Thời Tiết Mù Sương - Trà Các

Chương 33: Thất bại.




Đôi mắt ấy rất sáng, sáng đến nỗi Chu Trì Tự không dám nhìn thẳng vào.

Trời nhá nhem tối. Dưới ánh hoàng hôn, cơn gió thu lạnh buốt thổi qua cửa sổ bằng kính, tràn vào hành lang lớp học qua khe hở giữa các khung cửa.

Những gam màu ấm tượng trưng cho sự ấm áp – sắc cam xen lẫn vàng chậm rãi chảy qua, lặng lẽ chìm vào đôi mắt trong trẻo của người kia, đồng thời lóe lên những tia sáng nhỏ bé.

Chu Trì Tự mím môi.

Có lẽ cậu phải nói điều gì đó để bù đắp cho lỗi lầm của bản thân hồi chiều.

Nhưng cậu chưa kịp nói, đối phương đã mở lời bằng một câu hỏi: 

“Cậu định về nhà hả?”

Chu Trì Tự gật đầu: “Ừ.”

“Bởi vì… Ừm…” Tống Bách Dương cũng có vẻ hơi mất tự nhiên: “… Thời kì đặc biệt?”

“Ừ.”

Chu Trì Tự lại gật đầu, nhưng không ngờ động tác này lại vô tình kích hoạt công tắc ở mũi: “Hắt xì!” 

Hai người lại nhìn nhau.

Hẳn rồi, câu nói vừa rồi vẫn thiếu sức thuyết phục.

Chu Trì Tự: …

Cậu lấy tay xoa mũi, quay đầu sang hướng khác rồi nói: “Chắc do cảm lạnh nữa.”

Chu Trì Tự vừa dứt lời, một bàn tay đã ấn vào trán cậu.

Tiếp xúc này đến quá bất ngờ và đột ngột, khiến Chu Trì Tự quên mất cả việc né tránh. Thay vào đó, cậu để yêu cho mu bàn tay của Tống Bách Dương kết nối chóng vánh với nhiệt độ trên trán mình.

Cậu thấy được nhiệt độ cơ thể bình thường của hắn – đó là cảm giác mát lạnh – sau đó nhiệt độ càng mất kiểm soát, bắt đầu nóng lên từ từ.

Chu Trì Tự tỉnh táo lại, vội vàng lùi về sau nửa bước.

Vì đối phương đột nhiên tránh đi, Tống Bách Dương bất đắc dĩ bỏ tay phải ra, nhìn Chu Trì Tự rồi nghiêm túc nói: “Cậu hơi sốt rồi.”

“Thật hả?” Chu Trì Tự không quan tâm: “Tôi về ngủ một giấc cho khỏe thôi.”

Tống Bách Dương đề nghị: “Để tôi đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra.”

Chu Trì Tự lập tức từ chối, đi vòng qua Tống Bách Dương rồi tiếp tục đi về phía trước: “Cảm ơn cậu, nhưng không cần đâu, cậu ở lại học đi.” 

Tống Bách Dương chạy theo rồi hỏi: “Hay để ba mẹ đưa cậu vào bệnh viện?”

Chu Trì Tự lơ đãng trả lời: “Ba mẹ tôi đi công tác mấy ngày nay rồi.”

“Cậu định đến đi khám một mình sao?”

“Tôi không định đi khám.”

Nghe vậy, nụ cười thường trực nơi khóe mắt Tống Bách Dương dần biến mất, vẻ mặt bắt đầu trở nên nghiêm túc hơn. Hai lông mày vốn cong cong bây giờ trùng theo cảm xúc của hắn, hướng về xương, hơi nhíu lại.

Hắn tiến lên một bước, lướt qua vai Chu Trì Tự, một lần nữa đứng chặn đường đi của đối phương.

Hắn hiếm khi nói bằng giọng điệu cứng rắn như vậy, bỏ cả phong thái nhẹ nhàng thường ngày để lặp lại ý của mình một lần nữa:

“Tôi nghĩ cậu nên đi thử xem sao. Gần đây bệnh cúm đang hoành hành, nghe nói có mấy bạn lớp bên cạnh ngã bệnh rồi. Nhưng cho dù không phải cúm, thì đi khám rồi mua thuốc cũng xem như là mua sự an tâm, giúp cậu khoẻ lại nhanh hơn.” 

Nghe có lí đến mức chí không thể tìm ra lí do nào để bác bỏ.

Trong tình huống bình thường, Chu Trì Tự cảm thấy có lẽ mình sẽ mặc định đồng ý với yêu cầu của đối phương.

Nhưng hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, từ cô gái bất ngờ xuất hiện ở sân vận động tỏ tình với Tống Bách Dương, đến thời kì đ*ng d*c và cái lạnh đeo bám từ khi cậu còn nhỏ. 

Nếu não tiếp nhận quá nhiều thông tin, dây thần kinh sẽ luôn trong trạng thái căng thẳng, có thể đột nhiên suy yếu bất kì lúc nào.

Tự nhiên Chu Trì Tự nhớ lại những chuyện trước đây cậu nghĩ mình có thể nhẫn nhịn, có thể không quan tâm; nhưng bây giờ nhớ lại thì đúng là tức muốn chết – chẳng hạn như bảng điểm của Tôn Huệ Vân.

Nghĩ đến tương lai thất bại của cậu với Tống Bách Dương chỉ vì giới tính còn buồn hơn nữa là. 

Khi tâm trạng tồi tệ, người ta không thể không trút giận lên người khác. Không hài lòng với mọi thứ mình nhìn thấy, thậm chí phàn nàn về những đám mây trên trời, tự hỏi rằng tại sao chúng không có hình dạng như mình mong muốn.

Nhưng cậu vẫn cố gắng giữ lại chút lí trí cuối cùng, ít nhất là không thể vô cớ ‘xả’ lên người khác. Chu Trì Tự cảm thấy hành vi này rất giống với hành vi của một người bất lực, hung hăng.

“Tống Bách Dương.”

Ngừng một lát, Chu Trì Tự hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp: “Cảm ơn cậu đã quan tâm.” 

“Thực ra, cứ đến mùa thu đông là tôi lại cảm lạnh vào thời kì đ*ng d*c. Nó đi qua là tôi hết bệnh ngay, nên cậu không cần lo, cũng không cần làm quá lên như thế.”

“Tôi rất mệt, chỉ muốn về nhà ngủ một giấc thôi.”

“Cơ thể tôi có vấn đề gì, tôi biết rõ là khác.”

Chu Trì Tự nói xong mới nhận ra mình có vẻ hơi chống đối. Thật khó có thể tưởng tượng não cậu vừa mới nảy ra ý định chuộc lỗi cách đây không lâu, mà cậu vẫn đang tự khuyên nhủ mình không nên giận chó đánh mèo.

Cậu muốn nói điều gì đó cho đỡ, nhưng những âm tiết cứ nằm trên đầu lưỡi, cuối cùng vội vã nuốt ngược vào bụng.

Dựa trên hiểu biết của Chu Trì Tự về bản thân, tình hình hiện tại có khả năng sẽ ngày càng tệ hơn, càng nói càng sai.

Nhưng Tống Bách Dương không lung lay, mà vẫn khăng khăng giữ quan điểm của mình: “Tôi không nghĩ đây là ‘làm quá’ đâu.”

Đối với những vấn đề khác, hắn thường ưu tiên tôn trọng ý kiến ​​của người khác, ngoại trừ những quyết định liên quan đến sức khoẻ.

Chu Trì Tự không nói gì.

Lại một cuộc đối đầu lạnh lùng, im lặng.

Khi ấy, một linh cảm nào đó từ từ xuất hiện. Những suy đoán vô lí, nhưng đã được chứng minh sau nhiều chuyện xảy ra, dần dần trở thành hiện thực.

Không hiểu sao Tống Bách Dương lại nói một câu chẳng liên quan gì đến cuộc trò chuyện trước đó:

“Hồi chiều, lúc cậu đi thay… Miếng dán chặn pheromone, tôi mới nhớ ra cậu đang vội đến nhà vệ sinh, chắc đã quên xin phép giáo viên Thể dục.”

Không hẳn là ‘chẳng liên quan’.

“Thầy không nghiêm khắc, nhưng cũng không bao giờ quên điểm danh sau mỗi tiết học. Nếu cần về lớp vì lí do đặc thù, tốt nhất là báo với thầy một tiếng, cậu còn là cán sự Thể dục nữa.” 

“Nên tôi đã đến văn phòng Tổ Thể dục để trao đổi về tình hình của cậu, xin cho cậu nghỉ phép.”

“Lúc về lớp, tôi thấy cậu ngủ trên bàn nên không làm phiền.” 

Người kia vẫn không nói gì, mà cứ cúi gằm mặt về hướng khác.

Tống Bách Dương cao hơn Chu Trì Tự nên càng khó nhìn thấy biểu cảm của đối phương.

“Chu Trì Tự.”

Sau một hồi im lặng, Tống Bách Dương bỗng thấp giọng: “Tôi cảm thấy hôm nay… Hình như cậu không muốn nói chuyện với tôi.”

Chu Trì Tự lập tức cứng đờ người, đầu óc trống rỗng, mất đi khả năng sắp xếp từ ngữ. Cậu không thể nói những lời từ chối hắn nữa, mà bắt đầu tự trách bản thân vì đã trút hết cảm xúc lên người hắn.

Tất nhiên, có cả sự xấu hổ khi tâm tư bị bại lộ. Cậu không dám nhìn lên vì sợ vô tình chạm mắt người kia.

Nhưng lúc này, nhịp tim bắt đầu âm thầm tăng tốc, hệ thống tuần hoàn máu có thể cảm nhận rõ ràng.

“Tôi có vô tình làm cậu buồn không?” 

Hắn thấp giọng hỏi.

Tống Bách Dương thường nói rất to, nhưng lúc này hắn lại hạ giọng, như để phù hợp với tâm trạng không hiểu sao đã chạm đến đáy của Chu Trì Tự.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 149.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 6 tháng