Bà lão bị từ chối hai lần, cuối cùng mất hết kiên nhẫn, vung tay định giật lấy bình sữa.
Nhưng chưa kịp động vào, Khương Ngư đã lập tức lớn tiếng gọi ra ngoài: "Tân Dã! Có người định cướp đồ!"
Chỉ trong chớp mắt, Tân Dã đã xông vào. Không nói một lời, cậu giơ chân, thẳng thừng đạp bà lão sang một bên.
"Nếu không sợ chết, cứ thử xem."
Bị đá ngã, bà lão ôm bụng kêu lên một tiếng, nét mặt nhăn nhúm giãn ra vì đau đớn.
Bà ta lồm cồm bò dậy, tức giận chỉ tay vào Tân Dã: "Mày dám đánh tao? Mày..."
Thế nhưng, khi đối diện với ánh mắt lạnh như băng của cậu, bà ta lập tức im bặt, cả người run lên. Trong đầu bà ta lóe lên một suy nghĩ – nếu tiếp tục làm loạn, Tân Dã có khi giết bà ta thật cũng nên.
Khương Ngư nhìn bà lão nằm dưới đất, giọng điệu lạnh lùng:
"Bà đừng có nghĩ đến chuyện uy hiếp tôi, tôi không sợ đâu. Bà định cướp đồ, thì đây chính là hành vi ăn cướp. Chúng tôi chỉ phòng vệ chính đáng. Kể cả bà có báo cảnh sát, chúng tôi cũng chẳng ngại."
Bà lão ngẩng đầu nhìn Tân Dã, rồi lại nhìn Khương Ngư, cuối cùng cũng hiểu rằng hôm nay đụng phải kẻ khó chơi rồi.
Người phụ nữ giường giữa thấy tình hình không ổn, vội kéo áo mẹ chồng: "Mẹ, bỏ đi."
Bà lão cắn răng, hậm hực đáp: "Được rồi! Bỏ đi! Bà đây không chấp nhặt với mấy người. Không phải tôi sợ đâu đấy!"
Dứt lời, bà ta quay đầu đi thẳng, không dám làm loạn thêm nữa.
Nhờ thái độ cứng rắn của Khương Ngư và Tân Dã, gia đình kia cũng không còn dám gây rối.
Mấy ngày sau, các y tá thường xuyên ghé qua thăm con trai Khương Ngư.
Dù gì thì đứa bé cũng quá xinh đẹp, mắt đã mở ra, đôi mắt đen láy, tròn xoe, lấp lánh như những vì sao trên bầu trời đêm.
"Đúng rồi, em bé tên gì vậy?" – Một y tá tò mò hỏi.
Khương Ngư sững sờ. Đúng là cô chưa nghĩ đến chuyện đặt tên cho con.
Sau một hồi suy nghĩ, cô nhẹ giọng nói: "Khương Vong. Nhũ danh là A Ly."
"Khương Vượng? Cái tên này nghe có vẻ rất có phúc khí!" – Cô y tá mỉm cười, tán thưởng.
Khương Ngư khẽ mím môi, nhưng không giải thích gì thêm. Không phải "Vượng", mà là "Vong" – quên đi Hoắc Diên Xuyên.
Chỉ có Tân Dã là nghe thấy cái tên này, ánh mắt hơi trầm xuống, như có điều suy nghĩ.
Dù vậy, bầu không khí trong phòng cũng đã trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều.
Người phụ nữ giường giữa vẫn không có sữa, nhưng dù vậy, Khương Ngư cũng không có ý định giúp đỡ. Cuối cùng, đứa nhỏ chỉ có thể ăn bát cháo loãng để cầm cự.
Chiêu Đệ, con gái lớn của người phụ nữ kia, bế đứa em gái thứ bảy của mình, lặng lẽ nhìn về phía Khương Ngư và A Ly với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Không giống như em gái mình còn nhăn nhúm, ốm yếu, A Ly xinh đẹp hơn hẳn, trắng trẻo, bụ bẫm, đôi mắt đen lay láy trông vô cùng đáng yêu. Chiêu Đệ thầm nghĩ, nếu A Ly là em trai ruột của nó thì tốt biết bao.
Nếu vậy, bà nội và cha chắc chắn sẽ vui vẻ hơn, cũng sẽ không đánh mẹ nữa.
Nhưng bây giờ, bà nội đã nói, ngày mai sẽ cho mẹ xuất viện.
Chiêu Đệ thở dài, tiếp tục kiên nhẫn đút từng muỗng cháo cho em gái.
Hôm nay, Tân Dã nấu hai món canh – canh móng heo và canh cá trích.
Khương Ngư chỉ uống vài ngụm rồi đặt xuống. Trong khi đó, người phụ nữ giường giữa từ sau khi sinh con gái đã không còn được ăn món nào có thịt.