Tân Dã đã giết đỏ cả mắt, nhưng trên người cậu cũng bị thương không ít.
Cách đó không xa, một chiếc xe con màu đen đỗ im lặng.
Người ngồi ghế lái quay đầu hỏi: "Chủ nhân, có cần xuống giúp không?"
Người đàn ông trong xe nhếch môi, giọng nói lạnh nhạt nhưng mang theo sự áp chế đáng sợ.
"Không cần. Con trai của Chu Hoa Thiên ta, nếu đến chút kẻ này cũng không đối phó nổi, thì nó không xứng làm con trai ta, cũng không cần thiết trở về nhà họ Chu nữa."
Người lái xe cúi đầu: "Rõ."
Tân Dã không biết đã bao lâu trôi qua, chỉ biết khi mọi thứ dần yên tĩnh lại, tất cả những kẻ xung quanh cậu đã nằm rạp trên mặt đất, không kẻ nào còn đứng vững.
Hơi thở cậu dồn dập, vết thương trên người rách toạc, máu nóng chảy dọc theo cánh tay. Cuối cùng, cậu cũng không thể chịu đựng thêm, đầu gối khuỵu xuống nền đất lạnh.
Ngay lúc đó, một đôi giày da đen bóng xuất hiện trước mặt.
Tân Dã lập tức kinh hãi. Có người đến gần vậy mà cậu lại không hề hay biết!
Cậu lập tức siết chặt con dao trong tay, nhưng chỉ trong nháy mắt, lưỡi dao sắc bén đã bị người khác dễ dàng cướp đi.
Trong lòng cậu trầm xuống. Ngẩng đầu lên, cậu thấy một người đàn ông đang đứng trước mặt mình.
Người đó khoác trên mình bộ vest đen cắt may tinh xảo, gương mặt anh tuấn, khí chất bức người. Tuy nhiên, ánh mắt ông ta lại khiến Tân Dã cảm thấy không thoải mái, tựa như một con thú săn mồi đang quan sát con mồi của mình.
"Ông… khụ khụ… là ai?" Giọng cậu khàn đặc vì mệt mỏi và đau đớn.
Trong trí nhớ của cậu, chưa từng gặp người này trong sàn đấm bốc ngầm.
"Ông là người của sàn đấu ngầm? Cũng tới để bắt tôi?"
Người đàn ông không trả lời ngay, chỉ nhấc nhẹ mũi giày, nâng cằm Tân Dã lên.
"Ánh mắt rất tốt, trông chẳng khác nào một con sói con cả."
Hành động đầy sỉ nhục này khiến cả người Tân Dã căng cứng, nhưng điều đáng sợ hơn là, người đàn ông trước mặt lại khiến nó trở nên tao nhã một cách kỳ dị.
Tân Dã cắn chặt răng, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.
"Được rồi, đưa nó đi."
Người đàn ông thản nhiên ra lệnh, lập tức có kẻ bước tới, giữ chặt cánh tay Tân Dã.
"Các người đang giở trò gì vậy? Thả tôi ra!" Cậu giãy dụa, nhưng vết thương trên người khiến sức lực cậu suy yếu đi nhiều.
"Con ngoan, con ồn ào quá rồi."
Tân Dã bỗng sững lại.
Câu nói kia…
"Ông vừa nói cái gì?" Giọng cậu vô thức run rẩy.
Một tên thủ hạ đứng bên cười khẩy: "Tứ gia, xem ra thiếu chủ mừng quá hóa ngốc rồi."
Tứ gia?
Tân Dã nghiến chặt răng.
Người đàn ông kia khẽ cười, nụ cười ẩn hiện sau làn khói thuốc càng trở nên ma mị.