Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 483: Chương 483




Cố Đình Hoài đứng lên, cười nói: “Về rồi à, may nhờ có bé.”

Cố Tích Hoài cười ha hả: “Đúng rồi còn gì, chỉ nhờ vào cha của chúng ta thì nói đến sáng mai cũng không thông mất.”

Khoé miệng Cố Chí Phượng giật giật: “Con thì làm được gì nào? Đúng là uổng công đọc bao nhiêu sách vở!”

“Đây là bản vẽ, cứ xây theo cái này là được. Thường ngày con phải đi làm, không có thời gian giám sát, giao cho mọi người nhé.” Cố Nguyệt Hoài đưa bản vẽ cho Cố Chí Phượng, mọi thứ đều đã được chuẩn bị đâu ra đấy, có thể khởi công rồi.

Nguyệt

Cố Chí Phượng nhìn khuôn viên nhà trên tờ giấy, không khỏi vỗ tay thành nhịp, cười bảo: “Được! Sáng mai bắt đầu cất nhà!”

“Mọi người đi ngủ sớm chút đi.” Cố Nguyệt Hoài húp nốt bát cháo mà mình bỏ dở, nhắc nhở một câu, sau đó bế Yến Thiếu Đường đi rửa mặt. Rửa xong, hai người về phòng nghỉ ngơi. Đóng cửa, âm thanh bên ngoài cũng bị chặn lại.

Thấy cô về phòng, Cố Đình Hoài lập tức nói với Cố Chí Phượng: “Cha, có chuyện này con phải báo cho cha một tiếng.”

Cố Chí Phượng húp một hớp cháo, nhướn mày trêu chọc: “Chuyện của Cố Duệ Hoài à?”

Cố Đình Hoài sững người, quay phắt sang nhìn cánh cửa phòng Cố Nguyệt Hoài đang đóng chặt, ánh mắt ràn đầy nỗi bùi ngùi.

“Cố Duệ Hoài? Anh ấy làm sao à? Chẳng phải sắp lấy vợ hả?” Cố Tích Hoài tiến đến gần cái nồi, múc hết chỗ cháo còn lại vào bát mình, nghe đến tên Cố Duệ Hoài, anh hơi sửng sốt, chẳng hiểu là chuyện gì.

Yến Thiếu Ly và Bạch Mân đưa mắt nhìn nhau, cùng nhìn sang Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài, hai cô đều cảm thấy mình không nên ở lại chỗ này.

“Chị Bạch Mân, đi rửa mặt đánh răng đi.” Yến Thiếu Ly chào một câu rồi kéo Bạch Mân đi ra sân đánh răng.

Bớt đi hai người, không khí trong nhà trái lại còn trở nên ngột ngạt hơn.

Cố Tích Hoài chẳng buồn húp cháo nữa, anh nhíu mày hỏi: “Rốt cuộc là làm sao?”

Cố Đình Hoài thở dài, thuật lại việc hai chị em gặp phải Cố Duệ Hoài. Nghe xong, Cố Tích Hoài khẽ tặc lưỡi: “Em cứ tưởng đi làm con nhà giàu là sung sướng lắm, ai dè lại được tìm cho một cô hổ cái đanh đá cá cầy về làm vợ. Ha ha.”

Trong giọng nói của anh chứa đựng sự tức giận, cũng không nén được sự mỉa mai. Anh vốn không chấp nhận nổi lựa chọn khi ấy của Cố Duệ Hoài. Bây giờ thì sao, anh ta sẽ phải trả một cái giá lớn cho lựa chọn của chính mình, đó là huỷ hoại hạnh phúc của cả phần đời còn lại.

Cố Tích Hoài nói bằng giọng điệu cay độc. Nói xong, anh cầm bát lên húp sạch cháo, đặt bát lên bàn đánh “cốp”.

“Con vừa phải thôi, đừng đánh vỡ bát.” Cố Chí Phượng cầm đĩa quả hạch, thấy vẻ căm phẫn sục sôi của Cố Tích Hoài, ông không khỏi cau mày, nói: “Cha nghĩ ngày mai cha phải đến tìm Lâm Cẩm Thư để nói chuyện một chút, mối hôn sự này chi bằng bỏ đi cho xong.”

Ánh mắt Cố Đình Hoài trầm xuống: “Được hả cha? Nhà họ Tần đồng ý chắc?”

“Không đồng ý cũng phải đồng ý! Đàn ông con trai nhà họ Cố sẽ không cưới thể loại cọp cái kia. Cố Duệ Hoài là một tên không có bản lĩnh, lại còn què một chân, nếu kết hôn thì sau này sống thế nào?” Cố Tích Hoài bừng bừng lửa giận, lạnh lùng nói.

Cố Chí Phượng liếc Cố Tích Hoài: “Ngày mai thằng cả đi công xã với cha một chuyến. Con, tìm người dựng nhà.”

Cố Tích Hoài rầu rĩ đáp vâng, gương mặt tuấn tú tràn đầy vẻ sầu não. Anh biết bản thân trẻ tuổi bốc đồng, có đi cũng chẳng nói được câu nào tử tế, chẳng bằng giao chuyện này cho Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài xử lý.

“Ngủ đi.” Cố Chí Phượng đứng dạy về phòng ngủ, tâm trạng cũng không khá khẩm lắm.

Đi được nửa đường, ông bỗng nghe thấy Cố Tích Hoài hỏi: “Cha, bé nghĩ sao về anh hai?”

Anh là một người có tâm tư tinh tế, trước kia không thích nói nhiều, bây giờ lại cảm thấy khó chịu bản thân vì nói quá ít.

Cố Chí Phượng cụp mắt, giọng điệu không tỏ rõ cảm xúc buồn vui: “Sau này Duệ Hoài vẫn là anh hai con, nhưng nó không liên quan gì đến bé.”

Dứt lời, ông trở vào phòng.

Cố Đình Hoài và Cố Duệ Hoài nhìn nhau, ánh mắt hai người đều có phần nặng trĩu và khổ tâm.

 

Cố Tích Hoài gãi đầu gãi tóc, thầm mắng một câu: “Tên Cố Duệ Hoài mắc dịch kia đã làm ra chuyện tốt lành gì thế này?”

Cố Nguyệt Hoài thức dậy ăn sáng từ rất sớm, sau đó cùng đi làm với Bạch Mân.

Đến Nhật Báo Quần Chúng, Cố Nguyệt Hoài hoàn thành những công việc đã trì hoãn trong mấy ngày qua, tiện thể phát kẹo cưới cho Ngụy Lạc, Hoàng Bân Bân, Vạn Thanh Lam và các thành viên của tổ ba. Tuy chưa điều tra lý lịch xong nhưng việc cưới xin là chuyện ván đã đóng thuyền rồi.

Vạn Thanh Lam nhìn kẹo cưới trên tay, nghẹn hồi lâu mới hỏi: “Cô lén lút kết hôn à?”

Cố Nguyệt Hoài nhướn mày: “Không thì sao? Nhây nữa nhây mãi tới năm ba mươi tuổi mới cưới à?”

“Không phải thế, nhưng mà tôi thấy đột ngột quá. Cô nói thử xem, bây giờ cô mới mười chín tuổi thôi, lại còn là nữ đồng chí ưu tú có công có việc, tại sao lại đào hố chôn mình sớm thế?” Vạn Thanh Lam bĩu môi, cảm thấy làm vậy không hay lắm.

Nghe vậy, Hoàng Bân Bân ở bên cạnh khóc không ra nước mắt: “Không phải chứ, Thanh Lam, em đừng nghĩ vậy mà.”

Vạn Thanh Lam đảo mắt nhìn anh, chẳng thèm để tâm, chỉ tập trung nói với Cố Nguyệt Hoài: “Cô kết hôn ở đại đội hả? Bao giờ thì chồng cô về đây? Đến lúc ấy đừng quên mời tôi tới dự nhé. Tôi ăn kẹo cưới rồi thì sẽ gửi tiền mừng!”

Cố Nguyệt Hoài đáp: “Được.”

“Ôi chao.” Vạn Thanh Lam nhìn cô rồi thở dài. Song, nghĩ đến ngoại hình và khí chất của Yến Thiếu Ngu, Vạn Thanh Lam lại cảm thấy sự lo lắng của mình là điều dư thừa, cô lắc đầu, xem đồng hồ, bảo: “Đi thôi, đến lớp ban đêm.”

“Anh đưa các em đi!” Hoàng Bân Bân vội bày tỏ thành ý.

Ba người rời khỏi Nhật Báo Quần Chúng, trên đường bắt gặp rất nhiều đồng nghiệp đang vui mừng hớn hở, hỏi ra mới biết là lượng tiêu thụ số báo hôm nay tăng vọt, tổ ba phụ trách mảng báo chí cũng trở nên nức tiếng trong đơn vị.

Vạn Thanh Lam vỗ tay cái “đét”, nhoẻn miệng cười tươi: “Tốt quá rồi, có khi tổ ba ta còn được phát tiền thưởng đấy!”

Cố Nguyệt Hoài lặng lẽ đưa mắt nhìn Vạn Thanh Lam, tiền thưởng à? Không gặp rắc rối là may lắm rồi.

Thanh niên trí thức thủ đô g.i.ế.c người, người đã c.h.ế.t được cứu sống… Tin tức này vừa nghe đã biết sẽ gây ra chấn động lớn, vậy tại sao lúc đó Ngụy Lạc không phê duyệt ngay mà lại phân vân mất một hồi lâu? Chuyện này không đơn giản đâu.

Hôm nay doanh số bán báo tăng vọt, ngày mai áp lực dư luận sẽ khiến Nhật Báo Quần Chúng chuốc lấy phiền hà.

Dù vậy, cô cũng không biết con cá lưới mình nhắm đến đã mắc câu chưa. Hay là đến lượn lờ ở trước hang cá vài vòng nhỉ?

Trong lúc Cố Nguyệt Hoài đang mải nghĩ ngợi thì Ngụy Lạc xách túi ra ngoài.

Thấy hai cô, bà cười hỏi: “Đi học lớp ban đêm à? Nào, cùng đi thôi.”

Nhìn thấy vẻ mặt hòa nhã của Ngụy Lạc, cái lưng căng cứng của Vạn Thanh Lam cũng thả lỏng ra đôi chút: “Tổng biên tập đến chỗ thầy Lý ạ?”

Ngụy Lạc gật đầu, nói với giọng bất đắc dĩ: “Ừ, tên nhóc này làm mãi cũng chưa xong việc, mấy ngày rồi có về nhà ăn cơm đâu.”

Vừa bước ra khỏi cửa, bọn họ đã nhìn thấy một đám đông rầm rộ giơ cao biểu ngữ vải tiến về phía Nhật Báo Quần Chúng.

Vạn Thanh Lam ngơ ngác: “Chuyện gì thế này?”

Vẻ mặt Ngụy Lạc chùng xuống, bà nói: “Các cô đi trước đi, bằng đường vòng!”

Hoàng Bân Bân vội vàng đưa Vạn Thanh Lam và Cố Nguyệt Hoài đi bằng đường ngõ. Ngụy Lạc không nhúc nhích, đứng ở cổng lớn nhìn đám đông đang nhao nhao tiến tới, trên mặt bà không có chút sợ hãi hay tránh nào. Vừa nhìn vào vẻ mặt kia là biết bà đã quá quen với cảnh tượng này.

Cố Nguyệt Hoài nhìn lướt qua câu chữ trên khẩu hiệu biểu tình, trong lòng hiểu rõ, chỉ biết thở dài.

Phản ứng dây chuyền bởi việc thiếu lương thực rồi sẽ bắt đầu từ năm sau.