Từ đầu đến cuối, sự chăm sóc và quan tâm của Khương Ngư dành cho Hoắc Diên Xuyên, Chu Thiệu đều nhìn thấy. Anh biết rõ tính cách của Hoắc Diên Xuyên – bên ngoài thì lịch thiệp nhưng thực chất lại lạnh lùng, khó gần. Nếu không phải vì quen biết từ nhỏ, Chu Thiệu cũng không chắc mình có thể làm bạn thân với anh trong môi trường quân đội nghiêm khắc như thế này.
Nhìn thấy tâm trạng Hoắc Diên Xuyên hôm nay rất tốt, Chu Thiệu đùa:
“Này, lão Hoắc, đột nhiên tôi thấy kết hôn cũng không tệ. Hay là bảo gia đình sắp xếp cho tôi một cô vợ nhỉ?”
Hoắc Diên Xuyên cười nhẹ, liếc anh:
“Khương Ngư của tôi đương nhiên là tuyệt nhất. Nhưng chuyện này cũng phải tùy duyên, không phải cứ muốn là được. Nhà anh có sắp xếp nổi một người hợp ý anh không? Mà này, cô bé Bảo Châu nhà họ Lâm hình như rất thích anh đấy.”
Nghe vậy, mặt Chu Thiệu lập tức biến sắc, trong đầu hiện lên hình ảnh một cô gái vừa mập vừa đen, lại có sức mạnh phi thường. Anh lắc đầu liên tục, vẻ mặt đầy hoảng hốt:
“Không không không! Con bé đó đen như than, người thì thô, sức thì khỏe như trâu. Tôi mà lấy cô ấy, sợ thân thể nhỏ bé của tôi không chịu nổi mất!”
“Lâm Bảo Châu là ai thế?” Khương Ngư tò mò hỏi.
Hoắc Diên Xuyên mỉm cười, chậm rãi giải thích:
“Cô ấy là người sống trong đại viện quân khu, tính cách cũng ổn, chỉ hơi ngây ngô. Da thì hơi ngăm, dáng người lại cường tráng, sức mạnh lớn đến mức mọi người đặt biệt danh cho cô ấy là Thiết Ngưu. Có điều, cô ấy hình như rất thích Chu Thiệu.”
Khương Ngư gật gù, nhưng trong lòng nghĩ thầm, hình như kiếp trước người mà Chu Thiệu cưới không phải là Lâm Bảo Châu.
Xe vừa về đến quân khu, Phùng Xuân Ny và Hạ Tình đã vội vàng đến thăm.
“Hoắc đoàn trưởng, sức khỏe anh ổn cả chứ?” Phùng Xuân Ny lo lắng hỏi.
“Không sao đâu.” Khương Ngư nhanh nhẹn trả lời thay.
Ngay sau đó, Phùng Xuân Ny liền ghé sát lại, hỏi nhỏ đầy vẻ bí hiểm:
“Thế… chỗ đó của Hoắc đoàn trưởng không sao chứ?”
“Chỗ nào?” Hạ Tình vẫn chưa hiểu.
Khương Ngư lập tức đỏ mặt, vội vàng xua tay:
“Chị Xuân Ny, không có gì đâu!”
Phùng Xuân Ny cười lớn, ánh mắt lấp lánh đầy ý trêu chọc:
“Em gái ơi, chuyện này có gì phải xấu hổ? Cái đó của đàn ông rất quan trọng với phụ nữ, đặc biệt là khi hai người còn chưa có con. Cũng may, vận may của em tốt đấy!”
Hạ Tình cuối cùng cũng hiểu ra, nhưng đã quen với sự bạo dạn của Phùng Xuân Ny nên chỉ mỉm cười, không nói gì. Trong lòng cô, ý nghĩ nhanh chóng tìm bạn trai lại càng thêm mãnh liệt.