Phong thư thứ hai là do Tiết Lượng mang vào.
Các tướng lĩnh Nam Nhược về cơ bản đều là Nho tướng, đọc sách viết chữ từ nhỏ. Tiết Lượng là một trong số ít người thô kệch phóng khoáng, xuất thân từ nghề mổ heo, hồn nhiên vô tư, không chú trọng chi tiết. Hắn nhặt thư lên liền xé toạc, bước vào doanh trại, lướt nhanh qua thư: “Chà, nam tử tên Tạ Tài Khanh này thân hình đẹp vậy sao? Eo thon mông lớn.”
Không ít tướng lĩnh hùa theo tiến lên xem.
Hoắc Kiêu im lặng nhìn y.
“Một thước chín, thật sự còn thon hơn cả cô nương.”
“Sao hắn lại có thể viết chi tiết đến thế, ngay cả vòng eo bao nhiêu, vòng mông bao nhiêu cũng biết rõ luôn? Đừng nói là đã từng sờ qua đó nhé?”
Giữa một tràng cười ồ, Hoắc Kiêu lại vô thanh vô tức nhìn y.
“Ha ha ha, nói gì đấy, hắn đâu phải đoạn tụ, mà có là đoạn tụ cũng không thể nhớ chi tiết đến thế chứ? Ta còn không nói được con cọp mẹ nhà ta nữa là. Chắc là ước lượng thôi.”
Tiết Lượng nói: “Hắn gọi là tiểu tiện nhân, chắc là đến tìm thù nhỉ? Kẻ nào mà chọc giận Tiêu Quân đến mức này, trâu bò thật. Người nào vậy? Sao ta không biết Nam Nhược chúng ta lại có một kẻ trâu bò như thế? Nhưng có ơn báo ơn, có thù báo thù, vương gia chúng ta có nên thành toàn cho hắn không?”
Người bên cạnh suy ngẫm vài giây, nói: “Đúng vậy, Tiêu Quân tuy hành xử có chút lưu manh vô lại, nhưng lời nói thì luôn giữ lời. Về mặt này, tiếng tăm bên ngoài khá tốt, chưa từng làm chuyện thất tín bội nghĩa.”
“Hắn nói giao người thì lập tức rút quân, không giống lời giả dối. Có lẽ ngay từ đầu hắn lặn lội ngàn dặm đến đây thật sự là muốn đánh chúng ta, nhưng không ngờ Di La sơn trang lại hoàn toàn quay lưng giúp chúng ta. Hắn cáo già như thế, chắc chắn đã tính toán sổ sách rõ ràng, cảm thấy không đáng, nên tạm thời thay đổi ý định. Không muốn kéo dài với chúng ta, mà cũng không muốn tay không trở về. Chúng ta giao Tạ Tài Khanh cho hắn, hắn vừa báo thù vừa giữ được thể diện, hắn cũng dễ rút quân.”
“Đúng vậy, giao Tạ Tài Khanh ra thì có hơi cắn rứt lương tâm, nhưng nếu không đồng ý, triệu đại quân của hắn thật sự kéo đến, Nam Nhược dù chống đỡ được cũng phải trả giá thảm khốc… Tránh được chiến tranh thì cứ tránh.”
Một cuộc họp diễn ra hỗn loạn lung tung.
Sắp kết thúc, Hoắc Kiêu xoa mũi, ho khan vài tiếng, lại gần hỏi nhỏ: “Chính xác không?”
Giang Hoài Sở lạnh mặt: “… Cút.”
Ánh mắt rời khỏi phong thư thứ hai, mặt Giang Hoài Sở đỏ bừng, nhưng vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc.
Eo hông nam tử không riêng tư như nữ tử, nói ra cũng không sao, huống chi là tìm người một cách đường đường chính chính.
Có điều hắn là một hoàng đế, trong đầu lại chỉ toàn những chuyện như vậy.
Y không hồi âm lại thư.
Thế là Tiêu Quân rảnh rỗi sinh nông nổi, cứ cách một canh giờ lại cho người bắn một phong thư cho y. Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi đã bắn hơn ba mươi phong.
Tiêu Quân đương nhiên không mệt, mỗi bức thư chỉ có vài chữ lớn hoặc một câu rồng bay phượng múa, chẳng hạn như: “Sao rồi?”, “Tìm thấy chưa?”, “Đang tìm à?”, “Cần thêm thông tin gì không?”, “Trời sáng rồi, nên đi tìm Tạ Tài Khanh”, “Một đại trượng phu chắc không ngủ trưa đâu nhỉ, nên đi tìm Tạ Tài Khanh rồi”, “Sao giờ này ngươi còn ngủ, nên đi tìm Tạ Tài Khanh rồi”, “Ngươi dùng bữa chậm quá, nên đi tìm Tạ Tài Khanh đi”, “Đã năm canh giờ rồi mà vẫn chưa tìm thấy Tạ Tài Khanh”, “Đã tám canh giờ rồi mà vẫn chưa tìm thấy Tạ Tài Khanh”, “Đã mười canh giờ rồi mà vẫn chưa tìm thấy Tạ Tài Khanh”, “Rốt cuộc ngươi có nghiêm túc tìm không?”, “Nam Nhược các ngươi đến cả lễ nghĩa thấy thư là phải hồi âm cũng không có sao? Trẫm đã hồi âm từng bức thư của ngươi đấy”…
Giang Hoài Sở cảm thấy Tiêu Quân đánh đâu thắng đó, chắc là quân địch bị hắn làm phiền đến chết thôi.
Y chỉ ngủ có một đêm, sáng hôm sau bò dậy, trước cửa phủ Chủ soái đã cắm đầy những mũi tên có đính kèm thư tín.
Tiêu Quân đoán chừng là đã viết sẵn hàng chục bức thư một lần, rồi cứ đúng giờ là cho người bắn đến vị trí đã định cho y, bất kể y có thực sự đang dùng bữa hay ngủ hay không.
…
Đại doanh Chủ soái ngoài thành.
Binh lính chạy vào, hai tay dâng thư. Chóp mũi Tạ Già đột nhiên thoảng qua một mùi hương thoang thoảng, mát lạnh, thấm vào ruột gan.
“Đây là thư của Đoan Vương à?”
Tiêu Quân gật đầu, cười nói: “Đúng vậy, thơm không? Cứ như cô nương vậy.”
Tạ Già: “…”
Bên dưới vẻ ngoài tuấn tú của hoàng đế là một tâm hồn thô kệch. Trong nhận thức đơn giản của hắn, thứ nào thơm là cô nương, thứ nào thối là nam nhân.
Tạ Tài Khanh đặc biệt thơm, nên đặc biệt giống cô nương. Tiêu Quân đặc biệt thối, nên đặc biệt giống đại trượng phu.
Vậy theo tiêu chuẩn của Tiêu Quân, bản thân Tạ Già phần lớn cũng là cô nương.
Tạ Già muốn nói lại thôi: “Bệ hạ đến tìm Tạ Tài Khanh, vì sao lại gọi y là… tiểu tiện nhân?”
“Ngươi ngu à?” Tiêu Quân bực bội nói: “Đây là đàm phán. Chẳng lẽ lão tử nói với Đoan Vương rằng Tạ Tài Khanh quan trọng lắm, rồi để y thừa cơ hét giá với lão tử? Hay là trói Tạ Tài Khanh lại đe dọa trẫm? Phòng người như phòng trộm, lỡ Tạ Tài Khanh rụng một sợi lông thì sao? Trẫm chỉ lừa gạt một thằng nhãi ranh miệng còn hôi sữa thôi. Đợi y ngu ngốc giao Tạ Tài Khanh cho trẫm rồi, đương nhiên sẽ không còn là tiểu tiện nhân nữa…”
Tiêu Quân cười hì hì, mặt không đỏ, tim không đập nhanh: “Mà là người nằm bên gối mà trẫm sẽ ngày đêm đòi nợ. Đến lúc đó Đoan Vương biết sự thật, cái biểu cảm đó, chậc chậc chậc…”
Tạ Già: “…”
“Không nói nhảm với ngươi nữa.” Tiêu Quân nhanh chóng xé thư, nhìn chữ tiểu khải thanh tú, đoan chính trên thư.
Tạ Già liếc qua chữ trên phong bì: “Chữ này hơi câu nệ, văn nhã, không phóng khoáng đại khí như Tạ Tài Khanh—”
Tạ Già thấy hắn im lặng rất lâu: “Sao vậy?”
Biểu cảm của Tiêu Quân méo mó.
Tạ Già nhón chân nhìn vào, thần sắc đông cứng.
Trên giấy chỉ có sáu chữ to có khí chất hoàn toàn khác với nét chữ: “Không tìm người, ta lừa ngươi.”
Mặt Tiêu Quân đen sầm như đáy nồi, bàn tay nắm chặt mép giấy hận không thể xé nát tờ giấy. Sau một lúc lâu, hắn mới nghiến răng nói: “Sao y dám?!”
Tạ Già cũng vô cùng kinh ngạc. Kể từ khi danh tiếng của Tiêu Quân vang dội, một số chiến thắng sau này của hắn, trên thực tế, có thể nói là bất chiến tự nhiên thành.
Quân địch chưa đánh đã sợ, tinh thần chiến đấu suy sụp, binh lính chạy tán loạn, tướng lĩnh khiếp sợ, đã đẩy hắn lên thần đàn. Họ đã sớm có ý nghĩ tuyệt đối không thể chiến thắng, và ý nghĩ đó đương nhiên trở thành lời tiên tri chính xác một trăm phần trăm.
Từ năm hai mươi tuổi trở đi, trên chiến trường ai mà không sợ Tiêu Quân, khách khí với hắn? Hoàn toàn không dám giở trò với hắn, ai nấy đều rất thành thật. Tiêu Quân chắc chắn nghĩ rằng Đoan Vương không dám lừa hắn nên mới an tâm chờ đợi, nhưng không ngờ…
Chẳng lẽ Đoan Vương thật sự nghĩ rằng có Di La sơn trang giúp sức thì sẽ vạn sự thành công, nên mới dám trêu chọc Tiêu Quân để câu giờ?
Nhưng nếu Tiêu Quân thực sự muốn thì dù cho phải trả bất kỳ cái giá nào, không có thành trì nào mà hắn không công phá được.
Tiêu Quân “hừ” một tiếng, rõ ràng là đang cười, nhưng trong mắt không có chút hơi ấm nào: “Lúc trẫm đánh trận, y còn chưa biết bú sữa ở đâu nữa, vậy mà dám lừa trẫm. Trẫm mới hơn một năm không đánh trận thôi mà bọn họ đã quên bẵng trẫm luôn rồi ư! Trẫm đành phải nên nhắc nhở họ rồi!”
“Cho bọn họ cơ hội để tự mình mang người đến tận cửa, bọn họ không cần. Đến lượt trẫm tự đi tìm, bọn họ đừng hối hận.”
Tiêu Quân: “Người đâu! Theo trẫm xuất—”
Tiêu Quân nhíu mày nhìn thân tín đưa thư đang ấp úng bên cạnh: “Sao vậy?”
Thân tín tay run rẩy thò vào vạt áo lấy ra một túi vải trắng nhỏ tinh xảo, hai tay dâng lên.
Tiêu Quân: “Cái gì đây?”
Thân tín không dám nhìn mặt Tiêu Quân, lắp bắp nói: “Đoan Vương nghe nói ngài… bị muỗi cắn đầy mặt sưng vù, nên gửi tặng ngài hương phiến đặc sản Nam Nhược để đuổi côn trùng. Y nói hiệu quả cực kỳ tốt, mong ngài vui lòng nhận…”
Tiêu Quân im lặng vài giây.
Tạ Già ôm lấy cánh tay hắn trước một giây hắn nổi cơn thịnh nộ, nhưng vẫn không ngăn được.
“Y chế giễu ta!! Y dám chế giễu ta!! Tạ Già ngươi có nghe thấy không? Y dám chế giễu ta!! Cái thằng nhãi còn chưa mọc đủ lông đó dám chế giễu ta!! Y có biết y đang chế giễu ai không?! Ai cho y cái gan đó!! Y chế giễu ta!! Y chế giễu ta!!!”
“Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi! Bệ… Bệ hạ bớt giận!! Bớt giận!! Chúng ta đánh y!! Chúng ta không tức giận! Chúng ta đánh cho y tan xác!!”
“Đúng, đánh cho y tan xác,” Tiêu Quân hít sâu một hơi, cười lạnh một tiếng, hất túi vải nhỏ màu trắng xuống đất một cách tiêu sái rồi sải bước đi ra ngoài để lên ngựa công thành. Vừa đi đến ngoài doanh trại, hắn nhìn thấy muỗi dày đặc đang bay lượn kêu vo ve trong không khí chạng vạng, bước chân chợt dừng lại.
Hắn đợi thân tín đi khuất rồi làm như không có chuyện gì quay trở lại, nhặt túi vải trắng tinh trên đất lên. Hắn lấy một miếng hương phiến bên trong ra, nhẹ nhàng nghiền nát bằng đầu ngón tay cái, xác nhận không có độc. Hắn hừ lạnh một tiếng, nhét một miếng vào vạt áo.
Tạ Già lặng lẽ đi theo. Sau một lúc, hắn làm như không có chuyện gì tới gần Tiêu Quân, nói nhỏ: “… Vi thần cũng muốn.”
Thân hình Tiêu Quân hơi khựng lại, rồi lại hừ lạnh một tiếng. Hắn lặng lẽ lấy miếng hương phiến ra, bẻ một phần ba đưa cho Tạ Già.
Tạ Già mặt không đổi sắc nhét vào vạt áo, lời lẽ chính đáng nói: “Chúng ta đi công thành! Đánh cho cái tên Đoan Vương không biết điều đó tan xác luôn!”
