Cô vừa nói vừa cười.
Ngay lập tức, một giọng nói khác vang lên:
“Đương nhiên lão đại đang suy nghĩ chuyện gì đó rồi. Cậu tưởng ai cũng như mình, suốt ngày chỉ biết ăn diện trang điểm thôi sao?”
Người lên tiếng là Cát Phi, nhưng do thân hình quá khổ nên ai cũng gọi cậu ta là Cát Mập.
Lục Thanh Ninh trừng mắt:
“Cát Mập, câm miệng! Cậu muốn ăn đòn à?”
Cát Mập hừ hừ hai tiếng, không thèm để ý.
Lúc này, một chàng trai đeo kính khẽ cười, đẩy gọng kính lên:
“Hai người đừng cãi nhau nữa, hôm nay chúng ta đến là để chúc mừng lão đại mà.”
Cậu ta tên Từ An, gia cảnh bình thường nhưng học rất giỏi.
Trước đây, Từ An từng bị đám công tử nhà giàu bắt nạt.
Chính Chu Dã đã ra tay giúp cậu.
Từ đó, cậu liền đi theo Chu Dã, trở thành một kiểu “quân sư” trong nhóm.
“Không có gì đáng để chúc mừng cả.”
Chu Dã thản nhiên nói.
Lục Thanh Ninh bĩu môi:
“Chán quá đi! Lâu lắm rồi chúng ta chưa đi chơi cùng nhau, đi chơi đi mà~”
Vừa nói, cô vừa nhảy xuống khỏi ghế sô pha, định chạy tới kéo tay Chu Dã.
Nhưng trước khi cô kịp chạm vào, cậu đã bình tĩnh lùi lại một bước.
“Ừm.”
Dù chỉ là một tiếng đáp khẽ, nhưng bọn họ đều hiểu.
Như vậy nghĩa là cậu đã đồng ý.
Trong khi đó, sau mấy ngày ngồi tàu hỏa, cuối cùng Khương Ngư và mọi người cũng đến Kinh Thị.
Trước tiên, họ tìm một nhà khách để nghỉ ngơi.
Vương Thắng Nam dù trưởng thành sớm nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là một cô gái trẻ.
Lại từ miền Nam ra miền Bắc, cô không giấu được sự háo hức, tò mò với thành phố mới.
Thấy vậy, Khương Ngư cũng vui vẻ đồng ý để mọi người ra ngoài đi dạo.
Dù sao, những ngày đầu mới đến đây, cũng chưa có việc gì quan trọng phải làm ngay.
A Ly ngước lên nhìn mẹ, bàn tay nhỏ kéo nhẹ vạt áo cô:
“Mẹ ơi, chúng ta không đi chơi à?”
Khương Ngư cúi xuống, nhẹ nhàng hỏi:
“Có chứ. Nhưng con có muốn cùng mẹ đến Kinh Đại trước không? Sau này mẹ sẽ học ở đó.”
A Ly suy nghĩ một chút rồi gật đầu ngay:
“Được ạ! Đi thôi.”
Khương Ngư mỉm cười, nắm lấy tay con trai, cùng nhau rời khỏi nhà khách.
Dưới ánh nắng dịu nhẹ của Kinh Thị, Khương Ngư chậm rãi dắt A Ly bước đi, hòa vào dòng người đông đúc. Hôm nay cô diện một chiếc áo sơ mi xanh nhạt kết hợp với quần jeans, mái tóc uốn xoăn nhẹ càng tôn lên vẻ đẹp dịu dàng pha chút phong trần của cô. Lớp trang điểm nhẹ nhàng khiến cô trông giống như một mỹ nhân Hong Kong, cuốn hút mà không phô trương.
Bên cạnh cô, A Ly – cậu bé mũm mĩm đáng yêu – đang líu lo nói chuyện, thỉnh thoảng lại ngước đôi mắt to tròn quan sát mọi thứ xung quanh. Hai mẹ con đi đến trước cổng trường đại học Kinh Đại, nơi được mệnh danh là ngôi trường danh giá nhất cả nước. Những người bước ra bước vào đây đều là tinh anh, mang trên mình khí chất của những kẻ ưu tú, toát lên sự tự tin, tràn đầy nhiệt huyết tuổi trẻ.