Ta Có Thể Nhìn Thấu Vạn Vật

Chương 326: Địa ngục nhân gian (1),Huyết Nhục Luyện Hồn Trận




Khi lão giả mũi ưng phất lá cờ huyết hồng trong tay, một luồng lực lượng cổ quái lan tràn khắp không gian.

Nó trực tiếp khiến Tông Chủ Ngân Nguyệt tông cùng đám người hoàn toàn tê liệt, dù nửa bước cũng không cử động được.

“Trưởng lão, ngươi muốn làm gì?”

Tông Chủ Ngân Nguyệt tông nhìn lá cờ huyết sắc, trong lòng dâng lên cảm giác lạnh buốt. Trực giác nói rằng vật ấy vô cùng kh*ng b*.

“Không cần vội, rất nhanh các ngươi sẽ biết ta định làm gì.”

Lão giả mũi ưng nở nụ cười ngày càng quái dị, chậm rãi nói.

Từ lá cờ đỏ máu trong tay hắn, từng luồng hắc khí mỏng manh bắt đầu trào ra.

Cùng lúc đó, trong Lưu Vân trấn, những cột đá được bố trí ở các vị trí kỳ quái khẽ run rẩy, dường như được kết nối bởi một lực lượng vô hình.

Từ trên các cột đá, từng sợi hắc vụ dâng lên, nhanh chóng lan khắp toàn trấn.

“Đây là gì vậy?”

Trên đường phố, một dân chúng nhìn thấy hắc vụ bay tới, tò mò đưa tay chạm vào.

Chỉ khoảnh khắc sau, hắn hối hận tột cùng.

Ngón tay vừa chạm phải làn sương đen đã bắt đầu tan chảy như sáp nến bị đốt. Rồi đến lòng bàn tay, cổ tay, tiếp tục lan lên cánh tay.

“AAAAHH!!”

Nỗi đau như xé thịt vốn không phải thứ người thường chịu nổi.

Dân chúng kia hét lên thảm thiết, ngã xuống đất lăn lộn, cố gắng phủi đi làn sương đen.

Nhưng vô ích.

Hắc vụ như có sinh mệnh, bám vào nơi có nhân huyết thì tuyệt đối không rời.

Nó bám chặt trên cánh tay của kẻ kia, từ từ ăn mòn toàn thân hắn.

Bùm!

Cảnh tượng khủng khiếp ấy khiến đám người qua đường sợ hãi cực độ.

Ai nấy chạy tán loạn, kinh hoàng nhìn dân chúng kia, không hiểu vì sao hắn lại trở nên như vậy.

Có người thử dùng chổi, dùng vải để phủi đi hắc vụ, nhưng tất cả đều vô dụng.

Hắc vụ dường như nhất quyết bám vào người nọ, không chịu rời.

Nỗi đau không lời nào tả xiết khiến người kia nhanh chóng ngất lịm.

Và rồi, mọi người chỉ có thể đứng nhìn hắn bị hắc vụ từ từ ăn sạch, thân thể tan chảy như băng tuyết.

Không lâu sau, cả người hắn biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại quần áo và một vũng máu trên mặt đất.

Sau khi nuốt trọn một mạng người, hắc vụ từ từ bay lên, màu sắc đậm thêm vài phần, rồi lao về phía nạn nhân kế tiếp.

“Chạy mau!!!”

Chứng kiến cảnh tượng kh*ng b* đó, mọi người cuối cùng cũng hiểu làn sương đen đáng sợ tới mức nào. Hắc vụ vừa trôi đến, lập tức cả trấn gào khóc, chạy trốn tán loạn.

Những ai chạy chậm hơn một bước, bị hắc vụ quấn trúng, lập tức hét lên thảm thiết.

Lúc này, chẳng ai còn dám đứng lại hỗ trợ hay quan sát — chỉ lo thoát thân.

Tình cảnh tương tự diễn ra trên khắp các con đường của Lưu Vân trấn. Trong khoảnh khắc, toàn trấn chìm trong tiếng kêu gào bi thảm, giống như địa ngục nhân gian

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Cách Lưu Vân trấn vài dặm, trên một sườn núi, Lục Thanh đang cùng Mã Cố dựng lều trong rừng thì sắc mặt đột nhiên biến đổi.

Không kịp giải thích, thân hình hắn đã biến mất tại chỗ. Chỉ vài lần mượn lực, Lục Thanh đã đứng trên đỉnh một đại thụ nhìn xuống toàn trấn.

Nhìn một lần, sắc mặt hắn lại biến đổi kịch liệt.

Toàn bộ Lưu Vân trấn lúc này đang bị  trận pháp màu xám tro bao phủ. Xuyên qua lớp vụ mù, hắn thấy mơ hồ bóng người lăn lộn, giãy giụa, gào thét.

Nhưng kỳ lạ thay — không một âm thanh nào truyền ra ngoài.

“A Thanh, xảy ra chuyện gì? Ta cảm nhận được một luồng oán khí từ trong trấn truyền ra.” —Trần lão y xuất hiện bên cạnh.

“Sư phụ, nhìn kìa.”

Lục Thanh chỉ tay về phía trước,Trần lão y theo tầm mắt nhìn xuống. Nhờ thị lực cường đại của Thể Chất Tiên Thiên, ông nhìn rõ quang cảnh thảm thiết trong trấn cùng trận pháp màu xám bao trùm.

Biến sắc, ông hỏi:

“Đó là thứ gì?”

“Là trận pháp, mà lại là một trận pháp vô cùng ác độc thuộc Ma Đạo.” — Lục Thanh trầm giọng.

Nhờ truyền thừa của Thần Phù Tông, Lục Thanh chỉ liếc qua đã nhận ra màu xám kia chính là sản phẩm của một loại ác trận.

Nhưng điều hắn không hiểu là vì sao, khi linh khí còn chưa phục hồi bao lâu, lại có người dựng được loại trận pháp cấp độ này.

“Trận pháp… thuật của Tiên Đạo?” — Trần lão y cũng biến sắc. “A Thanh, ngươi có cách phá không?”

Trần Lão y dù đã là Võ Giả Tiên Thiên Sơ Thành, nhưng với thuật đạo huyền ảo, ông hoàn toàn không hiểu gì, chỉ có thể trông cậy vào đồ đệ.

“Phá trận thường chỉ có hai cách: vũ lực hoặc biết pháp nhãn phá trận.

Lấy cương chế trận nghĩa là dùng lực tuyệt đối đánh nát phòng ngự của trận, trực tiếp hủy nó.

Lấy xảo phá trận nghĩa là tìm các trận nhãn, trận mạch vận hành. Phá đủ số lượng thì trận sẽ tự sập.”

Lục Thanh giải thích nhanh.

“Sử dụng cách nào thì được?” —Trần lão y sốt ruột nhìn cảnh người trong trấn cố gắng lao ra nhưng bị khí màu xám ngăn lại.

Khi họ chạm vào lớp màn chắn, từng mảng hắc vụ ăn mòn họ thành máu thịt, tiếng thét đau đớn chỉ có thể thấy chứ không nghe được.

“Đệ tử… tạm thời chưa thể xác định.” — Lục Thanh nói, ánh mắt không rời pháp trận.

Cuối cùng, trong tầm nhìn của hắn lóe lên tử quang của dị năng. Dòng chữ mơ hồ hiện ra:

[Huyết Nhục Luyện Hồn Trận: Sơ cấp Ác Trận truyền thừa từ thời Viễn Cổ Tu Chân, vô cùng độc ác.]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 149.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 6 tháng