Ý cười trên mặt Cố Nguyệt Hoài vẫn chưa lan ra, cô chợt nghe Từ Xuyên Cốc nói: "Nhưng theo quy định chỉ được nghỉ kết hôn ba ngày, chỉ sợ không đủ thời gian đi lại đúng không? Bỏ đi, cứ đợi đội sắp xếp chuyện này."
Từ Xuyên Cốc nói xong, ông ấy nhấc chén trà lên nhấp một ngụm, ánh mắt dừng trên người Cố Nguyệt Hoài, ý cười bên môi càng đậm hơn.
Cố Nguyệt Hoài phức tạp nhìn Từ Xuyên Cốc, vẻ mặt vừa trắng vừa đỏ, cô nói: "Chú Từ, một câu này của chú chia thành tận ba câu, thật sự không sợ cháu bị sặc sao, thôi bỏ đi, cháu tự trở về vậy."
Đúng lúc cô phải đến thành phố Phong, Yến Thiếu Ngu đi cùng cũng không tiện.
Ai ngờ, cô vừa mới nói xong, Yến Thiếu Ngu lại nắm lấy cổ tay cô: "Anh xin nghỉ mười ngày."
Cố Nguyệt Hoài nghe vậy thì khóe miệng nhếch lên: "Anh giấu kỹ thật đó, kết hợp với chú Từ trêu ghẹo em."
Yến Thiếu Ngu khựng lại, giọng điệu có vẻ oan ức: "Vẫn chưa được phê duyệt."
Cố Nguyệt Hoài nghẹn họng, cô không nói lên lời.
"Ha ha ha." Từ Xuyên Cốc thoải mái cười to, nếu không phải sợ ảnh hưởng đến miệng vết thương trên bụng, chỉ sợ miệng vết thương sẽ rách bung ra, chú Bình bên cạnh thấy vậy thì sốt ruột, cuối cùng cũng cười theo, ánh mắt nhìn Cố Nguyệt Hoài có vài phần vui mừng.
Từ khi nhà họ Yến gặp chuyện không may, thủ trưởng và Thiếu Ngu cũng ít tươi cười, lâu rồi hai người không thoải mái như vậy.
Đúng lúc này, điện thoại cá nhân đặt trên bàn trà bên cạnh bỗng vang lên.
Ý cười trên mặt Từ Xuyên Cốc biến mất, vẻ mặt ông ấy nghiêm túc.
Ông ấy cầm lấy điện thoại, giọng điệu bình tĩnh nhưng cũng nghiêm túc: "Tôi là Từ Xuyên Cốc, mời nói."
Người bên kia điện thoại nói một lúc lâu, mà sắc mặt Từ Xuyên Cốc càng ngày càng trắng, đến cuối cùng chỉ nghe thấy ông ấy nói một câu: "Áp giải về, chuyện này không thể nhân nhượng, phải dùng biện pháp mạnh xử lý."
Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu liếc nhau, vẻ mặt hai người đều sầm xuống.
Từ Xuyên Cốc cúp điện thoại, ông ấy đầy tâm sự ngồi xuống sô pha, nhìn Yến Thiếu Ngu muốn nói lại thôi, có thể là do nghĩ có Cố Nguyệt Hoài ở bên cạnh, cuối cùng ông ấy không nói gì, chỉ xua tay nói: "Được rồi, trở về đi, có thời gian thì dẫn Tiểu Cố đi ký tên, chú phê chuẩn cho cháu nghỉ phép, hai ngày nữa thì trở về nhà với Tiểu Cố, giải quyết xong thì quay về."
Yến Thiếu Ngu nhìn chằm chằm Từ Xuyên Cốc, anh không nói chuyện, lôi kéo Cố Nguyệt Hoài chào hỏi rồi cùng nhau rời đi.
Trên đường, Cố Nguyệt Hoài vốn muốn hỏi về cuộc điện thoại vừa rồi, nhưng thấy tâm trạng Yến Thiếu Ngu không tốt, cô không hé răng, đi được nửa đường, cô bỗng nghe thấy có người gọi Yến Thiếu Ngu, cô ngước mắt nhìn thì thấy một người đàn ông trẻ tuổi.
"Thiếu Ngu, Thiếu Ngu! Tôi tìm thấy cậu rồi, cậu thật sự đến chỗ thủ trưởng sao?" Người đàn ông chạy đến đây, mặc dù nói với Yến Thiếu Ngu nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Cố Nguyệt Hoài, sự tò mò trong mắt gần như tràn ra ngoài.
Người này có vẻ ngoài cao lớn thô kệch, lúc nhếch miệng cười còn có cảm giác ngu ngốc, nhìn dáng vẻ không thông minh chút nào.
Cố Nguyệt Hoài cười khách sáo với anh ta, tính tình Yến Thiếu Ngu kiêu ngạo, trời sinh lạnh nhạt, người có thể biết tên anh chắc hẳn bình thường ở trong quân đội tiếp xúc rất nhiều với anh, nếu cô không đoán sai, có lẽ đây là bạn cùng phòng của anh.
Yến Thiếu Ngu nhìn anh ta, anh giới thiệu với Cố Nguyệt Hoài: "Mạnh Hổ, bạn cùng phòng của anh."
Cố Nguyệt Hoài nghe vậy, cô khựng lại, bỗng nhìn về phía Mạnh Hổ, đáy mắt có hơi gợn sóng.
"Xin chào đồng chí, xin chào, tôi là Mạnh Hổ bạn cùng phòng có quan hệ tốt nhất với Thiếu Ngu, cô có thể gọi tôi là Hổ Tử, tôi là người thành phố Hoài Hải, đúng rồi, cô có... chị em không? Người chưa kết hôn đó!"
"Ha ha, tôi là người trung hậu thật thà, hiền lành, cô hỏi Thiếu Ngu là biết, tôi là người rất đáng tin!"
Mạnh Hổ mượn lừa để lên sườn núi, anh ta tích cực chào hàng bản thân.
Cố Nguyệt Hoài cong môi cười, cô xấu hổ nói: "Làm anh thất vọng rồi, nhà tôi chỉ có mình tôi là con gái."
Mạnh Hổ và Lý Đông Đông giống nhau, hai người đều là người đĩnh đạc, đều rất muốn tìm bạn gái.
Mạnh Hổ nghe Cố Nguyệt Hoài nói vậy, có thể nhìn thấy được bằng mắt thường vẻ mặt Mạnh Hổ thất vọng hẳn đi.
Anh ta cười miễn cưỡng: "Không, không sao, sau này nếu cô gặp cô gái nào thích hợp, cũng có thể giới thiệu cho tôi."
"Được." Cố Nguyệt Hoài gật đầu, cô đồng ý không chút khách sáo.
Đời trước cô đã từng nghe qua người tên Mạnh Hổ này, là người giống Hạ Lam Chương, đều là đồng đội thân thiết Yến Thiếu Ngu từng nhắc tới.
Thế nhưng cuối cùng anh ta lại hi sinh trên tiền tuyến, bị b.o.m đạn nổ chia năm xẻ bảy, đến cả t.h.i t.h.ể cũng không tìm được.
Điều Cố Nguyệt Hoài ấn tượng nhất là khi Yến Thiếu Ngu nhắc đến Mạnh Hổ với cô, anh uống rất nhiều rượu, đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh uể oải như vậy, giọng trầm thấp đầy cô đơn: Hổ Tử nói, chờ kết thúc nhiệm vụ, cậu ấy sẽ trở về kết hôn.
"Đồng chí, cô đúng là một người tốt!" Vẻ mặt Mạnh Hổ cảm kích, nếu không phải có Yến Thiếu Ngu bên cạnh, anh ta đã nắm c.h.ặ.t t.a.y Cố Nguyệt Hoài, đây là người yêu của bạn cùng phòng sao? Không, là ân nhân muốn giới thiệu bạn gái cho anh ta!
Nguyệt
Yến Thiếu Ngu mím môi mỏng, anh nói: "Huấn luyện buổi chiều sắp bắt đầu rồi, anh đưa em về trước."
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu: "Đều đã tìm được đến đây, em có thể tự về được, đừng lo lắng cho em, anh đi đi."
Yến Thiếu Ngu nhìn Cố Nguyệt Hoài, anh khẽ ừ, cũng không chào hỏi Mạnh Hổ, dứt khoát quay người rời đi.
"Này! Cậu đợi đã, đợi đã!" Mạnh Hổ hét to, anh ta xấu hổ quay đầu cười với Cố Nguyệt Hoài, rồi mới đuổi theo, bóng hai người nhanh chóng biến mất ở một góc.
Cố Nguyệt Hoài thu lại ý cười bên môi, cô thở phào, trở về ký túc xá.
Cô vừa mới đi, Yến Thiếu Ngu lại đi từ trong góc ra, vẻ mặt Mạnh Hổ mờ mịt, anh ta chọc cánh tay anh: "Cậu sao thế? Không tiễn bạn gái, còn nói dối người ta, cậu như vậy mà cũng có người yêu?"
"Đừng đi theo tôi." Yến Thiếu Ngu thản nhiên liếc anh ta, anh lại đi đến chỗ Từ Xuyên Cốc.
Mạnh Hổ bất lực, anh ta giơ hai nắm đ.ấ.m với bóng lưng của Yến Thiếu Ngu, bất mẫn nói: "Không cho đi theo thì thôi, ai thèm, cậu chờ đó, tôi chắc chắn sẽ để cho ân nhân nhìn rõ cậu!"
*
Cố Nguyệt Hoài trở về ký túc xá, cô ngồi trên giường, mím môi, vẻ mặt không tốt lắm.
Cô rất hiểu Yến Thiếu Ngu, anh sẽ không từ bỏ bất cứ một cơ hội lập công nào, mà cuộc điện thoại Từ Xuyên Cốc nhận được đó, rõ ràng là một cơ hội, cô nhìn ra được, Yến Thiếu Ngu cũng nhìn ra được.
Một lúc lâu sau, Cố Nguyệt Hoài cười khổ, đã sớm biết anh là người như vậy, cô còn khó chịu cái gì?
Cô hiểu anh, cho dù trong lòng không thoải mái, nhưng vẫn tôn trọng sự lựa chọn của anh, dù sao Yến Thiếu Ngu phải gánh vác nhiều trọng trách trên lưng, anh phải đi từng bước về phía trước, trải qua tất cả những điều đó trong mưa b.o.m bão đạn.
Anh không nói là vì sợ cô lo lắng, trong lòng cô rõ ràng.
Cố Nguyệt Hoài tự an ủi bản thân, gương mặt khôi phục vẻ hồng hào, cũng không có gì phải lo lắng, dù sao đời trước nhiều năm như vậy, anh cũng chưa xảy ra chuyện gì, bình an đi đến cuối cùng, bản thân tự dọa bản thân mới là đáng sợ nhất.
Bỏ đi, cô muốn xem buổi tối Yến Thiếu Ngu trở về sẽ nói như thế nào.