Buổi sáng, mẹ ở nhà không biết nghe tin tức từ đâu, gọi điện đến hỏi thăm tình hình của Phát Tiểu.
"Lệ Toàn có khỏe không?"
"Hai hôm nay cô ấy đã đi làm lại." Tạ Uyển Oánh nói với mẹ.
"Hôm trước mẹ gọi cho con bé, nó ấp úng, như muốn khóc vậy." Nói đến đứa con gái nuôi bất hạnh này, Tôn Dung Phương đỏ hoe mắt.
"Mẹ, có phải mẹ nghe ai ở quê nói gì không?" Tạ Uyển Oánh cảnh giác hỏi.
"Đúng vậy. Họ nói người nhà họ Phương về tế tổ. Bao nhiêu năm rồi, người nhà đột nhiên trở về, chẳng phải rất kỳ lạ sao? Mẹ nghĩ Lệ Toàn có biết không? Không muốn con bé biết, nhưng lại cảm thấy sớm muộn gì nó cũng biết."
Nói vậy, mấy hôm nay mẹ Phương và Phương Cần Tô đã hành động riêng lẻ.
"Oánh Oánh, con để ý Lệ Toàn nhé, đừng để con bé về quê lúc này, sẽ bị kích động." Tôn Dung Phương dặn dò con gái.
Hóa ra mẹ cô ở thị trấn nhỏ Tùng Viên, giống hệt như kiếp trước, không biết gì về tình hình.
Sau khi nghe con gái kể người đó bây giờ là nghệ sĩ piano nổi tiếng thế giới, Tôn Dung Phương há hốc miệng: “Cái này, cái này..."
Chỉ có thể nói, ngoài Ngô Lệ Toàn, những người khác đều cảm thấy kết quả này quá bất ngờ.
Dù sao, cậu thiếu niên Phương Cần Tô ngày trước chỉ nói với gia đình và cô gái mình thích rằng, nhất định sẽ có một ngày cậu trở thành nghệ sĩ piano tài ba.
"Tại sao anh lại muốn làm bác sĩ?" Trong bếp, hai người ăn sáng xong, cùng nhau rửa bát, Ngô Lệ Toàn hỏi bạn trai bên cạnh.
"Lúc thi đại học điền nguyện vọng, nghĩ thế nào điền thế đấy." Ân Phụng Xuân đáp.
"Điền nguyện vọng là chuyện cả đời, sao có thể tùy tiện được?" Ngô Lệ Toàn nhìn anh, muốn anh đừng nói đùa.
"Lúc đó làm gì nghĩ được mình thi đậu cái gì." Ân Phụng Xuân nói thật: “Nguyện vọng đầu tiên của tôi là đi lính, nhưng không thi đậu."
Nghe anh nói vậy, Ngô Lệ Toàn hiểu ra tại sao người này trông không giống bác sĩ cứng nhắc cho lắm.
"Anh với Oánh Oánh thật khác nhau. Oánh Oánh từ nhỏ đã muốn làm bác sĩ."
Đối với câu nói này của cô, Ân Phụng Xuân không nghi ngờ gì: “Cả bệnh viện đều biết, Tạ Uyển Oánh chỉ có một ý niệm là làm bác sĩ."
Ngô Lệ Toàn ha ha cười lớn, may mà Phát Tiểu không có mặt, không thì không biết cô cười cái gì.
Nhìn cô cười, Ân Phụng Xuân bất chợt cúi xuống hôn lên trán cô.
Ngô Lệ Toàn đỏ mặt, tiếp tục cười, lúc này mọi phiền não đều tan biến.