Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 617: Chương 617




Ông Phùng cười ha ha, không nhanh không chậm đổ một ít nước vào miệng, bình chân như vại nói: "Gấp cái gì?"

Khóe miệng của Cố Vĩ giật một cái: "Bây giờ, lửa đã cháy đến nơi, còn không gấp sao?"

Tần Hữu Công cũng đành chịu, ông ta cười khổ một tiếng: "Ông cũng đừng lại thừa nước đục thả câu nữa, mau nói ra đi."

Ông Phùng hừ nhẹ một tiếng, đặt chén trà xuống, vỗ đùi: "Được, vậy thì tôi sẽ nói một chút cho mọi người biết."

"Thất Đao và Lại Tử theo dõi sát sao, thấy Sử Uyển Đình kia tiến vào trong nơi ở của Khương Bính Nhung. Nhưng cô ta không ở lại đó quá lâu, khoảng nửa tiếng sau mới đi ra ngoài. Tuy nhiên, cô ta không đi một mình, mà đi cùng với cô ta còn có đứa con trai duy nhất của Khương Bính Nhung, Khương Đồng."

Nói tới chính sự, dáng vẻ giống như trẻ con của ông Phùng cũng rút đi và trở nên cực kỳ đứng đắn nghiêm túc.

Tần Hữu Công nhíu mày, hỏi: "Khương Đồng? Anh ta có quen biết với Sử Uyển Đình sao?"

Nhớ tới mối quan hệ giữa Khương Đồng và con gái của mình, nét mặt của Tần Hữu Công trở nên âm u.

Cố Nguyệt Hoài nhìn Yến Thiếu Ngu, cô có thể hiểu được "Sử Uyển Đình", hoặc là Điền Tĩnh sau khi sống lại đến tìm giáng đầu sư còn có thể giải thích được, nhưng tại sao cok ta lại quen biết được Khương Đồng cơ chứ? Hoặc là nói rốt cuộc là cô ta lấy thân phận gì để tiếp cận nhà họ Khương?

Cho dù sự việc c.h.ế.t đi sống lại này đã từng xuất hiện qua, nhưng chẳng có người bình thường nào có thể bình tĩnh khi đối mặt với chuyện đó cả.

Yến Thiếu Ngu yên lặng lắc đầu. Đối với chuyện này, anh cũng không biết rõ.

Ông Phùng đánh nhịp nói: "Chắc chắn là có quen biết, hai người cùng nhau ngồi xe quay về nơi ở Vạn Bình Trai của Khương Đồng."

Cố Vĩ nghe không lọt tai nữa, ông ấy dở khóc dở cười nói: "Không phải, ông Phùng, chuyện giữa nam nữ trẻ tuổi này có liên quan gì tới giáng đầu sư cơ chứ? Có phải là ông hiểu lầm rồi phải không? Chuyện quan trọng nhất hiện tại chính là giáng đầu sư ở đâu!".

Ông Phùng tức giận trừng mắt liếc ông ấy một cái: "Ây da, Tiểu Cố, ông lại không giữ được bình tĩnh nữa rồi! Tiếp tục nghe tôi nói đi!"

Nói xong, ông ấy vẫn không quên quay đầu lại quan sát Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu đang giữ nét bình tĩnh, ông ấy thuận mồm tán dương: "Ông xem thử kìa, hai đứa trẻ này còn trầm ổn hơn ông nữa. Cũng không biết trong mấy năm đi theo bên cạnh Hữu Công, ông đã học được cái gì nữa đó."

Nói xong câu cuối cùng, ông Phùng âm thầm nghiêng mắt liếc nhìn Cố Vĩ, giọng điệu mang theo một chút ghét bỏ.

Cố Vĩ hơi im lặng, ông ấy duỗi hai tay ra như biểu đạt rằng mình cam đoan sẽ không hỏi thêm gì nữa.

Ông Phùng hài lòng gật đầu, tiếp tục nói: "Tôi nói cho mọi người biết chuyện này, cũng không phải là tôi tò mò về chuyện của hai đứa nít ranh mà là tài xế chở hai người tới Vạn Bình Trai tối nay không bình thường. Tôi suy đoán kẻ đó chính là giáng đầu sư!"

Nghe vậy, tất cả mọi người ở bên trong phòng nhịn không được mà im lặng và nhao nhao nhìn về phía ông Phùng.

Ông Phùng cũng không thèm nhử nữa, nói: "Chúng ta đều đã gặp qua những người ở bên cạnh Khương Bính Nhung, nào là bác sĩ, vệ sĩ và thư ký, tất cả đều là gương mặt thân quen. Tuy nhiên, chúng ta không đoán được ai mới là giáng đầu sư làm nhiều việc ác kia."

"Người lái xe đưa Khương Đồng và Sử Uyển Đình tới Vạn Bình Trai chính là thư ký ở bên cạnh Khương Bính Nhung!"

Ông Phùng vừa nói dứt lời, ông ấy nhìn về phía Tần Hữu Công, trịnh trọng nói: "Hữu Công, nhắc tới người thư ký đó, chắc là cậu cũng không thấy xa lạ gì."

Vẻ mặt của Tần Hữu Công nghi ngờ, ông ta hơi giãy dụa muốn ngồi dậy. Tuy nhiên, thân thể quá suy yếu nên ông ta không thể chống đỡ ngồi dậy được, nét mặt của ông ta thay đổi liên tục, trầm giọng nói: "Ông Phùng nói là Ngọc Yêu Nương sao?"

Ông Phùng gật đầu nói: "Không phải là bà ta thì là ai được chứ? Tôi đã sớm nói với cậu rằng người phụ nữ này rất kỳ quái, vậy mà cậu còn không tin!"

Tần Hữu Công nheo mắt lại, vẻ mặt của ông ta hơi phức tạp, không biết có phải là ông ta đang nhớ lại chuyện cũ hay không.

"Ngọc Yêu Nương..." Cố Nguyệt Hoài nhỏ giọng lẩm bẩm cái tên có vẻ cổ xưa này một lần. Ở thời đại này, chẳng có ai đặt cái tên như vậy cả. Tuy nhiên, xét thấy phản ứng của Tần Hữu Công, chắc hẳn Ngọc Yêu Nương là một mỹ nhân.

Cô nói: "Ông Phùng sẽ không nhắc tới người chẳng có liên quan gì. Chẳng lẽ Ngọc Yêu Nương chính là giáng đầu sư mà ông suy đoán sao?"

Ông Phùng trịnh trọng gật đầu, đáp: "Chính là bà ta!"

Tần Hữu Công ngẩng đầu nhìn về phía ông Phùng, hỏi: "Làm sao cậu có thể xác định được rằng Ngọc Yêu Nương chính là giáng đầu sư cơ chứ?"

"Ha ha, tôi thấy cậu bị váng đầu rồi đúng không? Cậu biết Khương Bính Nhung nhiều năm như vậy, có bao giờ cậu trông thấy Ngọc Yêu Nương rời khỏi bên cạnh ông ta chưa? Tình huống tối nay khẩn cấp như vậy, tại sao Ngọc Yêu Nương lại đưa Khương Đồng đi cơ chứ? Bà ta là thư ký, chứ không phải là vệ sĩ!"

"Hơn nữa... Lại Tử, cậu nói đi!" ông Phùng giống như không quen nhìn thấy dáng vẻ này của Tần Hữu Công. Ông ấy muốn nói lại thôi một chốc lát, hừ một tiếng, chỉ vào Lại Tử đang làm con chim cút để anh ta tiếp tục đóng vai truyền tải lại thông tin cho mọi người.

Lại Tử gật đầu nói: "Nghe theo sự sắp đặt của ông Phùng, cả đám anh em chúng tôi đều nghiêm túc quan sát những người rời đi trong đêm nay. Ngoại trừ bác sĩ và y tá vãng lai, cũng chỉ có Khương Đồng, Sử Uyển Đình và tài xế tên là Ngọc Yêu Nương kia."

"Lúc ấy, tôi thật sự trông thấy tình trạng của Ngọc Yêu Nương có gì đó không ổn, hình như chân của bà ta bị thương. Lúc đi ra, chân của bà ta khập khiễng nhưng không có ai đỡ cả. Cũng không biết vì sao bà ta còn muốn lái xe và giả bộ thành một người không bị sao cả."

"Chẳng qua khi đám người Khương Đồng vừa rời đi, các bác sĩ và y tá đã giải tán ngay."

"Tôi thấy bọn họ tiến vào Vạn Bình Trai số 06. Hiện tại, vẫn còn có người đang theo dõi nữa."

Nghe Lại Tử nói xong, con ngươi của Tần Hữu Công co rụt lại, ánh mắt cũng trở nên sắc bén, ông ta nói: "Hiện tại đã xác định, vậy thì chúng ta lập tức xuất phát, lập tức bắt giữ người lại!"

Cố Vĩ nhíu nhíu mày nói: "Lãnh đạo, chuyện này cần phải chủ động tính toán trước. Chúng ta chỉ có một cơ hội. Nếu như phát hiện sai và Ngọc Yêu Nương không phải là giáng đầu sư, e rằng Khương Hệ sẽ lập tức có biện pháp ứng phó và chúng ta sẽ khó có thể hành động lần nữa."

Ông Phùng liếc ông ấy, tức giận nói: "Hừ, cam đoan là Ngọc Yêu Nương, tôi đã thấy bà ta không vừa mắt từ lâu rồi."

Trong lòng Cố Nguyệt Hoài biết tầm quan trọng của chuyện này, cô hỏi: "Ông Phùng, rốt cuộc Ngọc Yêu Nương này là ai? Nghe ý tứ trong lời nói của ông, bà ta đã đi theo bên cạnh Khương Bính Nhung rất nhiều năm rồi sao?"

Nguyệt

Ông Phùng gật đầu, đáp: "Dù sao từ những điều mà tôi biết, Ngọc Yêu Nương đã ở bên cạnh ông ta hơn hai mươi năm rồi nhỉ? Hừ, nếu không phải là sau này Kỷ Nhiên gả cho Khương Bính Nhung, tôi còn tưởng rằng hai người này vẫn sẽ ở bên nhau một cách tốt đẹp."

Nói xong, vẻ mặt của ông Phùng trở nên có chút hèn mọn và ông ấy còn nháy mắt với Cố Nguyệt Hoài một cái nữa.

Cố Nguyệt Hoài híp mắt, như có điều suy nghĩ nói: "Cho nên, đã qua nhiều năm như vậy mà bà ta vẫn không hề kết hôn, mà vẫn đi theo bên cạnh Khương Bính Nhung để làm thư ký, mà lại còn là một thư ký không rời xa ông ta một tấc sao?"

Trên đời này không có người phụ nữ nào cam tâm tình nguyện làm đầy tớ cho đàn ông như vậy cả. Nói đến đây, Ngọc Yêu Nương thật sự rất bất thường. Cho dù bà ta không phải là giáng đầu sư, nhưng chắc chắn là bà ta biết được mọi chuyện của Khương Bính Nhung mà không hề giấu diếm.

Nếu có thể bắt sống được một người như vậy thì hiển nhiên là giá trị của bà ta không kém hơn giáng đầu sư kia là bao.

Ông Phùng gật đầu: "Ừm, là chuyện như vậy đó."

Nói xong, ông ấy lại nhỏ giọng nói: "Còn có một vấn đề càng làm cho tôi xác định rằng bà ta chính là giáng đầu sư!"

"Ồ?" Cố Nguyệt Hoài có chút hiếu kỳ.

"Ngọc Yêu Nương có chút bí ẩn. Đã nói là chúng ta quen biết bà ta cũng hơn hai mươi năm rồi đúng không? Cho dù tuổi của bà ta và Hữu Công đều không khác nhau là mấy, chắc cũng năm, sáu mươi, nhưng dáng dấp của bà ta lại hoàn toàn không giống như người ở độ tuổi này, trông bà ta rất trẻ trung!"

"Mọi người quan sát Hữu Công xem. Nếu bây giờ cậu ấy đứng chung một chỗ với Ngọc Yêu Nương, trông không khác hai cha con là mấy!"

Ông Phùng nháy mắt ra hiệu, sau đó ông ấy yên lặng chắp tay ra sau lưng, giọng điệu cảm thán đầy nặng nề.