Khi đến gần chỗ ở của Từ Xuyên Cốc, Cố Nguyệt Hoài hiếu kỳ hỏi: "Thiếu Ngu, chú Từ không cưới vợ sao?"
Yến Thiếu Ngu mím môi nói: "Lúc còn trẻ có từng cưới một người, nhưng người đó đã qua đời vì nhiễm bệnh, sau đó chú Từ không lấy vợ nữa."
Cố Nguyệt Hoài gật đầu đã biết, hỏi tiếp: "Vậy chú ấy có con cái gì không?"
Mỗi người đều chú trọng đến việc nối dõi tông đường, mặc dù hiện tại phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời, nhưng trong mắt đàn ông, công dụng lớn nhất của bọn họ vẫn là sinh con, người bình thường còn như thế, đừng nói đến Từ Xuyên Cốc nắm giữ quyền lực quân sự trong tay.
Nếu như ông ấy không có con, tất nhiên nhóm đồng nghiệp sẽ cười nhạo sau lưng ông ấy vì không có người nối nghiệp.
Yến Thiếu Ngu lắc đầu, ngược lại không cảm thấy lời này có gì khó mở miệng: "Không có."
Cố Nguyệt Hoài cứng họng, nhớ đến thái độ của Từ Xuyên Cốc khi nhắc đến Kỷ Thanh, mẹ của Yến Thiếu Ngu trước đó, liền biết cái gì gọi là yêu hận tình thù của thế hệ đi trước, nếu không Từ Xuyên Cốc cũng sẽ không có ý định lấy vợ cho đến ngày hôm nay.
Tuy rằng tuổi tác của ông ấy đã lớn, nhưng tốt chất thân thể vẫn cường tráng, nếu thật sự muốn sinh, cũng tuyệt đối có thể sinh ra.
Khi nói chuyện, đã đến nơi.
Yến Thiếu Ngu tiến lên gõ cửa, người ra mở cửa chính là quân nhân bị mù một con mắt, tuổi tác xấp xỉ Từ Xuyên Cốc.
"Thiếu Ngu, tới rồi à." Vừa nhìn thấy Yến Thiếu Ngu, ông ấy liền cười, mặt mày tràn đầy sự ôn hòa đối đãi với hậu bối, sau khi chào hỏi xong lại nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài: "Vị này chính là đồng chí Cố phải không? Các cậu mau vào, thủ trưởng đang chờ."
Cố Nguyệt Hoài mỉm cười nhìn anh, không biết nên xưng hô như thế nào, liền không tùy tiện mở miệng.
Yến Thiếu Ngu lại bình tĩnh nói: "Vị này chính là chú Bình, sĩ quan cấp úy bên cạnh cha anh, chẳng qua sau này khi ra chiến trường, bị kẻ địch chọc mù một con mắt, hai lỗ tai cũng bị tiếng đạn pháo làm điếc, nhưng chú ấy mạng lớn, vẫn sống sót, vốn dĩ cha anh đã sắp xếp cho chú ấy về nhà dưỡng lão, nhưng chú ấy đã không còn người nhà, nên đã ở lại bộ đội."
Chỉ vài câu ngắn ngủn, liền vạch trần sự tàn khốc của chiến trường, mà chú Bình trước mặt vẫn là một người may mắn, hay là bất hạnh?
Cố Nguyệt Hoài không nói gì, nụ cười trên mặt ấm áp hơn, dẫn đầu đi vào cửa.
Ánh mắt của Yến Thiếu Ngu phức tạp, cũng đi vào theo sau.
Vừa vào cửa, Cố Nguyệt Hoài liền nhìn thấy Từ Xuyên Cốc đang ngồi trên sô pha, đeo mắt kính đọc báo chí, sắc mặt của ông ấy rất tốt, đắp một cái chăn hơi mỏng ở bụng dưới, thật sự không nhìn ra ngày hôm qua đã trải qua một cuộc ám sát mạo hiểm.
Cô nhẹ gọi một tiếng: "Chú Từ."
Từ Xuyên Cốc đặt tờ báo xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài, cười nói: "Tới rồi à, ngồi đi."
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, vẫy vẫy tay với Yến Thiếu Ngu, còn anh không hề câu nệ một chút nào, đi tới liền thuận thế ngồi xuống cạnh Cố Nguyệt Hoài, đặt trứng gà lên bàn trà rồi nói: "Chú Từ, Nguyệt Hoài đói bụng rồi."
Từ Xuyên Cốc sửng sốt, cười mắng: "Thằng nhóc nhà cháu, có bạn gái rồi thì chỉ mới biết quan tâm người khác."
Anh lắc đầu, ra hiệu cho chú Bình rồi anh liền đi vào phòng bếp, không bao lâu sau, mấy cái gà mên bằng nhôm liền được đặt trên bàn, bên trong đều là đồ ăn nóng hầm hập, phối hợp cả chay lẫn mặn, đều do đầu bếp căn tin hôm nay làm ra.
Từ Xuyên Cốc nhìn trứng gà trên bàn trà, nói với giọng điệu nhẹ nhàng: "Tiểu Cố, đây là cháu mang đến sao?"
Cố Nguyệt Hoài suy nghĩ một chút, cong môi nói: "Cháu và Thiếu Ngu cùng mang đến, chú Từ ăn nhiều bồi bổ."
Lời này của cô cũng không phải lời nói dối, chất lượng của trứng gà được sản xuất trong không gian cao hơn trứng gà bình thường nhiều, hương vị cũng khác.
"Ha ha, cháu đừng mang thằng nhóc thối này theo, một tháng thằng bé tới thăm năm lần, không lần nào mang quà sang, đều đến ăn xong rồi đi, quả nhiên, vẫn nên có một cô gái làm tri kỷ, sau này tới bộ đội, nhớ thường xuyên đến chỗ chú chơi nhé."
Từ Xuyên Cốc nở nụ cười trên mặt, nhìn Cố Nguyệt Hoài bằng ánh mắt vô cùng hiền lành, là sợ sau khi cô vào quân khu sẽ nhàm chán.
Con ngươi của Cố Nguyệt Hoài sáng lấp lánh, mỉm cười nói: "Được ạ, đến lúc đó chú Từ đừng có chê cháu phiền nhé."
"Đi, ăn cơm." Từ Xuyên Cốc cười đứng dậy, đi đến bên bàn ăn do chú Bình dọn ra.
Yến Thiếu Ngữ cũng cùng Cố Nguyệt Hoài đi qua, sau khi ngồi xuống, nhìn cơm và đồ ăn trên bàn, có hơi kinh ngạc, cô còn tưởng điều kiện ở đây rất gian khổ, đồ ăn trong căn tin cũng rất mộc mạc, không ngờ được chỗ này vừa có cá vừa có tôm.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, trên đảo cái gì cũng thiếu, nhưng thứ không thiếu nhất là cá tôm, có thể ký giải.
Không sai, các món ăn trong gà mên nhôm đều là hải sản, cá, tôm, sò điệp, nhìn rất phong phú, nhưng lại không có nhiều rau dưa.
Tuy rằng chú Bình không nghe được, nhưng nhìn thấy ánh mắt tò mò của Cố Nguyệt Hoài, liền nói: "Hôm nay thủ trưởng đặc biệt mời các cô đến đây, biết cô sinh ra trong đất liền, chưa từng ăn hải sản, liền gọi người đến làm mấy món, nếm thử đi, xem có hợp khẩu vị không."
Ông ấy rất cảm kích và quý mến Cố Nguyệt Hoài, chuyện xảy ra ngày hôm qua ông ấy đã nghe được, nếu không phải cô gái nhỏ này nhanh chóng quyết định, e rằng thủ trưởng cũng không thể trở về nguyên vẹn như thế này, không thể không nói, cô nàng này rất quyết đoán, giống Kỷ Thanh.
Nghĩ đến Kỷ Thanh và Yến Thú Chi, ánh mắt chú Bình trở nên ảm đạm, nhưng ông ấy không nói cái gì nữa, trên mặt nở nụ cười.
Cố Nguyệt Hoài cong cong mi mắt, vui vẻ cầm lấy cái đũa: "Cảm ơn chú Từ và chú Bình."
Cô nếm thử mùi vị, rất tươi mới, không dùng gia vị thêm nào, tự mang một mùi vị tươi mát, cô bắt đầu hâm mộ với bộ đội đóng quân trên hải đảo, nhưng nghĩ đến việc bản thân sẽ nhanh chóng có thể hưởng thụ cuộc sống như vậy, lại vui vẻ.
Cơm nước xong, Cố Nguyệt Hoài lại kiểm tra vết thương của Từ Xuyên Cốc một lát, khôi phục rất tốt, nhìn dáng vẻ sẽ không bị nhiễm trùng.
Tuân theo thái độ lạc quan của bác sĩ, cô nói: "Sức khỏe của chú Từ rất tốt, chẳng mấy chốc nữa có thể tung tăng nhảy nhót."
Nghe vậy, Từ Xuyên Cốc bật cười ha ha, dùng từ tung tăng nhảy nhót này trên người ông ấy thật sự có chút kỳ cục.
Nguyệt
Trong mắt Yến Thiếu Ngu cũng hiện lên tia ý cười, ở bên cạnh cô, mỗi ngày đều sung sướng như thế.
Từ Xuyên Cốc nhấp một ngụm nước, trò chuyện về việc nhà với Cố Nguyệt Hoài: "Ở ký túc xá lâm thời không được bao lâu, Tiểu Cố, khi nào cháu định đưa tin tới bộ đội?"
Cố Nguyệt Hoài chớp chớp mắt: "Lần này đến đây là chuẩn bị làm báo cáo kết hôn, chú Từ xem có thể mở cửa sau cho cháu không? Về phần chuyên đưa tin đến bộ đội, dù sao cũng phải về nhà báo với cha cháu một tiếng, nếu không không chút tiếng động nào, chắc chắn ông ấy sẽ cho rằng cháu bị người ta bắt cóc, đến lúc đó đăng báo cảnh sát nhân dân tìm người, không phải sẽ gây thêm phiền toái cho chú Từ sao?"
Từ Xuyên Cốc cười lắc đầu: "Làm báo cáo kết hôn còn có thể đi cửa sau nữa à?"
Cố Nguyệt Hoài nghiêm túc nói: "Cháu đã nghe Thiếu Ngu nói rồi, việc làm báo cáo kết hôn có một vài thủ tục lâu lắc, rất phiền toái, chờ giấy đăng ký kết hôn được duyệt phải mất thời gian một tháng, chú xem, nếu không chúng ta tỉnh lược bớt những thứ đó đi?"
Yến Thiếu Ngu giật giật mí mắt, hoàn toàn không nghĩ tới Cố Nguyệt Hoài lại có suy nghĩ như vậy.
Từ Xuyên Cốc cũng bị lời nói của cô làm cho sửng sốt, sau một lúc lâu, mới dùng ánh mắt một lời khó nói hết nhìn về phía Cố Nguyệt, nói với giọng điệu phức tạp: "Tiểu Cố, cháu là cô gái nhỏ, sao lại nóng vội hơn cả đàn ông thế? Không được, thủ tục không có cách nào lược bớt."
Nghe vậy, sắc mặt Cố Nguyệt Hoài sa sầm xuống, thở dài: "Được rồi được rồi, vậy chờ một chút đi."
Từ Xuyên Cốc bị cô làm cho dở khóc dở cười, đổi chủ đề nói: "Tuy rằng chú không có cách nào mở cửa sau cho các cháu trong việc báo cáo kết hôn, nhưng chú có thể phê duyệt thời gian nghỉ kết hôn cho Thiếu Ngu, để thằng bé trở về cùng cháu, nhân tiện làm khảo sát được không?"
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt Cố Nguyệt Hoài chuyển từ ưu phiền thành vui vẻ, tự mình kết hôn tự mình làm điều tra xã hội, thật sự đúng là lấy việc công làm việc tư.