Thời Tiết Mù Sương - Trà Các

Chương 16: Tao nghe được.




Khi về lớp, Chu Trì Tự cầm màu gouache rồi đi tìm Hạ Thi Đào.

Tống Bách Dương không biết gì về hội họa, nên không thể theo Chu Trì Tự tham gia cuộc vui. Bởi lẽ đó, cho dù hắn có tò mò, hắn cũng đành phải một mình về chỗ.

Vừa đặt mông lên ghế, Tống Bách Dương liền cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Giang Quân. Quay đầu lại, hắn thấy đối phương đang chống cằm nhìn mình, trong mắt tràn đầy hi vọng.

“Anh Tống…” Mi mắt Giang Quân giật mấy lần, trên mặt lộ ra nụ cười nịnh nọt: “Có nghe ngóng được gì không?”

“Không, mày đánh giá quá cao năng lực hành động của tao quá rồi.” Tống Bách Dương thấy vậy không nhịn được cười, nhưng không trả lời, mà bày đặt giữ mồm giữ miệng.

“Uầy.” Nghe Tống Bách Dương nói như vậy, Giang Quân cũng ý thức được kì vọng của cậu ta đối với hắn đúng là không hợp lí, nhưng cậu vẫn cảm thấy thất vọng. Cậu cúi đầu, nửa người trên nằm ở trên bàn với vẻ mặt uể oải, nhưng cậu không ngờ giây tiếp theo…

“Tao nghe được.” Tống Bách Dương liếc nhìn đối phương.

Giang Quân bật dậy khỏi bàn: “Cái đ*t! Thú vãi!” 

“Chứ sao.” Tống Bách Dương cười khoe hai chiếc răng nanh, thái độ rất đắc ý: “Mày không thấy tao đây là ai à?!”

Giang Quân chắp tay: “Anh Tống thật vĩ đại!”

“Nói về kết quả trước.” Tống Bách Dương cúi người thì thầm với Giang Quân: “Tao nghĩ Chu Trì Tự không có hứng thú với Hạ Thi Đào.”

Tống Bách Dương truyền đạt lại lời Chu Trì Tự cho Giang Quân; đối phương nghe mà cũng gật đầu đồng ý. Ngay sau đó, như chợt nhận ra có gì không ổn, cậu ấy nhíu mày hỏi: “Anh Tống, tự nhiên tao nghĩ đến một trường hợp, có khi nào Chu Trì Tự là người nói một đằng làm một nẻo không?”

“Mày nghĩ ai cũng như mày, giấu như mèo giấu cứt à?” Tống Bách Dương trêu một câu, sau đó nghiêm túc suy nghĩ: “Tao nghĩ Chu Trì Tự nói thật. Nếu cậu ấy có ý với Hạ Thi Đào nhưng không muốn người khác biết, cậu ấy có thể im luôn, không cần phải nói một câu như thế.” 

“Đặt mình vào vị trí của người ta đi, mày nghĩ mày có nói với người khác là crush của mày ‘có đẹp lắm đâu’ không?” 

“Cũng đúng.” Giang Quân hiển nhiên bị thuyết phục.

“Đỉnh quá, anh Tống, mày làm việc hiệu quả vô cùng luôn ấy? Ba mày vừa giao nhiệm vụ, mới mười phút là mày đã hoàn thành. Ba rất vui lòng…”

Tống Bách Dương thẳng thừng ngắt lời: “Bớt nhảm, lo ăn đi.”

Giang Quân vội vàng gật đầu: “Ừ, ừ.”

Tối hôm đó, Tống Bách Dương kéo Giang Quân lên tầng hai của căn tin, gọi món cơm thố đắt nhất trên đó.

Lúc này, tâm trạng cậu ta có vẻ rất tốt, quẹt thẻ cũng không nhíu mày, gương mặt hào phóng không thèm để ý đến số tiền. So với dáng vẻ tính toán chi li thường ngày, cậu ta bây giờ như một người hoàn toàn khác.

Hơi nước bốc lên từ chiếc thố màu đen. Qua làn sương trắng mờ ảo, hai người lại bắt đầu một cuộc nói chuyện khác.

Tống Bách Dương cười: “Hiếm khi thấy mày chi mạnh tay như thế.”

“Tao là người biết trả ơn, dù sao mày cũng đã giúp tao gỡ khúc mắc lớn trong lòng.” Giang Quân thành tâm nói: “Thật ra, từ ngày đầu tiên Chu Trì Tự qua lớp mình, tao đã canh cánh chuyện này rồi.” 

Nghe Giang Quân nói vậy, Tống Bách Dương đột nhiên nhớ lại ngày cuối cùng của hội thao. Khi đó, cậu ta đã nói về Chu Trì Tự với hắn trên khán đài nhà thi đấu.

“Mày lo lắng cũng đúng, Chu Trì Tự giỏi thật mà.” Chu Trì Tự cũng giỏi thật.” Hắn đột nhiên nhớ ra điều gì đó: “Ê, tao đã nói với mày chuyện Hạ Thi Đào và cậu ấy là bạn cùng trường cấp hai chưa?” 

Giang Quân lại xám hồn: “đ*t mẹ! Mày chưa nói!”

“Mày cũng thân với Hạ Thi Đào mà nhỉ? Nhỏ không nói mày à? Mày không biết sao?” 

Giang Quân suy nghĩ một lát rồi đáp: “Không.”

“Vậy là Hạ Thi Đào cũng có đẻ ý tới Chu Trì Tự đâu.” Tống Bách Dương kết luận: “Đây là dấu hiệu tốt mà.”

Giang Quân có vẻ khá đồng ý.

Hương thơm chậm rãi lan tỏa, đan xen với luồng không khí rồi xông vào mũi. Vị giác được k*ch th*ch bởi món ăn, tạo ra đủ loại trải nghiệm tuyệt vời. Thức ăn có thể khiến người ta vui vẻ; tất nhiên, đó là trong trường hợp cơm thố căn tin được xem là món ngon.

Tuy nhiên, còn một tình huống khác: những người ăn cơm có tâm trạng tốt, nên cho dù ăn món dở thì vẫn thấy ngon, vẫn cười tươi được. Lúc này, người ấy chính là Giang Quân.

Tống Bách Dương liếc cậu ta.

Chắc hẳn cậu ta đang rất hạnh phúc.

Hai cái miệng này không thể ngừng nói, kể cả món ăn cũng không ngăn được. Bọn họ trò chuyện với nhau rất lâu, cuối cùng hoàn thành nhiệm vụ hấp thụ năng lượng và dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể trong hai mươi phút năm giây.

Giang Quân cầm đĩa đi đến khu vực tái chế với Tống Bách Dương. Hôm nay, cậu ta cực kì kiên nhẫn, thậm chí còn giúp cô phục vụ căn tin lấy đũa ra riêng, bỏ vào hộp nhựa trắng đựng đũa tái chế.

Ngay khi quay lưng lại, cậu ta đột nhiên cứng người. 

Tống Bách Dương đặt đĩa xuống, đẩy Giang Quân một cái: “Mày sao vậy?”

Giang Quân thất thần, không trả lời.

Tống Bách Dương lại hỏi tiếp.

Giang Quân cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Cậu ta nheo mắt nhìn chằm chằm vào một phương hướng nào đó hồi lâu, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, ngơ ngác nói với Tống Bách Dương: “Đó chẳng phải… Hạ Thi Đào và… Chu Trì Tự sao?”

Giang Quân chợt trở nên rối rắm: “Mày giúp tao, thị lực của tao không bằng mày! Tao có nhìn nhầm không?” 

Tống Bách Dương nhìn về phía xa rồi nói: “Có vẻ đúng rồi.”

Khi Giang Quân và Tống Bách Dương đến siêu thị trường mua nước, Giang Quân vẫn còn mất tập trung. Cậu ta cầm một chai nước đưa cho cô beta trông cửa hàng quét mã, sau đó lơ đễnh nghĩ đến chuyện của mình.

Cô beta tử tế nhắc nhở tôi: “Bạn ơi, quên trả tiền nước.”

Giang Quân bừng tỉnh. Cậu lúng túng cầm thẻ sinh viên, nhanh chóng quẹt qua máy tính tiền, sau đó chạy ra khỏi siêu thị trường với Tống Bách Dương.

Hắn mở lời: “Đồng chí Giang, tao hơi lo lắng cho tình trạng của mày. Có phải mày đang đoán mò gì nữa không?”

Giang Quân cúi đầu không nói gì.

Tống Bách Dương định hỏi tiếp thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc lại vang lên bên tai:

“Giang Quân!”

Đó là giọng nói của Hạ Thi Đào.

Hạ Thi Đào và Chu Trì Tự vừa mới ra khỏi căn tin. Lúc này, đại thần Chu đang đi sau lưng người kia. 

Giang Quân như vừa hồi phục, vẫy tay chào Hạ Thi Đào.

Bốn người bọn họ đối mặt với nhau.

Hạ Thi Đào chào Tống Bách Dương lần nữa, rồi quay người vào siêu thị trường với Chu Trì Tự. 

Hai người gặp nhau rồi ‘đường hai ngả’. Giang Quân vẫn một lòng tiến về phía trước, nhưng đi được vài bước thì lại chịu không nổi, thế là phải quay đầu lại. Tuy không thấy gì, nhưng cậu ta cũng đã suy ra Hạ Thi Đào đi siêu thị với Chu Trì Tự. 

Như vậy… Tại sao Hạ Thi Đào lại muốn ăn cơm với người ta chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 149.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 6 tháng