của cậu giống như ngày đẹp trời.
Tống Bách Dương kinh ngạc.
Hắn thầm đọc đi đọc lại câu này trong đầu.
Mặc dù tính tình lông bông, nhưng phàm là ai có trình độ ngữ văn nổi bật thì càng nhạy cảm với từ ngữ. Khi đã suy xét kĩ, Tống Bách Dương mơ hồ hiểu ra điều gì đó.
Mình nhớ Giang Quân từng nói Chu Trì Tự có ‘crush’ rồi.
Nhưng không biết là ai.
Nghĩ đến đây, chẳng hiểu sao mà tâm trạng dường như đang ở đỉnh cao tụt xuống. Niềm vui mà tất cả những trải nghiệm mới lạ hôm nay mang lại đã bị pha loãng. Như thể đi tàu lượn siêu tốc, người ta mong chờ được lên đến đỉnh cao nhất, nhưng không ngờ chưa gì mà đã rơi xuống rồi.
Khoảnh khắc tiếp theo, bức ảnh trên tay hắn bỗng bị lấy đi.
Lực ma sát do mép ảnh cọ vào lòng bàn tay kéo dài trong chốc lát, Tống Bách Dương nhìn đối phương.
Chu Trì Tự nắm chặt tấm ảnh, quay mặt sang nơi khác như cố giấu điều gì: “Mãi mới tìm thấy… Thì ra là kẹp trong sách… Tôi tìm hoài luôn…”
Tống Bách Dương thường nói chuyện với một nụ cười, cho dù trong lòng hắn thấy chẳng có gì vui. Hắn nhìn lưng Chu Trì Tự, cười rồi hỏi: “Sao cậu căng thẳng vậy? Ảnh này có gì không?”
Chu Trì Tự khựng lại một lát, môi mấp máy, muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra.
Phản ứng này gần như đã khẳng định suy đoán của Tống Bách Dương. Nụ cười của hắn dần dần tắt hẳn, nhưng xâm phạm quyền riêng tư của người khác là chuyện hắn không bao giờ muốn làm.
Tiếc quá, lần này mình nhịn không được…
“Tôi nhìn thấy dòng chữ đằng sau bức ảnh.”
Một cảm xúc (có lẽ là) hối hận dâng lên theo từng âm tiết, nhưng lời đã nói ra rồi, hắn không thể rút lại nữa.
Toàn thân Chu Trì Tự cứng đờ trong chốc lát, rồi cậu từ từ quay lại.
“Tác phẩm ‘Khói sóng xanh’ của Giản Trinh.” Cậu giải thích.
‘Khói sóng xanh’ là tiểu thuyết của Giản Trinh. Nội dung xoay quanh giấc mộng tuổi xanh của các cô gái, đưa người đọc vượt qua ngưỡng cửa thời gian với tâm trạng tích cực để trở về những khung cảnh của tuổi trẻ, trân trọng sự tươi sáng và ấm áp độc đáo của thời thanh xuân, đồng thời ca ngợi sự thanh tao của phong cách nghệ thuật.
“Đó chỉ là một đoạn trích trong sách thôi.” Cậu nói thêm.
Tống Bách Dương im lặng nhìn Chu Trì Tự thêm vài giây, cuối cùng mỉm cười đến híp cả mắt.
“Ừm.”
Tống Bách Dương cảm thấy không ai viết trích dẫn sách ở mặt sau của một tấm ảnh với từng nét nắn nót như vậy, mà cái cớ của đối phương cũng rất vụng về, nhưng chung quy thì Chu Trì Tự lại không muốn nói ra.
Thôi, không hỏi nữa.
Bầu không khí ý nhị hồi mười phút trước như đã được lấp đầy, rồi lại trống rỗng vì cuộc trò chuyện ngắn ngủi vừa rồi, sau đó bị gió đêm thổi bay, tan biến hoàn toàn. Lúc này, ai người không ai nghĩ ra cách để cứu vãn nó.
Tống Bách Dương không mang theo bài tập, nên hắn ngồi trong phòng Chu Trì Tự đọc lướt qua ‘Chim họa mi và hoa hồng’, còn đối phương thì ngồi dưới đèn bàn để học bài, không ngừng ghi ghi chép chép.
Xung quanh yên tĩnh, không ai làm phiền ai.
Đến gần mười hai giờ, Chu Trì Tự lấy đồ vệ sinh cá nhân cậu mang về từ khách sạn trong ngăn kéo tủ đầu giường ra rồi đưa cho Tống Bách Dương. Nhà cậu có ba phòng ngủ, trong đó có một phòng không được sử dụng – đương nhiên là anh Tống sẽ ngủ ở đó.
“Tách!”
Khi bọn họ rửa mặt xong, đèn trong phòng khách tắt ngóm.
Chu Trì Tự về phòng ngủ, nằm một mình trên giường. Cảm giác lạnh lẽo do pheromone mang lại được xoa dịu bởi chiếc chăn ấm áp, nhưng não cậu không chịu ngừng hoạt động. Nó huy động trí nhớ, bắt đầu tua lại câu chuyện hôm nay trước mắt cậu.
Phải nhai đi nhai lại ‘đoạn phim’ này đến khi nó mất đi hương vị rồi mới thôi.
Đây rõ là dấu hiệu của chứng mất ngủ.
Cảm giác keo miếng dán chặn pheromone dính vào da không hề dễ chịu, mà như một lời nhắc có thứ gì đó sau gáy mình. Khi nằm thẳng, cảm giác này càng trở nên rõ ràng hơn.
Một tiếng sau, Chu Trì Tự lại trở mình, vẫn chưa ngủ được.
Cậu nhấc chăn lên, đi vào phòng khách để rót một li nước. Trước khi rời đi, Chu Trì Tự liếc nhìn lưng ghế rồi khựng lại.
Trên đó có bộ đồng phục học sinh cỡ lớn của Tống Bách Dương. Có thể là hắn đã cởi ra khi rửa mặt rồi bỏ ở đây.
Đúng lúc này, Chu Trì Tự đột nhiên nghe thấy một giọng nói vang lên bên tai, khẽ nói với cậu, như đang thì thầm:
Muốn lấy bộ đồng phục đó…
Chu Trì Tự đứng đó do dự vài giây, rồi nhanh chân bỏ chạy về phòng ngủ, đóng cửa lại, thậm chí còn khóa thật chặt.
Trời tối khiến người ta có mấy suy nghĩ kì lạ – cái này có thể hiểu được, Chu Trì Tự liên tục thôi miên bản thân mình. Cậu nhắm mắt lại, nằm bất động trên giường, cố gắng xua tan ý thức. Lần tiếp theo cậu mở mắt ra đã là ngày hôm sau.
Tuy nhiên, vài phút sau…
Có tiếng mở khóa một trong những cánh cửa phòng ngủ. Nó được mở ra một cách nhẹ nhàng.
Một bóng đen rón rén bước đến lưng ghế giữa phòng khách, lặng lẽ lấy chiếc áo khoác đồng phục đang mắc trên đó.
Ngồi tựa lưng vào giường, Chu Trì Tự nhìn đồng phục trên tay, cảm thấy mình như đang ăn cắp thứ gì đó. Cậu phải tự an ủi mình rằng Tống Bách Dương đã ngỏ ý đưa mình áo khoác ở trạm xe buýt, nhưng mình không nhận vì sợ cậu ấy bị lạnh, để giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng.
Sau đó, Chu Trì Tự thu mình lại trong bộ đồng phục quá khổ.
Cậu không ngửi thấy pheromone alpha vì pheromone của Tống Bách Dương cũng không có mùi, nhưng thực ra vẫn có thể cảm giác được. Tay chân của Chu Trì Tự không còn lạnh như ban đầu nữa.
Cậu cố gắng vơ vét lượng nhỏ pheromone trên chiếc áo khoác đồng phục – nó thực sự rất ấm áp. Nhờ hơi ấm mà cơn mệt mỏi không bị cái lạnh cản trở, cuối cùng mới khiến người ta buồn ngủ.
Chu Trì Tự biết rằng mình nên đặt nó lại lên ghế trước khi ngủ, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Cậu đã nghĩ như thế lúc mang chiến áo vào.
Phải đến khi thực sự bị bao bọc bởi pheromone gần như vô hình của người kia rồi cậu mới thấy khó. Mới vài phút mà cậu đã thành nghiện, không thể nào dứt ra được.
Cậu lại đánh giá quá cao khả năng tự chủ của mình.
Cơn buồn ngủ càng nặng nề hơn, Chu Trì Tự ngả xuống giường, trên người vẫn mặc bộ đồng phục ấy. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cậu đã cài một báo thức mới; trước khi ngủ, cậu vẫn còn nghĩ tới chuyện phải để lại chiếc áo trước khi Tống Bách Dương thức dậy vào buổi sáng.
–
Chu Trì Tự lại mơ thấy giấc mơ đó.
Đó là học kì một năm lớp mười, khi cậu vừa mới nhập học.
Bóng cây cuối hè xanh mất, những đám mây trắng trên bầu trời xanh, và một sân bóng rổ.
Tương tự những câu chuyện khác liên quan đến đối phương, kí ức này đã được Chu Trì Tự nhai đi nhai lại trong cả thực tại và giấc mơ, mãi đến khi nó gần như mất hết hương vị.
Giống như nhau một miếng kẹo cao su trong thời gian dài, nhưng đây là hương vị ưa thích của Chu Trì Tự, cậu luôn cảm thấy mình vẫn chưa ngậm hết đường nên không nỡ vứt đi.
Cậu ngồi cạnh lưới sắt của sân bóng rổ trong giờ ra chơi, buồn chán nhìn cảnh vật xung quanh. Lúc này, cậu vẫn chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra.
“Bạn ơi! Cẩn thận!”
Có ai đó đang hét vào mặt Chu Trì Tự, khiến cậu phải ngẩng đầu lên.
Quả bóng rổ màu cam xoay tròn bay về phía cậu; cơn gió mà nó mang đến mạnh đến mức gọi là ‘lốc xoáy’ cũng không ngoa. Chu Trì Tự nhanh chóng né sang một bên, vô thức nhắm mắt lại.
Vài giây sau, cậu nhận ra mình không nghe thấy tiếng quả bóng rổ rơi xuống.
Thay vào đó, cậu nghe thấy ai đó lên tiếng…
“Giang Quân, con mẹ mày có biết chơi bóng rổ không?”
“Tao nói mày ném bóng vào rổ, chứ không phải ném vào người khác!”
Chu Trì Tự mở mắt nhìn về phía phát ra âm thanh – đối phương đang cầm trái bóng vốn đang bay về phía cậu, tay cứ lắc lắc. Hắn để lộ hai cái răng nanh, quay lại nhìn cậu: “Xin lỗi cậu nhé, suýt nữa thì trúng rồi.”
Hắn cười: “Bạn tôi chơi dở lắm.”
Chu Trì Tự ngước lên: “Không sao đâu.”
Thằng ‘bạn’ bên cạnh nghe thế thì giận vô cùng: “Tống Bách Dương, lần sau tao không chơi bóng rổ với mày nữa!”
Tống Bách Dương đáp lại: “Không sao. Mày không chơi với tao thì cũng có người khác thôi.”
Chu Trì Tự không khỏi nhìn Tống Bách Dương thêm mấy lần, tiện thể ghi nhớ gương mặt ấy.
Có rất nhiều chai nước khoáng được mắc vào cái lưới sắt bên ngoài sân bóng rổ.
Chu Trì Tự vẫn ngồi đó chờ bạn đi vệ sinh về, không ngờ lại chờ tới lúc Tống Bách Dương tới lấy một chai nước cho bản thân.
Hắn mở nắp chai, ngửa đầu ra sau uống hết nửa chai nước trong một hơi, sau đó bỏ chai nhựa lại. Vì khoảng cách rất gần nên Chu Trì Tự lại ngoái đầu nhìn Tống Bách Dương lần nữa, rồi quay đi trước khi người kia phát hiện ra cậu đang nhìn trộm.
Ánh mắt cậu nhìn lướt sang chai nước rỗng.
Thực ra, nó vẫn chưa hết hẳn, vẫn còn một ít nước sót lại ở đáy chai, trông giống như bốn ngọn đồi nhỏ.
Chu Trì Tự buồn chán nhìn những giọt nước đung đưa dưới đáy bình cho đến khi bạn của cậu quay lại.
Khi đối phương đến gần, Chu Trì Tự cố nhớ lại tên thằng nhóc kia, may là vẫn còn nhớ.
Chu Trì Tự hỏi: “Cậu từng nghe tên Tống Bách Dương chưa?”
Đại thần Chu suy nghĩ một lúc, rồi hỏi thêm: “Cậu biết người ta học lớp nào không?”
“Biết chứ.” Người bạn kia trả lời.
“Cậu ấy là lớp trưởng lớp 1.”
–
Khi Chu Trì Tự tỉnh dậy, cậu cứ mơ mơ màng màng, chìm trong suy nghĩ. Đáng sợ hơn là cậu đã bỏ lỡ nhiều hồi chuông báo thức, đáng sợ hơn nữa là cậu nhận ra mình đang mặc đồng phục của Tống Bách Dương.
Thế là cậu bắt đầu nhớ lại tại sao áo đồng phục lại xuất hiện ở cái nơi mà nó vốn không thể xuất hiện được, mà còn nhớ kĩ nữa là.
Tóm lại, tốt nhất là đừng hiện thực hoá mấy ý nghĩ vớ vẩn ban đêm, vì sáng hôm sau là hối hận ngay.
Trước hết, cậu nhìn chiếc đồng hồ bên cạnh.
Tám giờ mười sáu phút sáng.
Có vẻ như vẫn chưa sớm lắm.
Nhưng vẫn chưa quá trễ.
Không nhớ người nổi tiếng nào đã nói: Cuộc sống vốn là một canh bạc.
Vậy nên Chu Trí Tự đặt cược rằng Tống Bách Dương vẫn chưa dậy.
Cậu cuộn tròn bộ đồng phục lại, cầm trên tay rồi chắp hai tay sau lưng. Cậu không dám chậm trễ, mà bước thẳng tới cửa. Cậu lén mở cửa ra, cúi người nhìn qua khe hở, phát hiện trong phòng khách không có ai.
Hay lắm, chỉ cần bước nhẹ nhàng, treo đồng phục học sinh lên lưng ghế là xong.
Nín thở, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Đi rón rén đến chiếc ghế gỗ ở giữa phòng khách.
Tuyệt vời, chỉ còn một bước nữa thôi.
Chu Trì Tự cầm áo đồng phục với ý định treo nó lên lưng ghế…
“Cậu dậy rồi.”
Chu Trì Tự nghe thấy giọng Tống Bách Dương từ phía sau.
“Ủa, cậu thấy áo khoác của tôi không?”
