Thời Tiết Mù Sương - Trà Các

Chương 34: Đứng đây đợi tôi.




Tâm thất trái và tâm thất phải lần lượt co bóp để cho máu với phổi được hoàn thành một vòng tuần hoàn, nhằm đáp ứng nhu cầu hoạt động sinh lí của các mô và cơ quan trong toàn cơ thể. Tuyệt đối không phải lí do nào khác.

Nhưng bây giờ không phải là lúc để lạnh nhạt.

Đôi vốn mím chặt của Chu Trì Tự khẽ mấp máy: “Xin lỗi cậu, tôi…”

Tống Bách Dương bỗng tiến lên vài bước rồi ôm chặt lấy vai đối phương. Hai người đối diện nhau, những câu tiếp theo của đại thần Chu tan hết vào khe hở trên bộ đồng phục của Tống Bách Dương, không thể tìm thấy đâu nữa.

Cánh tay hắn vòng qua vai trái của Chu Trì Tự, sau đó vỗ nhẹ lưng cậu, tựa như đang an ủi khi người ta bị lo âu, hay đang dỗ trẻ mẫu giáo đi ngủ. Cằm của Tống Bách Dương lướt qua vai phải của Chu Trì Tự. Cậu không quay đầu lại, nên cũng không nhìn thấy vẻ mặt của đối phương.

Giọng điệu nghiêm túc của hắn lại trở về giọng điệu vui vẻ thường ngày, nửa đùa nửa thật:

“Mặc dù tôi không biết mình đã đắc tội với bạn Tiểu Chu thế nào, nhưng trước hết, tôi muốn xin lỗi cậu. Tôi xin bạn Tiểu Chu gác lại thù hận cá nhân, tạm thời quên chuyện này, đi với tôi đến bệnh viện nhé.”

“Đi khám về rồi cậu tính sổ với tôi sau. Kiên nhẫn một xíu thôi, được không nào?” 

Khi Tống Bách Dương nói câu này, người ta dễ dàng tưởng nụ cười với vẻ mặt ranh mãnh của hắn – y hệt như trò chuyện hằng ngày thôi. Sự nghiêm túc khác thường vừa rồi như thể ảo giác do dây thần kinh căng thẳng của Chu Trì Tự tạo ra vậy.

Hắn chẳng thèm cho Chu Trì Tự thời gian để trả lời, mà nói luôn một hơi: “Đứng đây đợi tôi, để tôi đi xin phép cô chủ nhiệm.”

Sau đó, hắn lập tức bỏ chạy.

Chu Trì Tự đứng yên, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ chậm rãi chớp mắt.

Một lúc sau, Chu Trì Tự thấy Tống Bách Dương mang theo đơn xin nghỉ học ra khỏi văn phòng. Những đốm sáng in trên mặt đất bị cửa sổ cắt thành từng mảnh; hắn đi ngang qua, chúng rơi xuống lớp vải trắng của chiếc áo đồng phục như đính lên tấm áo giáp vàng lấp lánh.

“Tôi cũng xin nghỉ rồi, cậu không thể để tôi phí ngày phép được.” Tống Bách Dương lắc tờ giấy trên tay: “Tôi đến lớp lấy cặp, đợi tôi nhé.”

Mãi cho đến lúc tay xách cặp, chân bước xuống cầu thang với Tống Bách Dương, Chu Trì Tự vẫn còn hơi ngơ ngác.

Cậu thầm nghĩ: Sao Tống Bách Dương không nổi giận được nhỉ.

Tính cách chẳng giống ai.

Thực ra, sau tiết bốn buổi chiều, học sinh bán trú có thể về nhà cơm. Bởi lẽ đó, trường A lúc này không có ai gác cổng.

Tống Bách Dương lấy đơn xin nghỉ không phải để nghỉ cho bản thân, mà để tránh việc bị bảo vệ chặn lại khi quay về trường. Hắn phải giữ bằng chứng cho thấy mình có lí do chính đáng để vắng mặt trong buổi tự học buổi tối.

Lúc đám đông ùa ra ngoài, bọn họ cũng đã tới cổng trường, cách trạm xe buýt không quá xa.

Tống Bách Dương hỏi: “Đợi xe buýt hả? Hay là đi taxi?”

Chu Trì Tự lạnh đến mức rụt cổ lại: “Đợi xe buýt đi, tôi không vội.”

“Ừ.”

Đứng ở trạm xe buýt, ngắm nhìn bầu trời trôi qua lặng lẽ, rồi trở tối. Trời đêm thấm đẫm gió lạnh; nó luồn qua bầu không khí đông đúc, linh hoạt luồn vào cổ tay Chu Trì Tự.

Cậu khoanh tay, không khỏi lại hắt xì một cái.

“Lạnh lắm không?”

“Không sao.”

Tống Bách Dương nửa tin nửa ngờ, nhưng cân nhắc một hồi, hắn vẫn cởi áo khoác đồng phục của mình ra để đội lên đầu Chu Trì Tự.

Có một lượng rất nhỏ pheromone của Tống Bách Dương vương trên đồng phục của hắn. Tuy không có mùi, nhưng Chu Trì Tự vẫn có thể cảm nhận rõ ràng. Khoảnh khắc chiếc nón của Tống Bách Dương che phủ đầu, không hiểu sao cậu cảm thấy thoải mái, đỡ cộc cằn hơn.

Chu Trì Tự quay lại hỏi: “Cậu không lạnh hả?”

Tống Bách Dương cười: “Không. Da tôi dày lắm, chịu lạnh được mà.” 

Chu Trì Tự – người có thụ thể lạnh phát triển quá mức, thấy Tống Bách Dương chỉ mặc một chiếc áo mỏng – là đã run rẩy toàn thân, cơ thể tự toả nhiệt.

Cơn lạnh này không vượt ngưỡng chịu đựng, bằng không thì làm sao Chu Trì Tự trụ nổi mười bảy mùa thu đông cuộc đời trước khi gặp Tống Bách Dương. Cậu cởi áo khoác đồng phục đối phương khoác cho mình; với hành động đơn giản này, cậu đã được trải được cuộc đấu tranh giữa lí trí và bản năng.

Ngày đầu tiên đ*ng d*c, một chút mùi hương còn sót lại trên quần áo alpha có thể mang lại sự thỏa mãn về mặt tâm lí cho omega – nghe như chứng nghiện pheromone ấy.

Chu Trì Tự đưa bộ đồng phục đang treo trên cánh tay cho đối phương: “Cậu mặc vào đi, tôi không lạnh.”

Lại còn bồi thêm một câu: “Đừng để bị cảm lạnh, không đáng đâu.”

Tống Bách Dương không nhận ngay.

Chu Trì Tự suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi đang bị sốt mà, cậu nghĩ tôi có lạnh không?” 

Tống Bách Dương nghe đến đây thì đơ mặt.

Nghe hợp lí nhỉ.

Chu Trì Tự nhân cơ hội này để nhét lại bộ đồng phục vào tay đối phương.

Phần phía trên cổ cậu nóng rát như đang bị nướng trên ngọn lửa hừng hực, nhưng tay chân lại run rẩy, lạnh ngắt như vừa rơi vào hầm băng. Pheromone tiết ra từ gáy rồi lan ra sau lưng cậu. Nó muốn tiếp xúc với thế giới thông qua mồ hôi lạnh, nhưng lại bị mắc kẹt dưới da, không thể thoát ra được.

Chu Trì Tự lén nhìn Tống Bách Dương.

Không phải lúc nào hắn cũng thông minh, bởi vì hiện tại hắn hơi ngốc xít. 

Ừ đấy, dễ lừa thật.

Cậu đứng chéo sau lưng hắn, lén liếc nhìn hắn mấy lần. Lúc này, Tống Bách Dương đang hướng mắt về phía ngã tư, cố gắng nhìn xem có chiếc xe buýt nào sắp dừng ở nơi bọn họ đang đứng hay không.

“Đến rồi! Xe buýt số 606!”

Tống Bách Dương vội vàng mặc lại đồng phục, vội vàng nắm lấy tay Chu Trì Tự: “Đi thôi.”

Trên bàn tay còn lại là hai đồng một nguyên.

Hai người đến Bệnh viện Nhân dân số một của thành phố A.

Bọn họ lấy số, đến phòng khám lấy máu rồi nhận kết quả ngay, sau đó quay lại phòng khám.

Bác sĩ đẩy cặp kính không gọng lên, bắt đầu phân tích một chuỗi dữ liệu: “Em bị cảm lạnh do virus. Em đang trong thời kì đ*ng d*c, phải không? Sức đề kháng của omega thường yếu đi trong giai đoạn này, cộng thêm pheromone của em làm giảm nhiệt độ xung quanh…” 

Đúng vậy, đơn giản là bị rải cả mớ hiệu ứng xấu. Chu Trì Tự nghĩ.

Bác sĩ nói thêm mấy câu, nhưng hai học sinh cấp ba chưa học xong chương trình Sinh học chỉ hiểu được mài mại. Điều duy nhất hai thằng nhóc này hiểu là Chu Trị Tự phải được truyền nước.

Nếu không, hệ thống miễn dịch của cơ thể sẽ mất ít nhất dăm bữa nửa tháng để có thể phục hồi.

“Cảm lạnh do virus…” Khi bước ra khỏi phòng khám và cầm đơn thuốc của bác sĩ để xuống hiệu thuốc tầng một, Tống Bách Dương lẩm bẩm: “Hôm nay tôi mới biết cảm lạnh được chia thành cảm lạnh do virus và cảm lạnh do vi khuẩn”.

Chu Trì Tự suy nghĩ một hồi rồi nói: “Hình như thầy dạy Sinh học có dạy rồi.” 

“Ủa, thật hả? Vậy là do tôi không chú ý trong giờ học.” 

“Không phải ông Lưu đâu.” Chu Trì Tự kể lại: “Giáo viên môn Sinh học bên Ban Xã hội kìa. Thầy ấy hay giảng kiến thức ngoài lề, không có trong đề thi. Lúc học về virus, thầy có nói qua bệnh cúm do virus.”

“Có mấy bạn lớp tôi quyết định chọn Ban Tự nhiên ngay từ đầu, mà hồi lớp mười có biết cái gì đâu, nên nghe thầy ấy giảng là cứ chép mấy trang giấy thôi.” 

Tống Bách Dương cười: “Nghe như giáo viên Lịch sử lớp mình ấy nhỉ? Dạy môn này cho lớp Ban Tự nhiên, dành ra năm phút điểm lại kiến ​​thức trong sách giáo khoa, còn bốn mươi phút còn lại để kể chuyện như thể vào lớp mình để luyện kĩ năng giao tiếp vậy.”

Hai người thoải mái trò chuyện với nhau.

Tối nay không có nhiều người đến truyền dịch, chỉ có lác đác vài người đợi trong phòng để y tá tiêm tĩnh mạch cho.

Đến lượt Chu Trì Tự, Tống Bách Dương đề nghị: “Nếu sợ thì cậu cứ nhắm mắt lại.”

Chu Trì Tự cạn lời: “… Cậu nghĩ tôi là con nít ba tuổi sao?”

Y tá này có thể là người mới vào nghề – mũi tiêm đầu tiên không vào tĩnh mạch – nên cô khó chịu rút kim ra. Đến mũi thứ hai, cô nghiêm túc, cẩn thận hơn; nhưng xui xẻo thay, kết quả vẫn không được như cô mong muốn. 

Khi rút kim ra, cô nhỏ giọng lặp lại mấy câu: “Chị xin lỗi, chị xin lỗi…”

Chu Trì Tự ngước nhìn Tống Bách Dương, mà hắn cũng đang nhìn cậu. 

Lạ thật đấy, chẳng hiểu sao lúc này tâm trạng của cậu đã bình tĩnh hơn.

Chu Trì Tự nhẹ giọng nói: “Không sao, cứ từ từ.”

Tống Bách Dương chọc ngay một câu: “Ái chà, cậu dịu dàng quá đi thôi.”

Chu Trì Tự nghi ngờ nhìn Tống Bách Dương, cảm thấy lời tiếp theo của hắn chắn chắn không hay ho gì.

Tống Bách Dương tiếp tục nói đùa với nụ cười tinh nghịch: “Ước gì cậu cũng dịu dàng với tôi như vậy.”

Chu Trì Tự: …

Cậu hỏi ngược lại: “Tôi không như thế hả?”

Người trước mặt Chu Trì Tự có lẽ không biết: nếu là ai khác nói câu đó, cậu sẽ không thèm để ý, mà thẳng thừng giả điếc luôn. 

Tống Bách Dương cười mà không đáp.

Thấy vẻ mặt của hắn, không hiểu sao Chu Trì Tự lại nghĩ đến thái độ không mấy thân thiện của mình lúc ban chiều. Mới vừa rồi cậu cũng ‘dịu dàng’ đấy, nhưng giờ nhìn lại, bản thân Chu Trì Tự cũng không chắc.

Cậu mím môi rồi nói nhỏ: “Ừm… Hồi chiều, tâm trạng tôi không được tốt… Đúng là tôi có hơi gay gắt… Xin lỗi cậu nhé.” 

Tống Bách Dương cười lớn.

Hắn đáp lại: “Không sao đâu.”

Đến mũi tiêm thứ ba, y tá cuối cùng đã thành công.

Tống Bách Dương vốn cao lớn, khi bước đi với bình thuốc trong suốt trên tay, trông hắn như một cái sào biết đi vậy.

Hai người tìm hai cái ghế trống cạnh nhau để ngồi xuống.

Cặp sách của Chu Trì Tự được Tống Bách Dương cởi ra từ trước giờ truyền dịch, giờ bị ném lên chỗ ngồi.

Đại thần Chu không mang theo đồng hồ; cậu nhìn quanh nhưng không thấy chiếc đồng hồ nào trên tường bệnh viện, thế là cậu hỏi: “Mấy giờ rồi?”

“Gần tám giờ.”

“Trễ vậy rồi sao?” Chu Trì Tự chợt nhận ra điều gì đó: “Cậu chưa ăn tối, đúng không?”

Thực ra, đáp án gần như chắc như đinh đóng cột.

Vừa kết thúc tiết bốn, Chu Trì Tự đã đến văn phòng xin nghỉ, vừa ra ngoài thì gặp Tống Bách Dương. Kể từ lúc đó, hai người đã đi cùng với nhau, hắn hoàn toàn không rời khỏi tầm mắt cậu. Bởi vậy, Chu Trì Tự không thể tìm ra khoảng thời gian nào để hắn được đi ăn tối. 

“Cậu đói không?” Tống Bách Dương nghĩ: “Trên đường đến phòng truyền dịch, tôi thấy một máy bán hàng tự động ở sảnh tầng một, có thể mua đồ ăn nhẹ ở đó. Tôi đi mua nhé?” 

“Cậu muốn ăn gì?”

Hắn hỏi như vậy, nhưng Chu Trì Tự lại trả lời một câu chẳng liên quan: “Đặt ship đi, tôi bao.”

Tống Bách Dương hoang mang: “Đặt ship làm sao?”

Chu Trì Tự hơi đắc ý: “Trong cặp tôi có điện thoại.”

Tống Bách Dương ngạc nhiên, rồi ra cái chiều như sốc lắm… 

“Bắt quả tang cậu mang điện thoại lên lớp!”

Thật không may, kĩ năng diễn xuất của hắn không tới đâu, chưa gì mà đã cười rồi.

Tống Bách Dương miễn cưỡng kìm nén nụ cười, giả vờ nghiêm túc: “Tiểu Chu, tôi muốn thông báo với cậu một chuyện.”

Hắn hắng giọng rồi nói tiếp: “Tôi có bằng chứng chống lại cậu.”

Sau đó đe dọa: “Mai mốt, nếu cậu chọc giận tôi thì tôi sẽ méc cô!” 

Chu Trì Tự không hề nao núng, không hề để ý đến lời ‘đe dọa’ của Tống Bách Dương: “Tay tôi không tiện, cậu giúp tôi lấy nó đi. Có một chiếc khóa kéo ẩn ở ngăn to nhất ba lô, mở ra là thấy điện thoại tôi trong đó.” 

Tống Bách Dương gật đầu: “Ừ.”

Thấy Tống Bách Dương cúi đầu lục lọi cặp sách, Chu Trì Tự chợt nhớ ra điều gì đó.

Đợi đã… Nhật kí của mình vẫn còn bỏ trong cặp!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 149.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 6 tháng