Cố Nam Chu cúi sát tai ta, ngậm ý cười mở lời.
“Nhìn thấy không? Người tốt mười đời gì chứ, Phật Đà chuyển thế gì chứ, Đàn Liên hắn mới chính là ác quỷ ẩn sâu nhất trong Kinh thành này.”
“Ngươi nghĩ vì sao hắn lại tính kế cưới ngươi?”
“Chẳng qua là vì Tạ gia đối với hắn mà nói là dễ kiểm soát nhất, đợi đến khi hắn gặm nhấm hết tài phú của Tạ gia, chính là ngày c.h.ế.t của ngươi.”
Nói xong không đợi ta phản ứng, Cố Nam Chu cố ý gây ra vài tiếng động, khiến Đàn Liên nhìn về phía này.
Ánh mắt lãnh đạm như lưỡi d.a.o sắc lạnh quăng về phía ta, mang theo ác ý lạnh lẽo thấu xương khiến người ta không thể đứng vững.
Hóa ra đôi mắt đen láy đó chưa bao giờ chứa đựng sự ngọt ngào, mà là tính toán và cay độc không cho phép bất kỳ ai dòm ngó.
Khoảnh khắc đối diện với ánh mắt hắn, ta bất giác rùng mình.
Cố Nam Chu từ phía sau lại nhẹ nhàng đẩy ta, đẩy ta từng bước tiến về phía Đàn Liên.
“Đàn đại nhân đã dám tính kế bản vương ở cung yến, vậy thì đừng trách bản vương trả lại ngươi một lần.”
Nói rồi, Cố Nam Chu cười lớn bỏ đi.
Chỉ còn lại ta ngây người đứng tại chỗ, nhất thời không biết có nên đi theo hắn ta hay không.
Đương nhiên, rất nhanh ta không cần phải xoắn xuýt về vấn đề này nữa.
Bởi vì ta đi không nổi rồi.
Giữa một bãi m.á.u tanh, Đàn Liên thu hồi d.a.o găm, dùng giọng điệu không cho phép người ta từ chối nói với ta.
“Bảo Bình, qua đây.”
.......
Ta thật ngốc, thật sự.
Ta sớm đã biết Cố Nam Chu không phải thứ tốt, tại sao lại tin vào lời quỷ quái của hắn ta mà chạy đến chuyến này.
Bây giờ hay rồi, tính mạng ta quả thực nguy hiểm, nhưng Cố Nam Chu ngươi cũng mất đi liệt tổ liệt tông.
Cố Nam Chu, đáng giá không? ......
Mỗi bước mỗi xa
Ta cố ý giả vờ trượt chân, từ từ di chuyển với động tác bước một bước về phía trước, lại trượt hai bước về phía sau.
Đàn Liên lại không chờ được nữa, trực tiếp sải vài bước đến trước mặt ta, giữ chặt lấy ta đang cố lùi bước.
Lúc trước chạy khắp nơi với Cố Nam Chu, tóc ta hơi bị rối một chút.
Đàn Liên giơ tay lên, theo thói quen định giúp ta vuốt thẳng tóc.
Nhưng đầu ngón tay hắn tuy không có vết máu, mùi m.á.u tanh lại nồng nặc đến mức buồn nôn, ta bị mùi này k*ch th*ch đến chóng mặt, theo bản năng né tránh về phía sau một chút.
Bàn tay Đàn Liên đang giơ lên giữa chừng cứng lại, rồi chậm rãi thả về bên cạnh.
Ta lén lút ngẩng đầu lên, phát hiện sắc mặt hắn lúc này, lại còn đáng sợ hơn cả lúc nãy tra tấn đám t.ử sĩ kia vài phần.
Lần này ta thực sự sợ đến mặt trắng bệch.
Thấy vậy, Đàn Liên không còn xáp lại gần ta nữa, nhưng sắc mặt vẫn không tốt.
Giọng hắn mang theo sự tức giận cưỡng ép đè nén: “Bảo Bình, ta không cố ý giấu nàng.”
Đây còn không phải là cố ý?
Vậy cái gì mới là cố ý!
Ta nhịn sự sợ hãi, cụp mắt xuống không nhìn mặt hắn.
“Đàn Liên, phải chăng chàng vẫn luôn lợi dụng ta? Chàng cưới ta, đối xử tốt với ta, có phải chỉ vì tiền của Tạ gia không?”
Nói ra lời này, ta còn cảm thấy mình thật nực cười.
Đến nước này rồi, điều ta muốn biết nhất lại là cái này sao?
Điều nực cười hơn là, Đàn Liên không hề phủ nhận.
Giọng hắn lạnh như băng, dường như cảm thấy đã bị vạch trần rồi, thì không cần phải ngụy trang nữa.
“Có quan trọng không?”
Hắn thực sự có bản lĩnh, bất kể là vẻ ngoài giả tạo, hay bộ mặt thật này, đều có thể khiến tim ta đập nhanh hơn.
Nhưng trước đây là vì rung động, giờ đây hoàn toàn là vì tức giận.
Cơn giận dâng trào, ta bớt đi vài phần sợ hãi, không nhịn được chất vấn hắn.
“Chàng đã lừa dối ta lâu như vậy, không có chút hổ thẹn nào sao?!”
“Không có, ta không cảm thấy mình cần hổ thẹn,” Đàn Liên vô cảm, còn giải thích một câu với vẻ không để tâm: “Bởi vì ta có thể bảo vệ nàng.”
Ta á khẩu, lần đầu tiên phát hiện Đàn Liên lại có thể vô liêm sỉ đến vậy.
Hắn lại nói: “Bởi vì nàng thích cái vẻ giả dối mà ta ngụy trang, cho nên ta mới luôn không nói cho nàng biết.”
Lẽ nào hắn lừa gạt người lại thành lỗi của ta?!
Ta tức đến mức lý trí sắp tiêu tan, nhưng vẫn còn lại chút cuối cùng.
Chút lý trí đó mách bảo ta, ta không thể cứng đối cứng với Đàn Liên, bằng không không chừng người tiếp theo bị treo lên khoét mắt chính là ta.
“Hòa ly, Đàn Liên, chúng ta hòa ly!”
