Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 486: Chương 486




Khi đến Nhật Báo Nhân Dân, Cố Nguyệt Hoài lại bắt gặp một đoán người đang làm ầm lên ở trước cổng.

Cô nhìn thêm lần nữa, khi loáng thoáng nghe thấy cái tên “Trương Nguyệt Nhi”, đôi mắt cô loé sáng, ánh lên nét cười. Có vẻ cá mắc câu rồi… Cô không thèm để ý đến những người kia mà thẳng tiến đến tổ ba.

Vừa vào cửa, cô đã bị Vạn Thanh Lam kéo sang một bên.

Cô ấy tỏ vẻ thần bí, nói: “Nguyệt Hoài! Xảy ra chuyện lớn rồi! Chuyện lớn!”

Cố Nguyệt Hoài mỉm cười, đặt túi xách qua một bên: “Hả? Nói thử xem nào?”

Vạn Thanh Lam chỉ tay ra ngoài, giọng điệu có phần nghèn nghẹn: “Hồi nãy cô vào đây có nhìn thấy không? Có người đứng ở ngoài gây rối làm loạn, bảo là phải quậy cho đục nước, gây chuyện cho ai cũng biết. Tòa soạn báo chúng ta không thể không tiếp chuyện họ được.”

“Cô có nhớ vụ cô ý tá treo cổ ở bệnh viện huyện không? Đám đông bên ngoài đều là người nhà của “cô ấy!”

“Nghe bọn họ làm ầm lên kia, họ nói cô y tá kia bị cưỡng h.i.ế.p nên mới treo cổ tự tử. Tôi đã bảo mà, đang yên đang lành, tại sao một nữ đồng chí có công việc tốt như vậy lại nghĩ quẩn đến mức thắt cổ chứ. Cô xem, lúc này nguyên nhân được phanh phui rồi kìa?”

Vạn Thanh Lam lúc lên cao, lúc lại đè thấp, giống như đang kể chuyện vậy, vừa cảm xúc lại vừa kích động.

Cố Nguyệt Hoài làm bộ khiếp đảm : “Cưỡng hiếp? Bọn họ tiết hộ sự thật để đòi công bằng cho cô y tá đó sao?”

Vạn Thanh Lam gật đầu chắc nịch, bật ngón cái với Cố Nguyệt Hoài rồi nói: “Cô không ngờ phải không, đúng y như phim ấy! Cô nhớ thanh niên trí thức thủ đô mà tổ ta vừa đưa tin hôm qua không? Hôm qua bán chạy lắm!”

“Kẻ cưỡng h.i.ế.p cô y tá kia cũng chính là kẻ ra tay g.i.ế.c hại thanh niên trí thức Lý, cái tên Hoàng Thịnh mới bị bắt ấy!”

“Cô thấy khiếp không? Sao nào, có phải sự thật này còn chấn đông hơn bất cứ cái tin nào mà toà soạn ta đã đăng trong năm nay hay không?

Lúc này, Vạn Thanh Lam cũng khó giấu nổi sự kinh sợ. Rõ ràng là hai vụ án hoàn toàn không liên quan đến nhau, nhưng khi xâu chuỗi lại thì Hoàng Thịnh lại phải gánh thêm mạng của một cô thiếu nữ!

Cố Nguyệt Hoài ngồi vào chỗ, ngước mắt lên nhìn Vạn Thanh Lam: “Báo cáo tổng biên tập chưa?”

“Chuyện này còn cần tôi báo lên à? Tổng biên tập biết lâu…”

Vạn Thanh Lam chưa kịp nói hết câu thì một đồng nghiệp mò vào văn phòng tổ ba tìm kiếm một chút, hô lên: “Biên tập Cố, tổng biên tập tìm cô.”

“Tổng biên tập đúng là xem trọng cô, cái gì cũng tìm đến cô. Thôi được rồi, mau đi đi.” Vạn Thanh Lam nhìn Cố Nguyệt Hoài bằng ánh mắt hâm mộ. Trước khi Cố Nguyệt Hoài tới đây, tổ ba là một tổ nhỏ thường bị cho ra rìa, có tin tức lớn gì cũng không tới lượt tổ ba làm.

Cố Nguyệt Hoài không giải thích nhiều, lập tức đứng lên đến phòng làm việc của Ngụy Lạc.

Vừa mở cửa ngó vào trong, cô đã biết Ngụy Lạc không tìm cô để bàn chuyện của Trương Nguyệt Nhi mà là rắc rối đã mò tới tận cửa.

“Nào, vào đi, đóng cửa luôn.” Ngụy Lạc không ngồi sau bàn làm việc mà đứng cạnh ghế trường kỷ gỗ. Bà nhìn hai người đang ngồi trên ghế, nở nụ cười, nháy mắt với Cố Nguyệt Hoài ngay khi cô mới bước vào trong.

Thân là tổng biên tập Nhật Báo Quần Chúng, Ngụy Lạc được coi là một nhân vật lớn có m.á.u mặt ở công xã Hoàng Oanh. Người có thể khiến bà phải mỉm cười xã giao lịch sự hiển nhiên không phải người bình thường. Nhìn vào hai gương mặt quen thuộc ở đối diện, đôi mắt Cố Nguyệt Hoài hiện lên vẻ lạnh băng.

Cố Nguyệt Hoài không để Ngụy Lạc phải giới thiệu, cô tiến đến cạnh bà rồi nhìn xuống hai người đang xanh mặt ngồi trên trường kỷ, bình tĩnh chào hỏi: “Tổ trưởng Chu, Dẫn đường Thôi. Quý nhân hạ cố, quả thực là vinh dự lớn cho Nhật Báo Quần Chúng nhỏ bé của chúng tôi.”

Nghe thấy giọng điệu chủ nhà của cô, Chu Phong cười lạnh: “Vinh dự cho kẻ hèn? Hay cho câu vinh dự cho kẻ hèn này!”

 

Thân hình mập mạp của ông ta ngồi trên trường kỷ, trông vô cùng ục ịch. Bình thường ông ta luôn đóng vai con buôn khôn khéo có chút dung tục, nhưng hôm nay vẻ mặt ông ta lại rất nặng nề, rõ ràng là đang tức lộn ruột, ánh mắt nhìn Cố Nguyệt Hoài cũng tỏ rõ sự căm phẫn và chán ghét.

Nguyệt

Sắc mặt cũng rất khó coi, anh ta nói: “Biên tập Cố, rốt cuộc cô có thâm thù đại hận gì với thanh niên trí thức Hoàng? Sao cô cứ khăng khăng dồn anh ta vào chỗ c.h.ế.t thế? Cô có biết bối cảnh đứng sau anh ta không? Làm lớn chuyện lên thì cô được ích lợi gì?”

Mặc dù cha của Hoàng Thịnh không bằng Tống Lâm nhưng ông ta cũng là nhân vật hết sức quan trọng ở thủ đô.

Lần này anh ta làm ra chuyện ngu xuẩn, bị bắt giam. Bọn họ tốn bao công sức để xử lý sự việc, ngày nào cũng đến bệnh viện cầu cạnh Lý Nhĩ Tân, chỉ mong đối phương sẽ bỏ qua. Từ đó, Hoàng Thịnh sẽ kiếm được đường thoát tội, chỉ phải ở tù một thời gian ngắn rồi lặng lẽ trở về thủ đô.

Ai mà ngờ, bên bọn họ chưa kịp móc nối xin xỏ thì phía Nhật Báo Nhật Chúng lại khua chiêng gõ trống, làm cho sự việc bung bét ra ngoài.

Vì bài báo đó nên cả huyện đã biết tin này, thậm chí còn bắt đầu truyền ra ngoài. Cứ như thế, dù cho Lý Nhĩ Tân có bỏ qua thì cái nhìn của dư luận của nhân dân cũng rất sắc bén, họ có thể để mặc cho Hoàng Thịnh được yên ổn ra tù hay sao?

Chuyện bung bét ra thế này mà tổ trưởng tổ truyền thông Uỷ Ban Cách Mạng như Chu Phong lại chẳng biết gì, đến lúc đọc báo mới hay tin. Đáng tiếc là quá muôn rồi, bây giờ chỉ có thể trông chờ cha Hoàng Thịnh gọi điện tới khiển tránh toà soạn báo.

Song, dù sự việc có nghiêm trọng đến đâu thì cũng phải cố cứu vãn lại. Đây là mục đích khiến họ đến đây.

Về chuyện của Hoàng Thịnh, khi đứng trước Nhật Báo Nhân Dân, một quan chức không biết rõ sự tình như Chu Phong chỉ cần tỏ thái độ nhún nhường một chút, nịnh nọt êm tai. Nếu ông ta nói đỡ cho Hoàng Thịnh thì bên trên sẽ không thể trị tội ông ta, đúng chưa nào?

Không ngờ, vừa mới bước chân tới Nhật Báo Quần Chúng, ông ta đã nghe thấy người ta hô hoán tố cáo Hoàng Thịnh là tội phạm cưỡng h.i.ế.p phụ nữ và g.i.ế.c người!

Hai chân Thôi Hoà Kiệt nhũn ra như bún, suýt thì quỳ rạp trước cổng Nhật Báo Nhân Dân.

Chó cắn áo rách! Tại sao mọi chuyện xấu lại đến ồ ạt thế này? Lúc này, thân là dẫn đường cho thanh niên trí thức, anh ta đáng lý phải dốc sức bảo vệ quyền lợi cho các thanh niên trí thức. Anh ta không khỏi oán giân Hoàng Thịnh, tên này được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, ngu hết thuốc chữa.

Anh ta mới xuống nông thôn được bao lâu nào? Tại sao lại làm ra cả đống chuyện thối hoắc mà không biết đường tự chùi đ.í.t đi?

Cưỡng h.i.ế.p phụ nữ, g.i.ế.c người, g.i.ế.c người không thành, tất cả chỗ tội danh này đều ở trên đầu một người, hơn nữa mọi người đều biết cả rồi. Bên trên có muốn cũng không cứu nổi anh ta. Giờ thì hay rồi, nếu không xử lý Hoàng Thịnh theo đúng luật thì cơn phẫn nộ trong dư luận sẽ bị khơi dậy mất!

Không cần hỏi nhiều, kẻ khởi xướng ra toàn bộ việc này chính là Cố Nguyệt Hoài đang đứng trước mắt!

Thôi Hoà Kiệt không có mặt ở đại đội sản xuất Đại Lao Tử vào cái đêm Hoàng Thịnh ra tay sát hại Lý Nhĩ Tân. Mãi đến hôm sau anh ta mới biết tin, anh ta hận không thể đánh cho Hoàng Thịnh một trận nhừ người. Một thằng ngu đầu óc bã đậu lại còn dám g.i.ế.c người, đáng đời mi bị bắt lại!

Cố Nguyệt Hoài là nhân vật đóng vai trò mắt xích trong sự việc này. Nếu không vì cô thì Hoàng Thịnh có lẽ sẽ thành công.

Cô thì hay rồi, không chỉ phá hỏng âm mưu của Hoàng Thịnh mà còn đẩy đối phương vào chỗ chết, không chừa lại chút đường sống nào.

“Dẫn đường Thôi ăn nói thú vị thật đấy. Tôi không quen không biết anh ta, tôi làm sao biết được bối cảnh kia là gì?”

“Trong chuyện này, nhà tôi là bên bị hại. Hoàng Thịnh định hại chị dâu tôi, chẳng lẽ tôi phải lấy ơn báo oán sao? Dẫn đường Thôi bợ đ.í.t kẻ quyền quý, muốn chạy theo l.i.ế.m m.ô.n.g người ta thì cứ làm. Còn tôi dĩ nhiên sẽ phải đòi công bằng cho người nhà tôi rồi.”

“Câu hỏi ngớ ngẩn của anh thật sự chẳng có nghĩa lý gì.”

Cố Nguyệt Hoài đứng trên cao nhìn xuống Thôi Hoà Kiệt và Chu Phóng như thể đang coi hai người này là hai đống rác.

Nghe những câu mắng thô tục mà bộc trực của Cố Nguyệt Hoài, sắc mặt Thôi Hoà Kiệt lúc trắng lúc đỏ, cổ họng nghẹn bứ, không biết chui vào cái lỗ nẻ nào.