Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi

Chương 345




Nhìn dáng vẻ thì chắc khoảng mười ba, mười bốn tuổi. Ngũ quan sắc sảo, đường nét thanh tú. Sau này lớn lên, chắc chắn sẽ là một chàng trai đẹp trai.

Nhưng…

Đôi mắt cậu bé này…

Ánh mắt ấy đen thẳm, sâu không thấy đáy, lạnh lẽo đến mức khiến cô rùng mình.

Giống như một con sói con bị thương, vừa kiêu hãnh vừa cảnh giác.

Cô chợt nhớ đến một người.

Hoắc Diên Xuyên.

Ánh mắt anh ta cũng có phần xa cách, lạnh nhạt, nhưng khi nhìn kỹ vẫn có sự dịu dàng.

Còn đôi mắt trước mặt này thì khác.

Nó chẳng có lấy một tia ấm áp nào.

Khương Ngư khẽ cau mày.

Tân Dã dĩ nhiên không biết ánh mắt mình đã làm Khương Ngư bất an. Lúc này, tất cả sự chú ý của cậu đều dồn vào bát mì hoành thánh trong tay cô.

Mùi thơm quá…

Nhìn nó ngon lành đến mức, cậu cảm giác dạ dày mình càng quặn thắt hơn.

Cậu muốn ngồi dậy.

Nhưng ngay khi vừa cử động, cậu bỗng nhận ra—

Hai tay mình… bị trói chặt.

Tân Dã mấp máy môi, giọng khàn khàn:

"Em đói."

Khương Ngư nhìn cậu thiếu niên trước mặt, ánh mắt vẫn đầy cảnh giác.

"Em tên gì? Em từ đâu tới? Em đang làm gì? Tại sao lại bị thương nằm bên ngoài cửa nhà chị?"

Liên tiếp mấy câu hỏi dồn dập khiến Tân Dã có chút choáng váng. Cậu cau mày, im lặng không đáp.

"Không nói cũng không sao." Khương Ngư nhún vai, thản nhiên nói: "Lát nữa chị sẽ đưa em đến đồn công an."

Thật ra, ngay từ đầu cô đã có ý định đó. Ban đầu cứu người này chỉ vì lo cậu ta sẽ chết ngay trước cửa nhà mình. Nhưng giờ nhìn lại, vết thương trên người cậu ta chỉ là ngoài da, không quá nghiêm trọng.

Cô không thể thu nhận một kẻ không rõ lai lịch như thế này được.

Không ngờ, Tân Dã lập tức phản ứng:

"Đừng! Đừng đưa em đến đồn công an!"

Khương Ngư hơi bất ngờ, nhưng ngay sau đó, cậu thiếu niên lặng lẽ nói:

"Em tên là Tân Dã."

Chỉ vậy.

Cô hỏi thêm vài lần, nhưng Tân Dã vẫn không hé môi.

Hai người cứ thế mắt to trừng mắt nhỏ.

Khương Ngư nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen thẳm của cậu thiếu niên trước mặt, cuối cùng chỉ có thể thở dài.

"Chị có thể cho em ăn, nhưng em không được làm tổn thương chị. Coi như chị có ơn cứu mạng em, không muốn đến đồn công an cũng được. Nhưng ăn xong thì đi đi. Nhà chị nhỏ lắm, không chứa nổi em đâu."

Dứt lời, cô xoay người đi múc thêm một bát hoành thánh nóng hổi đặt lên bàn.

Vừa định đến nới lỏng sợi dây cho Tân Dã thì—

Rắc!

Sợi dây gai vốn được buộc rất chặt bỗng nhiên bị cậu thiếu niên giật đứt trong chớp mắt.

Khương Ngư sững sờ, không tin vào mắt mình.

Tân Dã thản nhiên phủi tay:

"Dây này dễ đứt lắm."

Khương Ngư im lặng nhìn cậu một lúc, nhưng thấy cậu không có ác ý, cô cũng yên tâm hơn phần nào.

Tân Dã thực sự đã rất đói, chẳng buồn nói nhiều, trực tiếp ngồi xuống bàn bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Một bát cạn sạch.