Cuối cùng, một chút manh mối xuất hiện. Một ông cụ sống trong khu phố, giữa lúc say xỉn, đã buột miệng kể rằng ông từng giúp đỡ một người trói một cô gái.
Hoắc Diên Xuyên không chần chừ, trực tiếp tìm đến người đàn ông đó. Anh trừng mắt, giọng lạnh như băng:
"Nói mau, cô gái kia đang ở đâu!"
Ông cụ hoảng sợ, vừa lắp bắp vừa nhìn ánh mắt đầy sát ý của Hoắc Diên Xuyên. Dưới áp lực khủng khiếp, ông ta run rẩy khai báo:
"Tôi... tôi chỉ làm theo lời dặn thôi! Có một bà đưa tiền, nhờ chúng tôi kiếm cớ dẫn cô gái đến con hẻm."
"Bà ta là ai?"
"Tôi không biết… nhưng con trai bà ấy là một gã ngốc."
Ánh mắt Hoắc Diên Xuyên khẽ động. Những thông tin này làm anh nhớ đến gia đình mà trước đây bác cả của Khương Ngư từng muốn bán cô cho. Nhưng làm sao bọn họ biết nơi ở hiện tại của Khương Ngư?
Hoắc Diên Xuyên nheo mắt, tiếp tục gặng hỏi. Ông cụ bỗng nhớ ra điều gì đó và vội vàng bổ sung:
"Còn có một cô gái trẻ, hôm đó tôi vô tình nhìn thấy cô ta nói chuyện với bà kia. Tôi không nhớ rõ mặt, nhưng cô ta mặc áo đỏ."
Lính cần vụ nhanh chóng đưa đến một xấp ảnh. Ông cụ nhìn vào một bức và lập tức chỉ ra:
"Chính là cô này! Tôi nhớ rất rõ!"
Bức ảnh đó chính là của Khương Ngư. Nhìn khuôn mặt quen thuộc của người con gái mình yêu thương, Hoắc Diên Xuyên siết chặt nắm tay, lòng như có lửa đốt.
Từ Uyển lúc này đang thư thái trong phòng, mặc chiếc áo khoác màu lam nhạt vừa mua, một chiếc áo mô phỏng theo phong cách của Khương Ngư. Cô ta ngâm nga một bài hát, cảm giác thoải mái đến lạ.
Từ Mai - chị gái của Từ Uyển, thấy vậy không khỏi thắc mắc:
"Chuyện gì mà vui vậy? Nói ra cho chị vui chung với!"
Từ Uyển nhếch mép cười:
"Không có gì… chỉ là…"
Cô ta còn chưa kịp nói hết câu, thì cửa phòng bất ngờ bị đá văng ra. Cả hai giật nảy mình.
"Đứa nào phá nhà hả!" Từ Mai hét lên.
Nhưng khi thấy người bước vào là Hoắc Diên Xuyên, khí thế của Từ Mai lập tức tắt ngấm.
Không để Từ Uyển kịp nói gì, Hoắc Diên Xuyên tiến tới, thẳng tay túm lấy cổ cô ta, nhấc bổng lên.
"Khụ khụ… đoàn trưởng Hoắc… anh…!" Từ Uyển thở dốc, sợ hãi tột độ.
Từ Mai đứng bên cạnh cũng hoảng loạn, không dám nói một lời. Ánh mắt điên cuồng của Hoắc Diên Xuyên nhìn thẳng vào Từ Uyển, lạnh lùng hỏi:
"Tôi hỏi lại lần nữa. Khương Ngư mất tích, có phải do cô hay không?"
Từ Uyển do dự, sự hối hận chợt lóe lên trong mắt cô ta. Nhưng trước ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Hoắc Diên Xuyên, cô ta không thể thốt nên lời.
Sự im lặng của cô ta khiến Hoắc Diên Xuyên càng thêm phẫn nộ. Anh nghiến răng, giọng trầm đục như sấm:
"Từ Uyển, cô muốn chết sao?"