Chu Hoa Thiên nhếch môi, ánh mắt rơi xuống Tân Dã đang hôn mê trên ghế sau.
Ông ta lạnh nhạt quan sát cậu nhóc, thầm cười một tiếng.
"Thằng nhóc này, vận khí không tệ. Nếu như Hoắc Diên Xuyên thật sự quan tâm đến người phụ nữ kia, vậy chẳng phải con đã ôm được một cái bắp đùi vàng rồi sao?"
Bên ngoài, Khương Ngư vẫn đang đối diện với người đàn ông mặc vest đen trước mặt, cố gắng duy trì bình tĩnh.
"Anh nói cái gì? Tân Dã là thiếu chủ của các người?"
Khương Ngư sững sờ. Cô không ngờ những người này không phải là tay chân của sàn đấm bốc ngầm đến bắt Tân Dã, mà lại là người thân thật sự của cậu ấy.
Lời nói của người đàn ông trước mặt không giống như đang nói dối. Khương Ngư từng kinh doanh quần áo, cô hiểu rõ giá trị của chất liệu vải. Những người này, dù chỉ là trợ thủ, nhưng trang phục của họ đều rất cao cấp. Thêm vào đó, một chiếc xe hơi sang trọng vào thời điểm này không phải ai cũng có thể sở hữu.
Nếu chỉ đơn thuần là lừa gạt, thì thật sự không cần phải bày vẽ công phu đến mức này.
Hơn nữa, kiếp trước cô từng sống bên cạnh Hoắc Diên Xuyên suốt một thời gian dài, Khương Ngư hiểu rõ loại người mang theo sát khí như họ sẽ không phí công để dối trá.
Tuy vậy, cô vẫn không thể yên lòng.
"Tân Dã đâu? Dù anh nói cậu ấy là thiếu chủ của các người, nhưng dù gì tôi cũng đã chăm sóc cậu ấy suốt một thời gian dài. Cậu ấy muốn rời đi, chẳng lẽ không nên chào hỏi tôi một tiếng sao?"
Người đàn ông đứng trước mặt cô – Trần Tuấn, trợ lý của Chu Hoa Thiên – nở một nụ cười nhàn nhạt.
"Dĩ nhiên không phải vậy. Thiếu chủ của chúng tôi cũng nói như thế, nhưng chủ nhân sợ cậu ấy quá mệt mỏi nên đã để cậu ấy nghỉ ngơi rồi."
Tim Khương Ngư chùng xuống. Cô hiểu rõ tính cách của Tân Dã, cậu ấy tuyệt đối không thể nào dễ dàng "ngủ" như vậy. Rất có thể những người này đã dùng thủ đoạn gì đó để khống chế cậu ấy.
Cô càng chắc chắn rằng thân phận của Tân Dã không hề tầm thường.
Trần Tuấn tiếp tục: "Cô Khương, chủ nhân của chúng tôi rất cảm kích cô đã chăm sóc thiếu chủ suốt thời gian qua. Đây là một trăm ngàn đồng, xem như chút tâm ý của ngài ấy."
Nói rồi, một người đàn ông áo đen mang đến một chiếc va-li. Khi mở ra, bên trong là những xấp tiền dày cộp.
Ánh mắt Khương Ngư trầm xuống.
"Các người có ý gì?"
"Chúng tôi không có ý gì cả, chỉ đơn giản là muốn bày tỏ lòng biết ơn."
Sắc mặt cô càng lạnh lẽo hơn.
"Không cần. Từ đầu tôi đã không chăm sóc Tân Dã vì tiền. Tôi coi cậu ấy như em trai mình. Anh đưa tiền cho tôi chẳng khác nào đang sỉ nhục tôi cả."
Cô mím môi, ánh mắt kiên định.
"Nếu các người thực sự là người thân của Tân Dã, hơn nữa người đông thế mạnh, tôi chắc chắn không thể giữ cậu ấy lại. Nhưng tôi không cần tiền của các người. Chỉ mong các người đối xử tốt với cậu ấy. Cậu ấy đã phải chịu quá nhiều khổ cực rồi."